Đối với thím Trương, Mặc Thiên Vũ không có ấn tượng gì tốt đẹp, mặc dù anh biết thím Trương cũng vì gia đình quá khó khăn nên mới làm vậy, nhưng vì tiền mà hại người thì anh không thể chấp nhận được.
Anh vẫn còn giữ cô ta lại là vì muốn giao cho Tần Phi xử lý.
“Thiếu phu nhân, tôi có lỗi với cô, nếu không phải tại tôi cô có thể đã sớm có em bé rồi, cũng không tới mức bị phu nhân đánh đập, cũng không tới mức bây giờ không thể có thai! Tội nghiệp của tôi thực sự quá nặng nề!”
Thím Trương khóc nức nở.
“Thím Trương, việc này cũng không thể trách cô hoàn toàn, mọi việc đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa, được không?”
“Thiếu phu nhân, cô không trách tôi sao?” Thím Trương ngạc nhiên nhìn Tần Phi.
“Tôi đã nói mọi chuyện đều đã qua, tôi đói rồi, hãy giúp tôi làm thứ gì đó để ăn được không?” Tần Phi mỉm cười.
“Thiếu phu nhân…”
Thím Trương tròn mắt kinh ngạc nhìn Tần Phi, “Ý của cô là… vẫn cho tôi tiếp tục ở lại đây?”
“Đương nhiên rồi, thím Trương, đồ ăn cô nấu ngon vậy, tôi không thể ngay lập tức quen với thức ăn người khác nấu, coi như cô giúp tôi việc này, hãy ở lại đây.”
“Vâng, vâng! Thiếu phu nhân, cô thực sự là người tốt! Ông trời nhất định sẽ không bạc đãi cô.”
Thím Trương lau nước mắt, lập tức xuống lầu nấu cơm cho Tần Phi.
Anh Hoa thấy vậy cũng vội chạy đi giúp đỡ.
Mặc Thiên Vũ thì nghiêm sắc mặt.
Tần Phi nhìn Mặc Thiên Vũ, cô biết anh rất hận thím Trương, dù sao thì nếu không phải tại Thím Trương, cô cũng không tới mức phải rơi vào hoàn cảnh này.
“Tại sao em lại giữ cô ta lại? Em có biết nếu như không phải cô ta, con của chúng ta…”
“Em biết, đương nhiên là em biết, nhưng thím Trương rất đáng thương, chồng cô ấy không có khả năng làm việc, hơn nữa việc này quá ồn ào, nếu như đuổi cô ta đi, chắc cô ta sẽ không tìm được việc làm khác.”
“Vậy cũng đáng đời cô ta!”
Làm việc xấu đương nhiên phải bị báo ứng.
“Vậy anh bảo gia đình họ phải sống làm sao?”
Tần Phi lặng lẽ thở dài: “Khi thím Trương còn trẻ cũng rất xinh đẹp, chồng cô ấy bị thương ở chân lúc làm việc tại công trường khi mới hơn hai mươi tuổi, sau đó thì không thể làm việc được nữa, gánh nặng gia đình dựa cả vào cô ấy, chồng cô ấy nhiều lần bảo cô ấy lấy chồng khác, ở nhà họ, thím Trương thực sự rất vất vả, nhưng thím Trương không đồng ý, vẫn kiên trì suốt bao năm qua!”
Mặc Thiên Vũ cũng có chút cảm động.
“Nếu như không phải vì kinh tế khó khăn, sắp sửa không thể duy trì tiếp, thím Trương chắc chắn sẽ không đồng ý Tần Nhược bỏ thuốc tránh thai vào đồ ăn của em, thím Trương thực ra là người rất tốt.”
Tần Phi khẽ ôm lấy Mặc Thiên Vũ.
“Coi như nể mặt em có được không?”
Mặc Thiên Vũ nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc rối của Tần Phi ra sau.
“Em vẫn luôn lương thiện như vậy, anh thật sự lo lắng sau này em sẽ bị người khác bắt nạt.”
“Anh đã nói là có anh, sau này sẽ không có ai bắt nạt em đó sao?”
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
“Ừ, sau này sẽ không có ai bắt nạt em nữa! Nhưng…”
Mặc Thiên Vũ ghé sát tai Tần Phi, “Không bao gồm anh!”
Mặc Thiên Vũ từ chức thật, Mặc Thần trong lúc nóng gian liền đồng ý đơn từ chức của Mặc Thiên Vũ.
Bàn giao công việc xong, Mặc Thiên Vũ liền dẫn Tần Phi tới Maldives, sau đó hai người đi đảo Phuket, đảo Saipan, còn bay cả sang Italy.
Nói là đi hưởng tuần trăng mật nhưng chuyến đi của hai người kéo dài tới nửa năm, dọc đường đi vừa đi vừa nghỉ ngơi vô cùng vui vẻ.
Khi về nước, Mặc Thiên Vũ dùng tiền của mình mở một công ty nhỏ, lấy tên “Ái Phi”, dựa vào năng lực của Mặc Thiên Vũ, công ty nhỏ cũng phát triển không ngừng.
Mặc dù không huy hoàng như trước, nhưng cuộc sống của họ rất hạnh phúc, ngọt ngào.
Tần Phi cũng không ngồi không, dưới sự giới thiệu của Tống Liên, cô tìm được một vị bác sỹ trung y, vẫn chăm chỉ uống thuốc điều dưỡng cơ thể, còn cùng Mặc Thiên Vũ tới phòng tập để rèn luyện sức khỏe, giúp mình khỏe mạnh hơn.
