Ông Xã Hợp Đồng

Chương 446



Vạn Tố Y thích thú nhìn hai người và không có ý mở miệng để giải quyết vấn đề cho bất cứ ai.

Nhạc Nhất Nhạc và Nguyễn Ca tranh cãi một lúc cũng không tranh cãi nữa. Đã nhìn ra Vạn Tố Y lúc này đang phấn khích theo dõi hai người.

“Tớ nói, thấy người ta cướp con gái mình đi làm con gái họ cậu vui lắm sao.” Nguyễn Ca trừng mắt nhìn không hài lòng nhìn Vạn Tố Y chất vấn.

Vạn Tố Y rút lại bàn tay của mình đỡ cằm gật đầu. Không e dè nhìn Nguyễn Ca:”Tất nhiên, điều này chứng tỏ rằng con gái tớ rất hấp dẫn.”

“Ôi, trái tim của người mẹ này thực sự thật lớn!” Nguyễn Ca vuốt tay áo và tỏ vẻ ghét bỏ: “Tất cả bọn tớ đều muốn trở thành mẹ đỡ đầu của con bé, nhưng cậu phải chủ trì công lý? Cậu thích ai nhất? Nói đi. “

“Haha, nếu không biết là nghĩ tớ đang chọn con dâu đấy. Còn muốn xem tớ thích ai hơn. Cậu nghĩ đây là nơi để chọn con dâu sao.” Vạn Tố Y rõ ràng từ chối trả lời câu hỏi này.

Hai người để cô nói họ thích ai hơn, Vạn Tố Y không thể nói điều đó, ngay cả khi có một tiêu chuẩn trong trái tim, nhưng không thể nói điều đó, thật khó chịu.

Vạn Tố Y nói rằng đó là một sự giải thoát cho chính mình, nhưng Nhạc Nhất Nhạc, người đang lắng nghe, luôn gật đầu, không biết cô ấy đồng ý với điều gì.

Giọng Vạn Tố Y dừng lại Nguyễn Ca ngay lập tức nói: “ Tố Y, nhưng cậu phải nói ai là mẹ đỡ đầu, chúng ta từ đầu đã hứa với nhau rồi cơ mà. Sau khi chúng ta có con rồi người kia sẽ làm mẹ đỡ đầu.”

“Tất nhiên rồi!” Vạn Tố Y không quên vấn đề này. Nhạc Nhất Nhạc lúc này nói, Vạn Tố Y cũng gật đầu: “Vậy thì cậu là mẹ đỡ đầu!”

Nhạc Nhất Nhạc nghe Vạn Tố Y xác định thân phận, khuôn mặt lộ ra một nụ cười.

Nhung Nguyễn Ca bây giờ không vui như vậy: “Vậy tớ là gì?

Nếu Vạn Tố Y chỉ muốn Nhạc Nhất Nhạc trở thành mẹ đỡ đầu thì cô cảm thấy Vạn Tố Y quá thiên vị.

Vạn Tố Y nhún vai, biểu hiện của cô có chút bị bất ngờ, nhưng lúc đó lại nói: “Tất nhiên các cậu đều là mẹ đỡ đầu. Các cậu để tớ chọn. Tớ chắc chắn không chọn được, nhưng mà, tớ có thể cho các cậu, tớ nhất định sẽ cố gắng.”

Vạn Tố Y rất xúc động trước những lời này, nhưng cô không thể giúp đỡ mà chỉ mỉm cười. “Cậu thật tuyệt vời. Có vẻ như nhiều thứ quá bận rộn với cậh.”

Vạn Tố Y tự mãn làm một màu về phía Nguyễn Ca. Nguyễn Ca ngay lập tức hiểu ý và chớp mắt.

“ Vậy tớ cung kính không bằng tuân lệnh, làm mẹ đỡ đầu của con bé.” Nguyễn Ca rất hạnh phúc, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ, như thể đứa trẻ là con của mình.

Dương Thục Nghi gật đầu đồng ý và dường như không phản đối cháu gái của bà nhận hai người làm mẹ đỡ đầu.

“Mẹ đỡ đầu tốt như thế nào chứ, có nhiều mẹ đỡ đầu sẽ có nhiều người yêu con bé hơn, chưa kể cả hai đều yêu con bé rất nhiều, ta không biết con có thể yên tâm đến mức nào.” Dương Thục Nghi mỉm cười rồi kéo tay Nguyễn Ca nói: “Lần này, là nhận người thân rồi. Chắc chắn phải đến thường xuyên. Nhất Nhạc cũng vậy.”

“Con sẽ đến chứ dì.” Nhạc Nhất Nhạc lịch sự, khuôn mặt luôn nở nụ cười tươi.

Đôi mắt của Dương Thục Nghi, không muốn rời xa cháu gái mình, nhưng bà biết phải cho họ thời gian để nói chuyện.

Sau khi do dự một lúc, Dương Thục Nghi vẫn lên tiếng: “Ta sẽ đi xuống lầu để xem thức ăn xong chưa, rồi nói chuyện sau nhé.”

Nguyễn Ca và Nhất Nhạc gật đầu và nhìn Dương Thục Nghi rời đi.

