Truyền Nhân Thiên Y

Chương 902



Chương 902

Nghe xong, Phương Vận giật mình rồi khẽ gật đầu một cái.

“Đúng, anh ấy làm em gái anh bị thương, anh ấy đáng chết… Nhưng anh lại giết anh ấy! Anh nói xem có phải đối với tôi anh cũng đáng chết o!”

Tiêu Thi Nhã nheo mắt lại, vung tay ngọc lên, trong lòng bàn tay hiện ra một đóa hoa sen màu tím, mỗi một cánh hoa đều lóe ra tia sắc lạnh mãnh liệt, mang đến cho người ta cảm giác sắc bén hơn lưỡi dao.

Lương Siêu liếc một cái đã đoán ra cô muốn làm gì, lập tức xuống vai cô rồi lắc đầu.

Thấy thế, Tiêu Thi Nhã trợn trắng mắt lên rồi thu chiêu, rời đi cùng Lương Siêu.

Mà trước khi ra khỏi tầng hầm, Lương Siêu không quay đầu lại mà nói: “Nếu muốn báo thù thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào, nhưng tôi khuyên cô nên bỏ suy nghĩ này đi. Nói thật, tôi không hi vọng cô sẽ bị éo vào vòng xoáy này, huống chi cô cũng không có thực lực kia.”

“Không có thực lực…” Phương Vận lẩm bẩm một lúc rồi bắt đầu ôm lấy thi thể Phương Lệ buồn bã bật cười.

“Đúng vậy… Anh là Y Thánh nổi tiếng Đế Kinh, kỳ tài võ đạo có thể chém giết cả thủ tịch Phương gia tôi cung phụng, mà tôi chỉ là một cô gái yếu ớt thôi…”

“Anh, thật xin lỗi, có lẽ Vận Nhi thật sự không cách nào giúp anh báo món nợ máu này.”

“Hức hức…”

Nửa giờ sau, Phương Vận còn đang không ngừng khẽ nấc, Phương Vân Sơn nghe tin cũng chạy tới.

Nhưng sau khi nhìn thấy xác con trai mình, ông ta không những không thương tâm, ngược lại còn sợ hãi, cứ nói mãi là sợ Lương Siêu lại đến trả thù, diệt cả nhà Phương gia.

Phương Vận rất im lặng, cũng càng ngày càng bực bội.

Nhưng cô vẫn nói khẽ: “Cha yên tâm đi, Lương Siêu sẽ không diệt cả nhà Phương gia.”

“Ai… Con gái, không thể nói như vậy được! Thằng Lương Siêu kia rất hung tàn, trước đó không phải Tả Gia đã bị hắn diệt môn sao! Hơn nữa cha nghe nói Tả Khiêm còn là bạn nối khố của hắn nữa!”

Sau khi nói thầm them hai câu, ông ta đột nhiên đổi tầm nhìn về phía Phương Vận, vội vàng nói: “Con gái, dung mạo con xinh xắn như thế, Lương Siêu kia nhất định có ý với con. Như vầy đi, đêm nay con đi tìm hắn, trao thân cho hắn! Hơn nữa còn không cần danh phận gì! Như vậy chẳng những có thể bảo đảm sau này Phương gia bình yên, Hơn nữa con còn có thể được như ý nguyện! Chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao!”

Phương Vận nghe hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại, chỉ kinh ngạc mà nhìn Phương Vân Sơn: “Hắn giết con trai cha mà cha còn bảo con l@m tình nhân của hắn? Phương Vân Sơn, đầu óc cha bị lừa đá hả! Cha, đừng nói là làm cha, ông thật sự không xứng làm người!”

Sau khi bị con gái mắng mỏ một hồi, Phương Vân Sơn nhất thời không kìm chế được cơn tức giận, ông ta tức giận tát cô ấy một cái thật mạnh.

“Mày đứng đây tỏ ra cao quý với tao làm gì, giả bộ cái rắm!”

“Mày tưởng rằng tao không biết cái tâm tư nho nhỏ của mày hay sao? Mày thích thằng nhãi Lương Siêu này từ lâu rồi đúng không? Mày đã muốn ngủ với nó từ lâu rồi phải không?”

“Bây giờ ông đây thành toàn cho mày mà mày lại giả vờ giả vịt hả?”

Phương Vân che mặt, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác cực kỳ chán ghét.

Mặc dù từ nhỏ cô ấy không quá gần gũi với Phương Vân Sơn nhưng cô ấy vẫn luôn tôn trọng ba mình.

Thế nhưng cô ấy lại không ngờ ba mình lại là người hèn hạ và vô liêm sỉ đến mức như vậy!

“Ba thật lố bịch.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.