Nước Mắt Vợ Yêu

Chương 22: Không Thể Sinh Con



Hai người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.

Là ai đây?

Nơi này ngoài Lâm Mặc Sinh ra cũng chỉ có Tống Liên biết.

Nhưng để bảo đảm an toàn, Tống Liên sẽ không tới, hai người cũng chỉ liên hệ qua điện thoại.

Lâm Mặc Sinh bước ra ngoài cửa, nhìn qua mắt mèo, giật nảy mình khi thấy người đứng ngoài cửa.

“Ai vậy?”

Tần Phi cảnh giác hỏi.

“Em tự nhìn đi.”

Lâm Mặc Sinh mở cửa ra.

Mặc Thiên Vũ đứng ngoài cửa, dáng vẻ khá tiều tụy.

“Phi Phi…”

Hai người gặp lại nhau không tránh khỏi bối rối, đặc biệt là Tần Phi vừa mới hay biết người Mặc Thiên Vũ yêu là mình, anh chưa bao giờ yêu Tần Nhược.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, không khí có phần ngột ngạt.

“Anh đi trước, hai người hãy nói chuyện đi.”

Lâm Mặc Sinh nói xong liền đi ra ngoài, còn Mặc Thiên Vũ thì đi vào trong.

Hai người vẫn lặng lẽ không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Tần Phi lên tiếng trước.

“Anh tìm em có việc gì không?”

“Hãy về nhà cùng anh!”

“Về nhà?”

“Đúng vậy, về nhà của chúng ta.”

Mặc Thiên Vũ nhìn Tần Phi mỉm cười.

Tần Phi quay đầu sang một bên.

“Anh không tới tìm em, em cũng chuẩn bị đi tìm anh, anh hãy dành chút thời gian cùng em làm nốt thủ tục ly hôn, lúc trước em không chịu ly hôn là vì còn bực bội, không muốn Tần Nhược đạt được ý đồ, vì thế mới không ly hôn, bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, chúng ta hãy ly hôn, tránh làm lỡ dở lẫn nhau.”

Mặc Thiên Vũ bước tới, hai tay đặt lên vai Tần Phi, quay người cô thẳng lại.

“Em nóng lòng muốn ly hôn với anh vậy sao?”

“Ly hôn lẽ nào không phải quyết định chung của chúng ta sao?” Tần Phi cúi đầu, không dám nhìn Mặc Thiên Vũ.

“Không, anh đổi ý rồi, anh không muốn ly hôn, Phi Phi, anh xin lỗi, anh nên tin em.”

Khi Mặc Thiên Vũ nói ra lời này, Tần Phi nhất thời không kiềm chế được, nước mắt tuôn trào.

Hai năm rồi!

Cô đã giải thích không biết bao nhiêu lần cũng chỉ đổi lại sự nhạo báng, sỉ nhục của người đàn ông này.

Bây giờ, cuối cùng anh cũng tin cô.

Tần Phi nghẹn ngào ngẩng đầu lên, “Trước đây khi em giải thích với anh, tại sao anh không tin? Cho tới khi khiến em đau đớn khôn nguôi, cho tới khi con của chúng ta mất rồi anh mới nói với em anh tin em, muộn rồi, tất cả đã muộn rồi!”

Suy cho cùng, Tần Phi vẫn còn oán giận Mặc Thiên Vũ.

“Anh xin lỗi, là anh không tốt, nhưng nếu em là anh, đứng ở góc đó khi đó em sẽ phải làm sao?”

“…”

“Hai năm trước, mọi người đều cho rằng anh sắp đính hôn với Tần nhược, chỉ có anh là vui mừng, cuối cùng anh đã có thể thể hiện tình yêu cất giữ trong lòng suốt sáu năm, cuối cùng có thể ở bên em, nhưng kết quả…”

Mặc Thiên Vũ dừng lại một lát sau đó nói tiếp: “Em xuất hiện trên giường của anh, chúng ta đã có quan hệ, khi đó mọi thứ đều chỉ về em, em bảo anh phải làm sao, Tần Nhược yêu anh như vậy, sao anh có thể nghi ngờ việc này là do cô ta làm? Nếu đổi lại là em, em có nghi ngờ một người đàn ông yêu em sâu sắc sẽ đưa em lên giường một người đàn ông khác không?”

Tần Phi cúi đầu, phải rồi, chỉ trách khi đó âm mưu của Tần Nhược quá bỉ ổi.

Ai có thể tin cô chứ?

Cô ngoài việc phản bác một cách bất lực ra cũng không biết đi điều tra chân tướng sự việc.

Mặc Thiên Vũ lấy tay lau nước mắt của Tần Phi.

“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không? Phi Phi, anh yêu em suốt tám năm rồi, anh biết em cũng yêu anh suốt tám năm, chúng ta đều yêu đối phương, tại sao lại phải chia tay?”

