Truyền Nhân Thiên Y

Chương 865



Chương 865

Cả vai phải trực tiếp bị nổ bấy, mà trên người cũng có nhiều chỗ bị thương, miệng liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi!

Đây đã là kết quả sau khi ông ta dùng toàn lực phòng ngự, nếu không dưới uy lực của hai quả đạn pháo nặng cân kia, chỉ sợ cả người ông ta đã bị bắn thành mảnh vụn…

“Cổ Đức!”

“Nãi Thứ! Làm tốt lắm người anh em!”

“Nổ chết lão già không biết sống chết kia đi! Ha ha ha!”

Ầm!

Giữa từng đợt tiếng mắng cười nhạo, Mông Hoằng ôm trong lòng nỗi phẫn nộ, không cam lòng mà ngã xuống đất, ngay sau đó lại nhìn thấy ngay cửa lớn của tòa nhà đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Đó là Lương Siêu.

Khi hai tên nước ngoài canh gác ở cổng đang đắc ý thì hai tay Lương Siêu đã như bóng ma khoác lên đầu vai bọn họ.

“Người anh em, làm phiền hỏi thăm một việc. Các người giấu Thượng Quan Nguyệt ở chỗ nào rồi?”

Tiếng cười của họ lập tức dừng lại, bị dọa toàn thân run lên một cái, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Lương Siêu đang cười ha hả nhìn họ, nhưng đó lại là nụ cười lạnh lẽo nhất hai người từng nhìn thấy từ khi ra đời đến nay…

“Cảnh giác!”

Sau khi cùng hô to một câu, hai người cũng phản ứng cấp tốc, lập tức xoay tay lấy ra một con dao găm sắc bén rồi chia nhau ra đâm vào hai chỗ hiểm là tim và cổ họng của Lương Siêu.

Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, bàn tay Lương Siêu phát lực, một luồng ám kình trực tiếp chấn vỡ ngũ tạng lục phủ, làm họ phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất.

Diệt trừ hai người này xong, Lương Siêu đứng xa xa ôm quyền với Mông Hoằng, nói lời cảm tạ rồi ném một bình thuốc qua, sau đó không nói gì quay đầu liền đi.

Thấy thế, dù Mông Hoằng ngốc đến đâu cũng đã hiểu ra.

Nghi thức giết người chó má cái gì, con mẹ nó đều là thằng ranh này bịa đặt, là vì để ông ta đi thăm dò yểm hộ cho hắn!

Thế mà mình lại tin là thật, tổn thất một cánh tay phải thì thôi, căn cơ còn bị nổ hao tổn, chỉ sợ kiếp này chỉ có thể dừng lại ở Kim Đan kỳ sơ kỳ!

“A! Thằng nhãi nhép họ Lương! Lão hủ không đội trời chung với mày! Từ ngày hôm nay, mày chính là kẻ thù chung của lão hủ và Mạc gia, thậm chí là toàn bộ Thanh Vi Sơn!”

Mông Hoằng đập mạnh xuống đất gào thét lên, mà Lương Siêu mặc kệ ông ta mắng chửi cái gì, lúc này hắn đang lục tung tìm kiếm trong toà nhà này.

Trong toà nhà, đám lính đánh thuê này thành thật đến lạ thường, hình như không dám sử dụng những đạn pháo hạng nặng kia nữa, ai cũng dùng vũ khí lạnh đón địch.

Như vậy thì đừng nói là một hai tên, dù xông lên hết cũng không phải đối thủ của Lương Siêu, chúng trực tiếp bị giết sạch!

Trong một khắc ngắn ngủi, lính đánh thuê chết dưới tay Lương Siêu đã lên đến hơn hai mươi người.

Không lâu sau đó, rốt cuộc Lương Siêu cũng tìm được căn phòng giấu Thượng Quan Nguyệt, hắn xông vào thì thấy Mạc Tiểu Hàm ngơ ra nằm rạp trên mặt đất, hai người ngồi bên cạnh Thượng Quan Nguyệt đang đỏ mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Lương Siêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.