Thi thoảng cô cũng tới công ty, giúp Mặc Thiên Vũ những việc mình có thể làm.
Vu Tử Lan cứ tưởng rằng nếu Mặc Thiên Vũ thực sự từ chức, người đàn bà hám của Tần Phi nhất định sẽ rời xa Mặc Thiên Vũ.
Vì thế, bà bàn bạc Mặc Thần đồng ý cho Mặc Thiên Vũ từ chức, không ngờ hai người tính toán đủ đường nhưng vẫn tính sai.
Tần Phi không những không rời xa Mặc Thiên Vũ ngược lại càng yêu thương Mặc Thiên Vũ hơn.
Vì không muốn công ty tụt đốc, Mặc Thần đành phải tự mình đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc.
Hai năm sau.
Mười giờ năm phút, Mặc Thiên Vũ vội vã chạy vào nhà, nhìn đồng hồ vẫn chậm mất năm phút.
Anh đã đồng ý với Tần Phi, buổi tối cho dù phải tăng ca hoặc đi dự tiệc nhất định sẽ về nhà trước mười giờ, về muộn sẽ bị phạt.
Hình phạt là tối đó sẽ không được ngủ cùng Tần Phi.
“Bà xã, chỉ có năm phút thôi, tha cho anh lần này được không?”
Tần Phi khoanh tay nhìn Mặc Thiên Vũ.
Mặc Thiên Vũ hiểu ý của cô, lập tức ôm gối chuẩn bị sang ngủ ở phòng khách, lúc sắp sửa ra tới ngoài, Tần Phi đột nhiên lên tiếng.
“Tha cho anh đấy, có điều sau này không được lái xe nhanh như vậy!”
“Tuân lệnh!”
Mặc Thiên Vũ lập tức ôm gối đặt về chỗ cũ.
Buổi tối ôm Tần Phi trong lòng, Mặc Thiên Vũ lại bắt đầu không chịu nằm yên, lục đục liên hồi, tay không an phận.
Tần Phi nắm chặt tay anh.
“Không được!”
“Tại sao không được? Mấy hôm trước anh đi công tác một tuần, hai ngày nay công ty lại bận, sắp một tháng không được chạm vào em rồi, em nhẫn tâm sao?”
“Vô cùng nhẫn tâm, phạt vì anh tối nay về muộn!”
Mặc Thiên Vũ thở dài.
“Được thôi, để mai vậy!”
Sau khi làm lành, về chuyện vợ chồng, Mặc Thiên Vũ luôn vô cùng tôn trọng Tần Phi, chỉ cần Tần Phi không đồng ý là anh tuyệt đối không miễn cưỡng.
Tần Phi hạnh phúc mỉm cười.
Cô chỉ là chưa nói với anh, hôm nay cô tới bệnh viện khám sức khỏe, Tống Liên nói rằng cô đã có thai, hơn nữa là thai song sinh.
Mai là sinh nhật của Mặc Thiên Vũ, thai song sinh này chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất dành tặng cho anh ấy.
Hai năm qua, cô vẫn luôn điều dưỡng cơ thể, không từ bỏ một bữa thuốc nào.
Cô thực sự không cam lòng!
Mặc dù Mặc Thiên Vũ nói không có con cũng không sao, nhưng cô vẫn luôn hi vọng họ có lấy một đứa con.
Tần Phi quay người lại, nhìn Mặc Thiên Vũ đã ngủ say, cô ghé tới nhẹ nhàng hôn anh.
“Sợ rằng mai anh cũng không được làm gì! Cố nhịn mấy tháng nhé!”
Tần Phi mỉm cười ngọt ngào.
Ngày hôm sau là sinh nhật của Mặc Thiên Vũ.
Khi Mặc Thiên Vũ về tới nhà liền nhìn thấy cha mẹ mình Mặc Thần và Vu Tử Lai cũng tới, hai người ăn mặc rất nghiêm túc, khiến Mắc Thiên Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hai năm rồi, anh gần như rất ít liên hệ với cha mẹ mình, chỉ thi thoảng gọi điện thoại.
“Là em mời ba mẹ tới tham dự sinh nhật anh.” Tần Phi bước tới bên Mặc Thiên Vũ.
“Chỉ là sinh nhật thôi mà, sao phải ăn mặc trọng thể vậy?”
“Đương nhiên rồi, đây là lần đầu tiên gặp mặt cháu trai hoặc cháu gái, đương nhiên phải ăn mặc nghiêm chỉnh một chút!” Vu Tử Lan cố kìm nén vui mừng trong lòng.
“Mẹ…”
“Ôi, tại mẹ, Phi Phi nói muốn đích thân nói với con, mẹ buột miệng nói ra mất rồi! Đều tại mẹ, đều tại mẹ!”
Hôm nay, khi Tần Phi tới mời Mặc Thần và Vu Tử Lan, hai ông bà đều giật mình.
Hai năm rồi, Vu Tử Lan thấy Tần Phi chăm sóc Mặc Thiên Vũ rất chu đáo, cũng luôn kề vai sát cánh bên anh, oán hận của bà đối với Tần Phi cũng dần tan đi.
Lại nghe nói cô đã có thai, nên cũng chấp nhận người con dâu này.