Truyền Nhân Thiên Y

Chương 901



Chương 901

“Thành công, thành công rồi!” Hắn ta như điên dại mà nói: “Họ Lương, mày giết Vạn Khôi thì chắc chắn cũng phải chết! Mày chỉ dựa vào thiên phú và một hộ vệ Nguyên Anh kỳ thì không có khả năng chống lại sự hùng mạnh của Vạn Thú Tông! Đến lúc đó tao nhất định phải tận mắt nhìn mày chết thảm như thế nào!”

Tiêu Thi Nhã: “…”

Năm nào cũng có não tàn, nhưng năm nay đặc biệt nhiều!

Lương Siêu người ta đang giận dữ, cả Thiếu tông chủ Vạn Thú Tông cũng dám trực tiếp xử lý, anh tính làm gì?

Chỉ là một tiểu lâu la thôi, tiểu thư này cược anh sống không quá ba giây!

Tiêu Thi Nhã vừa nói thầm một tiếng thì một giây sau, Lương Siêu đã giơ ngón tay lên, ngưng tụ ra một thanh kiếm chân hỏa.

Hai giây sau, ánh kiếm run lên, mũi kiếm bay thẳng về hướng Phương Lệ.

Đợi ba giây sau, Phương Vận đột nhiên chạy đến kêu lên sợ hãi!

“Đừng! Lương Siêu anh đã hứa với tôi! Tôi xin anh tha cho anh tôi một mạng! Tôi có thể đền mạng thay anh ấy! Cầu…”

“Vụt!”

Lần này, kiếm chân hỏa kia lại không dừng lại vì lời cầu khẩn của Phương Vận, nó trực tiếp kéo theo một cái đuôi lửa phá tan hư không lao đi, đâm thủng thân thể Phương Lệ…

Phương Lệ lập tức bỏ mình!

Bịch!

Nhìn Phương Lệ trong nháy mắt ngã xuống đất, mắt mở trừng trừng chết không nhắm mắt, Phương Vận như bị sét đánh, ngơ ra đó đầu óc trống rỗng.

Rất nhanh cô đã tỉnh táo lại, bi thương vọt tới: “Anh ơi!”

Sau khi nâng Phương Lệ lên, cô bắt đầu liều mạng lắc hắn ta, hoàn toàn không chấp nhận được sự thật người anh từ nhỏ hết mực cưng chiều mình đã mất mạng.

“Anh, anh mau tỉnh, tỉnh lại! Anh nhìn em đi, em là Vận Nhi, là Vận Nhi từ nhỏ anh thương yêu nhất này! Anh nhìn em!”

Một lát sau, thấy Phương Lệ không có chút động tĩnh nào, không còn thở nữa thì giọng cô mới dần dần yếu đi.

Sau đó cô đột nhiên ngẩng đầu, phẫn hận nhìn về phía Lương Siêu.

“Vì sao! Trước đó rõ ràng anh đã hứa sẽ tha cho anh tôi một mạng! Vì sao không giữ lời!”

“Hứ.” Tiêu Thi Nhã nghe không vô, xùy một tiếng sms nói: “Mỹ nữ, cô ăn nói thật không có đạo lý, trước đó tôi tận mắt nhìn thấy là anh của cô tự muốn chết, không trách được…”

“Cô ngậm miệng! Chuyện này không liên quan đến cô!”

Phương Vận rống một tiếng về hướng Tiêu Thi Nhã, lại nhìn về phía Lương Siêu thương tâm ép hỏi: “Nói cho tôi, vì sao!”

Lương Siêu nhíu nhíu mày, thứ âm hiểm như Phương Lệ giết thì giết thôi, hắn không có tâm tình giải thích nhiều.

Nhưng Phương Vận vẫn luôn ép hỏi, hắn vẫn mở miệng nói: “Hắn chém một đao lên người em tôi, làm đến nay em tôi không biết sống chết thế nào, cô nói hắn có nên chết hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.