Truyền Nhân Thiên Y

Chương 875



Chương 875

“Trưởng lão cấp hai, vậy cùng lắm cũng chỉ là cùng cấp với tao thôi, mà mày là cấp dưới lại dám phạm thượng, dám ngang nhiên mưu hại Tổng thống lĩnh trước mặt công chúng, tao giết mày cũng là chuyện danh chính ngôn thuận!”

Thấy Lương Siêu thật sự định động thủ, Ngọc Thiên Bá không còn chút khí phách nào như lúc trước khi lên sân khấu và lúc làm trọng thương Hạ Tử Yên nữa, hắn ta sợ tới mức bắt đầu khàn giọng gào lên.

Toàn thân run rẩy, thậm chí dưới thân đều chảy ra một bãi chất lỏng màu vàng sáng, mùi tanh tưởi mà nó bốc lên làm Lương Siêu không khỏi nhíu mày.

“Mày bị dọa tè ra quần luôn rồi à?”

Ngọc Thiên Bá có chút sửng sốt, hắn ta cúi đầu xuống, trên mặt tràn ngập sự xấu hổ khiến cho những người hầu xung quanh cười phá lên.

Qua lần đọ sức này, rõ ràng lúc trước hắn ta hô 5-6 tiếng rất có khí thế nhưng không ngờ trong xương cốt lại là kẻ nhát gan như vậy!

Bị cười nhạo hồi lâu, Ngọc Thiên Bá trừng mắt nhìn Lương Siêu với vẻ vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.

“Tên họ Lương kia! Mày dám sỉ nhục tao!”

“Kẻ sĩ có thể chết nhưng không chịu sỉ nhục! Nếu như mày có bản lĩnh thì…”

“Được!”

Hắn ta còn chưa kịp nói xong, bàn tay đang đè lên Thiên Linh Cái của Lương Siêu đột nhiên giơ lên. Nhìn thấy hắn định ra tay, Ngọc Thiên Bá sợ tới mức hai mắt nhắm chặt, cổ rụt lại, đầu cúi xuống đất.

Lương Siêu cũng không giữ được sự bình tĩnh, vừa rồi một kiểu, bây lại một kiểu?

Vừa rồi hắn còn tưởng có ai dám gióng trống khua chiêng muốn giết hắn, hiện tại xem ra chỉ là một đống phân?

Giết hắn ta chẳng khác nào làm bẩn tay hắn?

Thậm chí còn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn nữa?

Đây thực sự là một vấn đề.

“Lúc nãy, ý của mày là mày không hài lòng với thân phận chỉ huy phi tham mưu của tao đúng không ?”

“Để xem nào, hay là mày cho rằng mình xứng đáng hơn? Mày cho rằng lẽ ra mày nên tham gia vào cuộc chiến tranh giành cho vị trí này?”

“Không, không phải!”

Ngọc Thiên Bá hét lên: “Trong trận đấu cuối cùng, tao đã đấu với tên Chung Kình kia. Cuối cùng do bất cẩn nên mới thua thôi.”

“Sao cơ? Bất cẩn?”

“Lại còn thua trong vòng nửa chiêu?”

“Đm!”

Lương Siêu điên cuồng chửi rủa và tát vào mặt hắn ta: “Anh bạn, đây không phải là lúc để giữ thể diện đâu.”

“Nhát gan nhu nhược như mày mà cũng xứng so sánh với Chung Kình sao?”

“Chớ nói đến cái khác, chỉ riêng về phương diện tinh thần thôi, dùng một ngón tay cũng đủ để nghiền nát mày!”

“Mới chỉ nửa bước Kim Đan kỳ như mày, nếu như Chung Kình thật sự nghiêm túc thì giết 4-5 người như mày cũng không thành vấn đề. Làm gì có chuyện hắn nhận thua?Mày đúng là tự dát vàng lên mặt!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.