Nước Mắt Vợ Yêu

Chương 1: Chúng ta ly hôn đi



Nhiệt độ giảm dần.

Trong phòng đồ đạc bừa bộn, nào tất, nào quần, nào Tshirt rải rác khắp sàn, còn có cả đồ lót bị xé làm đôi.

Tần Phi không mảnh vải che thân, cô dùng chăn quấn chặt lấy người, trên làn da lộ ra ngoài vẫn còn vết bị cào cấu.

“Bốp!” một tiếng, một xấp tiền được ném vào mặt cô, sau đó bay tung tóe, rơi xuống giường.

“Thưởng cho cô!”

Giọng nói của Mặc Thiên Vũ vang từ trên xuống, đầy vẻ khinh miệt và xem thường.

Đã hai năm rồi, mỗi lần anh ngủ với cô xong đều “có thưởng hậu hĩnh”, và “khoản tiền thưởng” này cũng là nguồn thu nhập duy nhất của cô.

Cho dù họ là vợ chồng hợp pháp thì anh vẫn dùng cách này để sỉ nhục cô.

Mặc Thiên Vũ chậm rãi mặc quần áo, khi bước chân chuẩn bị bỏ đi thì sau lưng vang tới tiếng nói khàn đục.

“Chúng ta ly hôn đi.”

Tần Phi cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa.

Cô không muốn tiếp tục sống như một cô gái làng chơi.

Mặc Thiên Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, quay người lại.

“Sao, chê ít?”

Mặc Thiên Vũ móc ví rút tiếp ra một xấp tiền, bước tới trước mặt Tần Phi, những tờ tiền mới tinh đập vào mặt Tần Phi, phát ra âm thanh giòn giã.

“Ả đào trụ cột của hộp đêm một tối cũng chỉ kiếm được vài triệu, cô hãy nhìn lại mình xem, sao lại đòi nhiều vậy chứ, hửm?”

Tần Phi ngước mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng kia.

“Chúng ta ly hôn đi, tôi là vợ của anh, không phải gái làng chơi, anh đã dùng cách này sỉ nhục tôi hai năm, chắc đủ rồi chứ?”

Mặc Thiên Vũ siết chặt cằm Tần Phi, mạnh tới mức muốn bóp nát xương của cô.

“Không đủ! Tần Phi, hồi đó khi chuốc thuốc mê cho tôi cô nên biết sẽ có ngày hôm nay!”

Anh rít lên từng chữ, lời nói ngập tràn căm hận.

“Anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới chịu tin tôi, người chuốc thuốc mê cho anh không phải tôi!”

Giọng Tân Phi rất bình tĩnh, cùng một lời nói cô đã phải nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần nhưng Mặc Thiên Vũ vẫn không tin cô.

“Thiên Vũ, coi như tôi cầu xin anh, chúng ta ly hôn đi, không phải anh yêu Nhược Nhược sao? Hai người là thanh mai trúc mã nhiều năm, anh không cưới cô ấy thì thật đáng tiếc, hãy coi như vì Nhược Nhược, chúng ta ly hôn đi.”

“Vì Nhược Nhược? Trước đây khi cô gài bẫy để lên giường với tôi sao không nghĩ tới người em gái song sinh của cô?”

Mặc Thiên Vũ lạnh lùng mỉm cười.

“Anh nói tôi gài bẫy anh, nhưng tại sao chứ? Tôi… đâu hề yêu anh!”

Nói ra điều này, Tần Phi vội vàng nhìn sang một bên.

Cô yêu thầm Mặc Thiên Vũ tám năm, đây là một bí mật không ai biết cả.

Mặc Thiên Vũ cảm thấy tim mình giống như bị cái gì đó đâm vào.

“Nhưng cô thích cái này!”

Mặc Thiên Vũ cầm một xấp tiền đưa qua đưa lại trước mặt Tần Phi.

“Năm đó Tần gia nhà các người phá sản, cô thi vào một trường đại học hạng ba, không tìm được việc làm, thấy những ngày tháng làm đại tiểu thư đã kết thúc, liền muốn tìm một chỗ dựa! Tần Phi, đừng tưởng rằng tôi không biết suy nghĩ của cô!”

Tần Phi gượng cười, thì ra trong mắt người cô yêu, cô đê hèn tới vậy.

Tại thành phố M, không ai không biết Mặc Thiên Vũ và Tần Nhược là thanh mai trúc mã, vô cùng thân thiết, từ nhỏ đã trở thành kim đồng ngọc nữ, ai cũng nói họ là một cặp trời sinh.

Nhưng không ai ngờ rằng, trong bữa tiệc sinh nhật của Mặc Thiên Vũ, người lên giường với anh lại là Tần Phi!

Để chịu trách nhiệm, nhà họ Mặc liền để Mặc Thiên Vũ cưới Tần Phi.

Chuốc thuốc mê Mặc Thiên Vũ, cướp chồng chưa cưới của em ruột.

Từ đó, ở thành phố M, Tần Phi có thêm một biệt danh: Ả điếm thủ đoạn

Mặc Thiên Vũ dứt khoát bỏ đi.

Tần Phi ôm chặt lấy mình, nước mắt giàn dụa.

Tại sao? Tại sao lại thế này?

Cô không thể tiếp tục chịu đựng những ngày tháng như thế này nữa!

Cô nhất định phải ly hôn!

Ngày hôm sau, Tần Phi ngủ tới khi tự nhiên tỉnh giấc, Mặc Thiên Vũ lần nào cũng đòi hỏi rất nhiều, mạnh bạo làm chuyện ấy trên người cô, không bao giờ suy nghĩ tới cảm giác của cô.

