Nhật ký của tôi bị Tần Dạng phát hiện rồi, anh nói anh chỉ đọc một trang, tôi tin anh.
Nhưng thật sự xấu hổ quá, đêm qua, trước khi đi ngủ, anh lại kì kèo đòi tôi cho đọc thêm một trang, nếu thật sự như những gì anh nói, trước khi đi ngủ mỗi ngày đọc một trang, vậy… tình yêu thầm được giấu kín suốt những năm tháng thanh xuân của tôi… sẽ dần dần bại lộ dưới ánh sáng.
Bây giờ nghĩ lại, mọi thứ thật khó bề tưởng tượng, không ngờ tôi có thể yêu thầm một người suốt mười năm.
Càng không thể ngờ nổi, tôi đã kết hôn với người ấy.
Anh đã phát hiện ra nhật ký của tôi.
Không sao, anh muốn đọc, vậy cứ để anh đọc.
Tương lai của chúng tôi còn rất dài, tôi sẽ duy trì viết nhật ký mỗi ngày…
Cho đến khi chúng tôi già đi.
Cho đến khi tôi không cầm nổi bút.
Cho đến khi…
Có lúc tôi chợt nghĩ, sau khi tôi và Tần Dạng đều già cả, ai sẽ rời xa ai trước?
Bành Oánh cắn đầu bút đắn đo, vấn đề này khó quá.
Cô sợ nhìn thấy Tần Dạng rời bỏ cô trước.
Càng sợ nhìn thấy Tần Dạng trở thành một ông lão cô độc.
Bành Oánh không muốn băn khoăn vấn đề này, họ mới kết hôn, nên nghĩ đến những chuyện vui vẻ. Cô nhoẻn cười, khép cuốn nhật ký lại, thu dọn đồ đạc đến nhà hàng.
Vốn đã hẹn tối nay cùng nhau về nhà cô ăn cơm, nhưng Tần Dạng có nhiệm vụ đột xuất, anh gọi điện thoại cho Bành Oánh: “Vợ ơi, xin lỗi nhé, tối nay anh không thể về nhà ăn cơm cùng em được, anh có nhiệm vụ đột xuất.”
Bành Oánh vội nói: “Không sao, em nói với bố mẹ một tiếng là được, anh chú ý an toàn nhé.”
Tần Dạng cười: “Ừ.”
Hai người trò chuyện đôi câu, Tần Dạng lên xe, đóng cửa xe, bấy giờ mới cúp máy.
Cảnh sát nhỏ cười anh: “Đội phó bây giờ làm gì cũng phải báo cáo với chị dâu, thật là…”
Vợ quản nghiêm ghê!
Tần Dạng hừ cười: “Khỏi ngưỡng mộ.”
Cảnh sát nhỏ: “Không ngưỡng mộ, em ghen tị thôi.”
Tần Dạng cười mắng: “Lượn ngay.”
Bọn họ nhận được báo án, có người nhìn thấy tội phạm tình nghi ở gần khu Đông, dẫn người qua đó lại chẳng bắt được gì, kẻ đó chạy rồi.
Mẹ kiếp.
Tần Dạng mắng.
“Giải tán thôi, về đi.”
“Mất công toi.”
“Đội phó, đến chỗ chị dâu mở làm một bữa chứ nhỉ? Khao đăng ký kết hôn!”
Tần Dạng liếc xéo đám nhóc, cười: “Đi thôi.”
Tần Dạng báo với Bành Oánh trước, Bành Oánh vội chọn món cho họ, chắc khoảng tám giờ họ đến nơi. Bành Oánh sắp xếp đâu vào đấy, lúc Tần Dạng dẫn một đoàn đến, món ăn vừa hay được bưng lên.
Cảnh sát nhỏ cà lơ phất phơ tán dương: “Chị dâu đảm đang dã man!”
Bành Oánh mím môi cười, Tần Dạng bước tới xoa đầu cô, nhìn sang: “Đương nhiên, cần cậu nói chắc.”
Một lát sau, Bành Oánh bưng rượu trái cây do tự mình ủ ra, bọn họ thưởng thức xong, khen ầm ĩ: “Chị dâu giỏi giang thật dấy, đội phó của chúng ta quả là có phúc, ngưỡng mộ chết đi được.”
Tần Dạng kiêu ngạo không thôi, nắm tay Bành Oánh dưới gầm bàn, áp lại gần nói khẽ: “Vợ ơi, em làm anh nở mày nở mặt quá.”
Bành Oánh đỏ mặt: “Anh đừng ồn.”
Bao nhiêu người đang nhìn thế kia, không sợ mọi người nghĩ vị đội phó này chẳng nghiêm chỉnh gì sao?
Bành Oánh bỏ tiền mặt vào túi, cất tiền lẻ và sổ sách vào tủi, khóa lại.
Tần Dạng nhìn cô sắp xếp cẩn thận và ngăn nắp, quản lý nhà hàng ngày càng phát triển, lại nhớ đến đoạn nhật ký tối qua, nhà hàng này được mở vì anh, không biết vì sao, hễ nghĩ đến điều này, anh lại thấy máu nóng sục sôi.