Tần Phi quay đầu sang một bên.

“Em không yêu anh.”

“Không, em yêu anh, anh đã đọc nhật ký của em!”

Tần Phi lập tức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Mặc Thiên Vũ.

“Xin lỗi, anh đã đọc nhật ký của em, khi đó mọi người đều nghĩ em đã qua đời, anh về lại nhà của chúng ta, tìm thấy nhật ký của em trong thư phòng, anh hiểu được sự thất vọng, sự giày vò, sự đau khổ của em, vì anh cũng đã từng như vậy.”

“Phi Phi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé, sẽ không có hiểu lầm, không cần giày vò lẫn nhau, anh xin thể, sau này nhất định sẽ đối xử thật tốt với em, cho dù sau này cả thế giới không tin em, anh cũng sẽ tin em!”

Trái tim Tần Phi rung động mãnh liệt.

Cô biết, cô vẫn còn yêu Mặc Thiên Vũ.

Khi ở hôn lễ, lúc anh mỉm cười với cô, cô biết mình không thể quên được người đàn ông này.

Chắc đây chính là tình yêu đậm sâu, khắc cốt ghi tâm.

Cô cũng biết, nếu không có Mặc Thiên Vũ cô cũng không thể hạ gục Tần Nhược và Lâm Huệ Chi.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không lựa chọn đi cùng Mặc Thiên Vũ, cô nói sẽ suy nghĩ, sau đó bảo Mặc Thiên Vũ đi về.

Tần Phi cũng không rời khỏi thành phố này, vẫn tiếp tục sống tại căn biệt thự của Lâm Mặc Sinh.

Cô cũng không biết nên đi đâu về đâu.

Từ ngày hôm đó, mỗi sáng khi cô thức dậy lại có một bó hoa cúc rực rỡ đặt trước cửa, trong bó cúc còn có một tấm thiệp.

Một ngày ba bữa cơm của cô đều có người mang tới tận nơi.

Không cần hỏi cũng biết, là Mặc Thiên Vũ làm mọi việc.

Anh không tới quấy rầy Tần Phi mỗi ngày mà cho cô có đủ thời gian để suy nghĩ.

Tại bệnh viện phụ sản.

Tần Phi sốt ruột ngồi đợi trong phòng làm việc của Tống Liên, căng thẳng và lo lắng hơn lần đầu cô mang thai.

Tống Liên cuối cùng cũng bước tới, ngồi xuống đối diện Tần Phi.

“Sao rồi?”

Tống Liên lắc đầu.

Trái tim Tần Phi lập tức trùng xuống.

“Cậu uống thuốc tránh thai suốt hai năm, hơn nữa lại dùng quá liều.”

“Nhưng rất nhiều phụ nữ đều uống thuốc tránh thai mà, sau khi ngừng thuốc, điều dưỡng một thời gian vẫn có con bình thường mà?” Giọng nói của Tần Phi vô cùng gấp gáp.

“Đúng là vậy, nhưng cậu đừng quên cậu đã sảy thai một lần, cơ thể vô cùng suy nhược, lại bị ngâm trong nước sống lạnh giá, điều này dẫn tới cậu bị xuất huyết sau phẫu thuật, khó khăn lắm mới giữ được mạng sống cho cậu, sau đó cậu lại bận rộn báo thù, cơ thể cậu đâu thể kham nổi?”

Tống Liên thở dài, cô cũng không ngờ mới chỉ mấy ngày không gặp Tần Phi, cô ấy người bê bết máu xuất hiện trong phòng phẫu thuật của mình.

Khi đó máu ra nhiều tình hình nguy cấp, quả thực đã thực hiện một số thủ thuật bất lợi, nhưng giữ mạng là quan trọng hơn cả.

Tần Phi chậm rãi cúi đầu, hít một hơi thật sâu.

“Vậy sau này mình sẽ không thể có thai được nữa phải không?”

“Căn cứ theo các chỉ tiêu sức khỏe của cậu hiện tại, có thai là rất khó, cho dù có thai cũng có khả năng sảy thai.”

Nghe vậy, Tần Phi liền hiểu điều Tống Liên muốn nói.

Mặc dù Tống Liên không nói chắc chắn, nhưng cô biết đây chỉ là cách nói uyển chuyển của bác sỹ mà thôi.

Nói như vậy đồng nghĩa với không thể nào.

“Có điều cậu cũng đừng buồn, bây giờ y học phát triển, cậu hãy tĩnh dưỡng vài ba năm, nói không chừng sẽ không sao.”

Tống Liên an ủi.

“Được rồi, mình biết rồi, cậu làm việc đi, Liên Liên, mình về nhà trước đây!”

Tần Phi đứng dậy, chậm rãi bước đi.

Dọc đường đi cô đã suy nghĩ rất nhiều.

- -- Hết ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.