Truyền Nhân Thiên Y

Chương 877



Chương 877

“Ngọc Long Uyên đúng không? Hiện tại tôi cảm thấy ông là người có hiềm nghi lớn nhất! Vừa hay Hình Phạt trưởng lão đã có mặt ở đây, vậy thì ngay bây giờ tôi sẽ vạch tội ông! Yêu cầu phế bỏ chức vị trưởng lão cấp hai của ông!”

“Trục xuất khỏi Vũ Minh hay là đi làm công nhân quét dọn nhà vệ sinh, ông chọn đi!”

“Cậu, cậu!”

Ngọc Long Uyên giận dữ nói không nên lời, đêm nay Tôn nhi của ông đã làm việc gì thì ông ta vẫn chưa rõ, ông ta làm vậy hoàn toàn xuất phát từ tâm không phục một kẻ ngoài vào như Lương.

Mà Mục Phong đứng một bên thấy thế, trong lòng thầm lắc đầu một hồi, thầm nghĩ năng lực gây chuyện của Lương Siêu đúng là lợi hại!

Nói về võ mồm, có thể thấy Ngọc Long Uyên đã bại hoàn toàn.

Vì thế ông ta liền đứng ra làm người hoà giải, nói: “Lương Siêu, coi như hôm nay cậu nể mặt tôi, thả Ngọc Thiên Bá trước được không?”

“Chuyện này lão cũng đã nghe qua đại khái, lỗi là tại Ngọc Thiên Bá quá mức ganh đua, lão thấy cậu cũng đã giày vò hắn ta không ít rồi, không bằng việc này cứ…”

“Không được.”

Lương Siêu từ chối, nói: “Mục Phong trưởng lão, tôi có thể nể mặt ngài, vừa vặn hay ông nội của tên ngốc đó cũng có mặt ở đây, chỉ cần ông ấy cho Lương mỗ một lời giải thích thỏa đáng, tôi có thể thả tên này đi.”

“Cái này……”

Mục Phong không ngờ Lương Siêu khó nói chuyện như vậy, ông không khỏi đưa mắt nhìn về phía Ngọc Long Uyên.

Ông có thể hiểu lúc này Ngọc Long Uyên đang rất nóng, dưới cơn thịnh nộ như vậy đừng nói là giải thích đàng hoàng, chỉ sợ ngay cả một câu xin lỗi cũng sẽ không nói.

Mà ngay lúc ông đang không biết giải quyết chuyện này như thế nào thì Ngọc Long Uyên mở miệng.

“Muốn nói giải thích đúng không? Lão có thể nói rõ với cậu.”

“Lập tức thả Tôn nhi của tôi ra, sau đó cậu lại quỳ xuống trước mặt hắn ta chặt bỏ một cánh tay, loại trừ Tâm ma trong lòng Tôn nhi xong thì chuyện đêm nay coi như xong, lão sẽ không so đo với cậu nữa.”

Hạ Tử Yên và Mộ Khuynh Tuyết nghe vậy đều bày ra vẻ mặt bất bình.

Sau đó Mộ Khuynh Tuyết tiến lên hai bước, cả giận nói: “Ngọc trưởng lão, ông đang nói cái gì vậy? Nếu như ngài vẫn giữ thái độ này thì tôi, gia chủ Mộ gia cũng sẽ tỏ chút thái độ!”

“Theo đó, Mộ gia sẽ cắt đứt qua lại với Vũ Minh, lễ vật hàng năm và bảo vật quý hiếm mà Cổ Huyền Trại của chúng tôi tìm được trên khắp cả nước cũng sẽ bị ngưng lại, cho đến khi nào Ngọc trưởng lão ngài cúi đầu nhận sai mới thôi!”

Mục Phong nghe vậy thì thần sắc khẽ biến.

Mà Ngọc Long Uyên lại hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là một gia chủ Mộ gia nho nhỏ, cũng dám nhảy ra bức hiếp bổn trưởng lão?”

“Cút!”

Tiếng quát vừa dứt, Mộ KhinhTuyết lập tức cảm giác được một luồng sóng âm vô hình đập vào mặt, mặc dù trước đó đã âm thầm chuẩn bị trước nhưng vẫn bị chấn động đến phun máu, bay mạnh ra ngoài!

“Chị Khuynh Tuyết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.