Nóng người, quần lại căng.
Bành Oánh nhìn nhân viên: “Mọi người về trước đi, để tôi khóa cửa cho.”
Có Tần Dạng ở đây, một mình cô cũng không sao.
Nhân viên cười, thu dọn đồ đạc rồi ra về.
Bành Oánh vào phòng bếp kiểm tra thiết bị đã tắt hết hưa, lại vào phòng nghỉ kiểm tra xem đã tắt đèn chưa.
Tần Dạng đi theo cô, đột nhiên quay người khóa trái cửa, lại lùi vào phòng. Bành Oánh từ trong đi ra, đang định đóng cửa, ngước lên liền trông thấy Tần Dạng đi đến, ánh mắt có phần… nóng bỏng.
Hình như cô hiểu được ánh mắt này.
Tim Bành Oánh đập thình thịch, anh muốn… làm gì? Nơi đây là nhà hàng!
Tần Dạng mím chặt môi, đứng trước mặt cô, ôm cô, trong chớp mắt, anh cúi đầu hôn cô, vừa hôn vừa đẩy cô vào trong…
“Tần… Tần Dạng… anh làm gì đấy…”
Cô run rẩy.
“Em.”
“…”
Bành Oánh đỏ bừng hết cả mặt mũi, đừng tưởng cô không hiểu mấy lời bậy bạ, thật ra… cô cũng đọc tiểu thuyết tình cảm đấy! Hiểu hết đấy!
Tần Dạng nhớ đến mấy lần hai người bén lửa trước khi kết hôn, tất cả đều ở trong căn phòng nghỉ này, anh đã muốn làm ở nơi này một lần từ lâu, hiện tại họ kết hôn rồi, cớ sao không được?
“Tần Dạng… chúng ta về nhà rồi…” Cô xấu hổ cùng cực, đây là nhà hàng mà, “Đừng ở nơi này…”
Tần Dạng đã luồn tay vào trong áo cô, làm loạn trên cơ thể cô, thở dốc nói: “Tối nay anh muốn ở đây, thử nhé? Cảm giác nhất định sẽ rất khác, anh đảm bảo.”
Bành Oánh: “…”
Cô hoàn toàn không muốn trải nghiệm cảm giác gì hết…
Cô thấy xấu hổ sắp chết rồi!
Song Tần Dạng bất chấp, anh thấy cô không từ chối quyết liệt, lập tức cởi quần áo.
Chẳng mấy chốc, Bành Oánh bị bế đặt lên chiếc tatami bản thân đã dày công bố trí.
…
Lúc sắp kết thúc, Tần Dạng thấp giọng hỏi cô: “Vợ à, nhà hàng này thật sự được mở vì anh sao?”
Bành Oánh không nói nổi thành lời, cô nhắm chặt mắt, cắn môi không lên tiếng.
Cô sợ hễ thả lỏng, tiếng rên sẽ bật ra.
Tần Dạng xấu xa véo cằm cô, ngón cái và ngón trỏ dùng sức, tiếng rên mềm mại chợt thoát ra, mặt Bành Oánh đỏ rực, mắt long lanh mơ màng, vội nhắm chặt mắt: “Anh… anh không phải… đã… đọc hết rồi sao…”
Âm thanh vụn vỡ vì sự va chạm của anh…
“Anh thật sự rất vui, vợ à…”
…
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Bành Oánh như tan thành vũng nước.
Anh nói đúng, đổi địa điểm, người đàn ông vừa mới được ăn mặn này đột nhiên đầy hưng phấn.
Cảm giác như sắp chết!
Tần Dạng thỏa mãn ôm cô vừa hôn vừa dỗ: “Nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta về nhà.”
“Anh… đáng ghét!”
Cô mềm mại mắng một câu.
Tần Dạng vén mái tóc mướt mồ hôi của cô ra, toét miệng cười: “Ừm, anh đáng ghét.”
Bành Oánh hừ lạnh, mặc kệ anh.
Mười mấy phút sau, hai người thu dọn xong xuôi, một mình Bành Oánh đi đằng trước, thật sự hơi tức giận.
Tần Dạng sờ mũi, cô vẫn e thẹn quá.
Về sau phải thử những chuyện này nhiều hơn, chung quy cũng có liên quan đến hạnh phúc hôn nhân.
Tần Dạng đóng cửa lại, rảo bước đuổi tới.
“Em đang mang theo tiền, đi cùng anh mới an toàn, ngoan.”
Bành Oánh bĩu môi, ngẩng đầu lườm anh một cái.
Tần Dạng nhìn cô cười, nụ cười người đàn ông trước mắt vẫn rạng rỡ như thiếu niên năm nào, nhuộm dịu dàng cả màn đêm.
Bành Oánh thích nhất là nụ cười của anh, mặt ửng đỏ.
Cảm giác của tình đầu, không nhất định phải là thời niên thiếu.
Tình đầu năm hai mươi bảy tuổi, không sớm cũng không muộn, chỉ cần là người.