“Tôi nói này, Mạnh tiên sinh, anh có thể tránh đi để chị em chúng tôi nói chuyện không?” Nguyễn Ca rất xấu hổ khi phải nói chuyện trước khuôn mặt của người này, có bao nhiêu không tự nhiên.

Mạnh Kiều Dịch cũng rất hào phóng. Suy nghĩ Vạn Tố Y nhiều thời gian như vậy còn muốn nói chuyện riêng với Vạn Tố Y, anh gật đầu đồng ý.

“Cậu muốn nói chuyện gì?” Nhìn Mạnh Kiều Dịch đi ra rồi, Vạn Tố Y ngay lập tức tò mò hỏi.

Vạn Tố Y lắc đầu bộ dạng vui đùa theo: “Không có gì, tớ chỉ muốn nói chuyện về chúng ta.”

Vạn Tố Y khẽ mỉm cười: “Cậu không phải người thích nói chuyện riêng. Cậu đột nhiên như thế này, tớ tò mò. Nào, nói đi tớ lắng nghe.”

“Tạo sao tớ thấy sau khi đi bệnh viện về cậu lại bần như vậy?” Vui vẻ trêu Vạn Tố Y cười. Mọi người nói rằng đi đến bệnh viện sẽ trở nên trưởng thành không tốt, một số người thậm chí sẽ rất tệ đi nhưng dường như Vạn Tố Y không giống như vậy, cô vẫn có thể nói và cười khi cô sinh con và ngày cũng rất tốt đẹp.

Lúc này, công chúa nhỏ trên giường Vạn Tố Y tỉnh dậy, Vạn Tố Y ngay lập tức ôm chầm lấy: “Không sao đâu, đừng khóc, đừng khóc, Mẹ đang ở đây.”

“Phải, quên hỏi cả hai người. Lúc vào đấy các cậu có thấy ai ở dưới bếp không?” Vạn Tố Y nghiêm túc hỏi Nhất Nhạc, như thể đang hỏi một manh mối quan trọng.

Nhạc Nhất Nhạc bị hỏi hơi ngây ngốc, cô ấy không chú ý đến những chi tiết này khi cô bước vào.

Lần trước là khách của Dương Thục Nghi ở đây, Nhạc Nhất Nhạc không thể nhìn chằm chằm vào nhà của người khác khắp mọi nơi.

“Hã suy nghĩ nghiêm túc nào.” Vạn Tố Y nhìn Nhạc Nhất Nhạc và trông lúng túng, vẫn la hét và giục hai câu.

Nhạc Nhất Nhạc cau mày, biểu cảm trên khuôn mặt anh đã được viết rất nghiêm túc: “Hình như không có.”

Khi cô ấy đến, cô ấy không nghe thấy tiếng bếp đang di chuyển. Nếu bếp đang chuyển động thì đó phải là một đầu bếp.

“Tớ nhìn nó, hình như không có ai cả.” Nguyễn Ca cũng lúc này cũng bổ sung thêm.

Vạn Tố Y gật đầu tin: “Tớ hiểu rồi.”

“Cậu hiểu gì?”

Vạn Tố Y là ngược lại rất suốt, nhưng Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc vẫn trông lúng túng.

Vạn Tố Y mỉm cười và không giải thích nhiều: “Chúng ta hãy ở đây ăn tối nay nhé?”

“Ăn!”

“Đừng ăn!”

“Hử?”

Vạn Tố Y nhìn hai người với sự kinh ngạc. Hai người này vẫn có một chút hiểu ngầm. Khi họ bắt đầu, nên không có sự hiểu ngầm.

“Tất nhiên là tos phải ăn. Không phải là tớ đến để ăn sao?” Nguyễn Ca nói rất bình tĩnh, giống như đây là nhà của cô ấy.

Nhạc Nhất Nhạc lắc đầu, xin lỗi: “Tớ đêm nay vẫn còn làm việc, tớ không thể ở đây để ăn.”

Nhạc Nhất Nhạc nói rằng công việc làm thêm giờ phải được thực hiện và không có cách nào để bỏ nó. Vì vậy, Vạn Tố Y không ép buộc Nhất Nhạc, gật đầu nói: “Không thành vấn đề, đó chỉ là một bữa ăn, sau này có cơ hội.”

Nguyễn Ca nghe tin Nhất Nhạc sẽ rời đi, không lay động trái tim. Cúi đầu và ngửi, mùi quen thuộc trong bếp: “Tốt quá, tối nay sườn heo chua ngọt. Nhất Nhạc không ở đây, tớ có thể ăn thêm vài miếng nữa.”

“Cậu... Cậu cố tình chọc tớ à?” Nhạc Nhất Nhạc hỏi Nguyễn Ca, nhưng trái tim đã nửa khóc và nửa cười.

“Sao vậy? Mối quan hệ giữa chúng ta là gì? Sao có chọc giận cậu chứ?” Khi Nguyễn Ca giơ tay, cô ấy đưa Nhất Nhạc rất trìu mến: “Tớ chỉ nhớ món ăn ngon. Hương vị này đã nhớ từ lâu rồi. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.