Truyền Nhân Thiên Y

Chương 900



Chương 900

Thở nhẹ một hơi, trông Lương Siêu có vẻ trấn định hơn vừa rồi không ít, cảm xúc như cũng đã triệt để ổn định lại.

Nhưng vào thời khắc trở lại biệt thự, bọn người Tiêu Thi Nhã đã cảm nhận được sát khí càng đậm, cho dù quanh mình không gió vẫn cảm thấy lạnh thấu xương…

“Bắt em gái tao, lại sai người tổn thương mạng nó, giờ còn buông lời muốn giết tao? Vạn Thú Tông tụi mày cũng thật bá đạo.”

Giống như không nghe ra sát ý rét lạnh trong lời nói của Lương Siêu, Vạn Khôi cười lạnh rồi nói: “Ngày đó lúc bắt em mày, tao đã nương tay với đám đàn bà của mày, không đụng vào một đầu ngón tay của chúng. Nhưng mày không những không mang ơn, cảm tạ tao cho mày mặt mũi, còn dám đuổi tới làm hòng chuyện tốt của tao! Còn hung thú bản mệnh của bản thiếu gia! Chỉ sai lầm này thôi thì mày đã phải chết!”

Nghe xong, Lương Siêu khẽ rung lên, sau đó liên tục cười giận dữ!

Tiêu Thi Nhã nhíu chặt mày lại rồi lắc đầu, thầm nói cmn Vạn Khôi nàyđã bị đánh tàn phế còn dám sĩ diện làm ra vẻ, thật sự cảm thấy Lương Siêu không dám giết hắn ta giọt?

Mà ngay một giây sau….

“Ông!”

Lương Siêu di chuyển nhanh như chớp đến trước mặt Vạn Khôi, tay cong thành trảo trực tiếp bóp lấy cổ hắn ta rồi từ từ nhấc lên.

“Kẽo kẹt…”

Bàn tay chậm rãi phát lực, rất nhanh đã khiến sắc mặt Vạn Khôi đỏ lên, nói chuyện cực kỳ khó khăn.

Phương Lệ đứng gần đó sáng bừng mắt dán mắt nhìn chằm chằm bọn họ, trong lòng thì luôn mặc niệm: “Giết hắn, giết hắn! Mau giết hắn!”

Nhưng ngay khi Lương Siêu muốn ra tay thật thì Tiêu Thi Nhã lại mở miệng.

“Anh phải nghĩ lại, hắn ta là nhất mạch đơn truyền của Vạn Thú Tông, nếu anh giết hắn thì sẽ kết tử thù với Vạn Thú Tông, đến lúc đó họ sẽ truy sát anh đến chân trời góc biển. Cho dù anh là chỉ huy sứ ngoài biên chế của Võ Minh cũng không có tác dụng gì lớn trước mặt bọn họ.”

Nghe xong, Vạn Khôi lập tức khàn khàn cười ha hả, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người biết hàng. Trong nhất thời, hắn ta cảm thấy Lương Siêu tuyệt đối không dám mạo hiểm xử lý mình, lập tức quay lại bắt đầu tiếp tục khiêu khích.

“Họ Lương, em gái mày thật là bảo bối! Sau này mày không còn cơ hội gặp nó nữa đâu, bản thiếu gia đã nghĩ kỹ, lần này về Vạn Thú Tông sẽ lập tức cưới nó làm vợ, a không, là nạp nó làm phi!”

“Sau đó tiếp tục lôi từng chút từng chút sức mạnh vu linh thể ra từ cơ thể nó vào thân thể tao, mày đoán tao sẽ tiến hành quá trình này bằng cách nào?”

Tiêu Thi Nhã: “…”

Chắc tên mọi rợ não tàn này còn không biết tính tình của Lương Siêu!

“Ha ha, ha ha ha!”

Ngay vào chớp mắt tiếp theo….

“Răng rắc!” Một tiếng vang trầm đục trôi qua, tiếng cười của Vạn Khôi cũng theo đó im bặt, hắn ta trợn to mắt nhìn chằm chằm Lương Siêu, không chỉ chết không nhắm mắt, trên mặt còn mang theo vẻ kinh ngạc và mờ mịt khó hiểu, dường như còn chưa hiểu rốt cuộc Lương Siêu lấy can đảm đâu mà dám giết mình?

“Ha ha!” Ngay sau đó, Phương Lệ tỉnh táo lại cũng bắt đầu cười to lên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.