Mỗi lần anh tới, toàn thân cô đều đau đớn tới độ mất hết cảm giác.

Tần Phi chậm rãi trở dậy, thu dọn gọn gàng xong xuống lầu, hôm nay cô cần về nhà ngoại.

Vừa bước xuống lầu đã nhìn thấy một quý bà ngồi trên sofa trong phòng khách, đang nho nha uống trà.

Vu Tử Lan, mẹ chồng của cô, mẹ kế của Mặc Thiên Vũ.

“Mẹ, mẹ tới có việc gì vậy?”

Tần Phi lập tức xuống lầu, vào phòng khách.

Vu Tử Lan liếc mắt lườm cô.

“Thiếu phu nhân của nhà họ Mặc sống thoải mái gớm nhỉ, mặt trời lên cao rồi mới dậy!”

Cô xấu hổ cúi đầu.

“Tối qua con không được khỏe, vì thế dậy hơi muộn.”

“Cũng không có gì, thiếu phu nhân của nhà họ Mặc không cần làm gì, ăn no rồi ngủ, ngủ chán rồi ăn cũng không sao, có điều… việc cần làm thì vẫn phải làm, tôi hỏi cô, cô có thai chưa?”

Vu Tử Lan chuyển giọng, lập tức chất vấn.

Lần nào bà ta tới đây cũng chỉ có một việc đó là giục đẻ.

“Chưa ạ.”

“Chưa sao?”

Vu Tử Lan ngồi bật dậy trên sofa.

“Vậy mà cô cũng nói ra được sao? Hai năm rồi, bụng cô không hề có chút động tĩnh gì cả!”

“Con…”

Không đợi Tần Phi dứt lời, Vu Tử Lan lập tức tát cô đôm đốp hai cái.

“Cô còn định cãi sao? Đồ đàn bà không biết đẻ! Cô hãy nhìn xem cô có điểm gì bằng em gái mình chứ, dung mạo tầm thường, vóc dáng xấu xí, khí chất chả ra sao, bây giờ tới mang thai cũng khó khăn!”

“…”

Tần Phi mím chặt môi, từ đầu chí cuối chỉ biết cúi đầu.

“Nói cũng kỳ, cùng một mẹ sinh ra, một người là kiều nữ sắc nước hương trời, một người thì là đống bùn nhão vô dụng! Từ bé tới lớn, Tần Nhược luôn luôn hơn hẳn cô, cô không thấy xấu hổ sao? Tôi còn cảm thấy mất mặt thay cô!”

Lại là em gái của cô…

Từ nhỏ tới lớn cô sống dưới vầng hào quang của Tần Nhược, kết hôn rồi cũng vẫn vậy.

Tần Nhược là thiên nga trắng ai gặp cũng yêu còn cô thì là vịt con xấu xí ai thấy cũng có thể bắt nạt.

“Thấy cô ta tốt như thế, ba mẹ hãy cưới về làm con dâu đi.” Tần Phi nghiến răng nói.

“Cô nói gì? Cô nói lại xem nào!” Vu Tử Lan chỉ vào mặt Tần Phi, ngón tay như muốn đâm thẳng vào đầu Tần Phi.

Tần Phi lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, dù sao thì những tháng ngày thế này cô cũng chịu đựng đủ rồi!

“Con nói là nhà họ Mặc hãy cưới Tần Nhược về đi, con muốn ly hôn với Mặc Thiên Vũ!”

Vu Tử Lan giơ tay tát thêm cho cô một cái.

“Cô dám nói ly hôn sao? Cho dù có ly hôn thật thì cũng không tới lượt cô nói ra! Con đĩ mất dạy! Trước đây cô giở thủ đoạn leo lên giường của Thiên Vũ, bây giờ lại dám nhắc ly hôn!”

Tần Phi ôm mặt, cắn rách môi chảy máu.

“Con không ép nhà họ Mặc các người phải cưới con, là các người nhất quyết đòi cưới con về!”

“Cô… Cô còn dám cãi tôi! Tiểu Liên, Thúy Bình, hãy dạy bảo ả đàn bà không biết liêm sỉ này cho tôi!”

“Vâng, phu nhân.”

Người làm có tên Tiểu Ly tìm được một chiếc chổi lông gà ở trong phòng vung lên đánh Tần Phi.

Vu Tử Lan ngồi trên sofa, quay đầu sang một bên, càng nhìn Tần Phi bà ta sẽ càng thêm khó chịu.

Tiểu Liên và Thúy Bình từ trước tới giờ không bao giờ nương tay, cho dù Tần Phi đã ngã xuống đất họ vẫn vung chổi lông gà quất thật mạnh, lông gà bay tứ tung.

“Được rồi, được rồi.” Vu Tử Lan xua tay.

Tiểu Liên và Thúy Bình liền dừng lại.

“Tôi nói cho cô biết, biết điều thì mau có thai, nếu không cẩn thận tôi lột da cô!”

Vu Tử Lan dẫn theo hai người làm bỏ đi.

Thím Trương bảo mẫu và Anh Hoa trong nhà vội chạy tới đỡ Tần Phi ngã trên mặt đất dậy.

“Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?

Cảm giác đau rát lan tỏa khắp cơ thể, Tần Phi lặng lẽ thở dài.

Cuộc hôn nhất này cô nhất định phải ly hôn.

Cô không thể tiếp tục chịu đựng thêm một ngày nào nữa.

Tần Phi ngồi xuống bàn ăn ăn sáng, thím Trương và Anh Hoa đưa mắt ra hiệu cho nhau.

“Có gì thì cứ nói đi.” Tần Phi chậm rãi lên tiếng.

- -- Hết ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.