Chử Tiểu Du không biết Trịnh Tranh chiến đấu với lão thái thái kết quả ra sao, dù sao kim chủ cũng quay về đúng như lời hứa, nhưng hắn lại quên mất kinh hỉ dành cho cậu.
Chử Tiểu Du cũng không bận tâm.
Tuy nhiên từ ngày hôm đấy, Trịnh Tranh như trở thành siêu nhân, mỗi ngày bận rộn hơn cả ong thợ, bởi vì trong thị trấn không có sân bay, mỗi lần qua lại phải đi đường quốc lộ mất 4 tiếng.
Chử Tiểu Du áy náy gần chết, nhưng Trịnh Tranh cũng không nhắc đến chuyện muốn cậu quay về. Mỗi lần Trịnh Tranh đến, Chử Tiểu Du chỉ có thể quý trọng từng giây từng phút được ở bên cạnh hắn, cùng hắn vui vẻ.
Hơn nữa cậu không thích việc chia li tí nào cả, Chử Tiểu Du phát hiện bản thân bắt đầu ghét việc Trịnh Tranh rời khỏi cậu, mỗi lần hắn đi rồi cậu đều hậm hực ấm ức một trận.
Trời càng ngày càng nóng nực, tháng 7 là đỉnh điểm của đợt nóng.
Chử Tiểu Du mang thai 34 tuần, ngày sinh đã được dự kiến. Vì là người song tính nên Trịnh Tranh đã mời đến một số chuyên gia để thảo luận vấn đề sinh nở, Chử Tiểu Du vốn là người dễ xấu hổ, nhút nhát, lần này vì muốn thuận lợi sinh đại bảo bối mà phải nhẫn nhịn, mặc kệ cho bọn họ kiểm tra.
Nhưng kết quả không khả quan, thể chất Chử Tiểu Du không tốt lắm, trạng thái mang thai cũng không ổn định, nhưng kết quả kiểm tra thai nhi không bị dị tật, xem như trong cái rủi có cái may.
Sinh nở như thế nào mới là vấn đề cần giải quyết.
Bộ phận trên người Chử Tiểu Du đều nhỏ bé hơn so với người bình thường, bác sĩ không thể xác định được âm đ*o của cậu có thể chịu được áp lực khi sinh hay không, nếu sinh mổ thì phải mạo hiểm, bàn đi bàn lại, bác sĩ vạch ra một bản kế hoạch sơ bộ.
Mổ đẻ.
Chử Tiểu Du không có phản đối, chỉ cần đại bảo bối không có vấn đề gì thì cậu không ngại việc động dao kéo, khi sinh thì khóc, dù sao vẫn sẽ đau nhưng cậu không sợ đau.
Vì phối hợp điều trị, Chử Tiểu Du ở Lâm gia không bao lâu đã vào nhập viện ở bệnh viện thành phố, Trịnh Tranh còn thuê hai hộ lý đến chăm sóc, riêng Trịnh Quốc Lương phụ trách việc trêu đùa khiến Chử Tiểu Du vui vẻ hay đi dạo ngắm hoa.
Trái lại Chử Tiểu Du hạnh phúc không thôi, bởi vì Trịnh Tranh không cần phải khổ cực chạy đi chạy lại mà hiện giờ ở đây chăm sóc cậu.
Mấy ngày gần đây, Chử Tiểu Du cảm giác cậu béo lên là nhờ nhận được từ người kim chủ ><
Trịnh Tranh ngày một gầy đi.
Cuối tuần Trịnh Tranh đến thăm cậu rồi thứ hai lại phải trở về đi làm, tổng cộng hắn nghỉ ngơi không đến 12 giờ.
Hiện giờ Chử Tiểu Du bụng lớn nên đi đường đều phải có người đỡ, Trịnh Tranh thật sự thấp thỏm không ngừng lo lắng.
Buổi tối, Trịnh Tranh mát xa cho Chử Tiểu Du như thường lệ, Chử Tiểu Du bất lực “Hừ hừ” mấy tiếng, vẫy tay gọi Trịnh Tranh: “Trịnh tiên sinh, hôm nay em không cần mát xa gì hết, em muốn anh ngủ cùng em.”
Trịnh Tranh làm sao lại không biết cái tâm tư nhỏ nhoi này của Chử Tiểu Du, mát xa một lúc xác nhận cậu thoải mái mới ôm cậu vào lòng, dỗ Chử Tiểu Du đi ngủ.
Chử Tiểu Du trong lòng đau ê ẩm, thầm nghĩ 6 giờ sáng mai kim chủ phải ra sân bay, bây giờ phải đi nghỉ ngơi sớm. Chử Tiểu Du phá lệ không dính người, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Trịnh Tranh ở đằng sau lưng cậu cất tiếng hỏi: “Dạo này tử cung có co thắt nhiều không?”
Chử Tiểu Du giật giật người, ăn ngay nói thật nhưng lại làm nũng: “Tất nhiên có anh ở đây thì em không đau.”
Trước khi sinh người mang thai thường xuất hiện những cơn đau co thắt tử cung như lạc giữa đại dương mênh mông biển trùng, cảm giác này không hề dễ chịu, cực kì khổ sở, hơn nữa cũng có nhiều nguy hiểm lớn. Vậy nên mỗi ngày Lâm Cận Ngôn đều quan sát Chử Tiểu Du nằm trên giường.
Trịnh Tranh hôn cậu: “Sinh con xong có nguyện ý theo tôi quay về không?”
Chử Tiểu Du do dự.
Cậu có thể cảm nhận được tình cảm Trịnh Tranh dành cho cậu là thật, hắn đối xử chăm sóc cậu rất tốt. So với việc quay về, Chử Tiểu Du thà duy trì mối quan hệ như này, thân mật nhưng không có trách nhiệm gánh nặng.
Chờ Trịnh Tranh chán ghét cậu rồi hoặc trong nhà hắn thúc giục, Chử Tiểu Du cảm thấy quan hệ như bây giờ sẽ chừa cho cậu một con đường lui.
Như thế thật sự quá ích kỷ.
Chử Tiểu Du không thể để Trịnh Tranh trả giá, cuối cùng cậu lưỡng lự hỏi: “Được, em đi với Trịnh tiên sinh, đi đâu cũng được.”
Trịnh Tranh vui mừng: “Đi đâu cũng được?”
Chử Tiểu Du trịnh trọng nhìn Trịnh Tranh: “Anh đi đâu em theo đó.”
Trịnh Tranh cười gian cắn vành tai cậu: “Vậy tôi muốn tiến vào trong em được không?”
Chử Tiểu Du nổi giận.
Cậu biết ngay kim chủ không đứng đắn!
Người xấu! Khốn nạn!
Trịnh Tranh cũng không biết xấu hổ: “Mau sinh đi, ông xã em nghẹn đến thảm rồi.”
Chử Tiểu Du mặt đỏ bừng ngoan ngoãn nói: “Vâng.”
‘Nhưng không cho phép anh rời bỏ em.’ – Lời này Chử Tiểu Du không dám nói.
Hôm nay vốn là sáng thứ hai nên mới bốn giờ Trịnh Tranh đã rời giường. Chử Tiểu Du mơ mơ màng màng ngủ, theo bản năng biết người bên cạnh phải rời đi, lấy thân mình quấn người không bỏ y hệt như trẻ lên ba. Trịnh Tranh sợ không kiềm chế được mà đè cậu ra làm một trận, chỉ có thể ôm cậu vào lòng gọi bảo bối, gọi mèo con nhưng Chử Tiểu Du nháo nhào khóc lóc, muốn được Trịnh Tranh âu yếm lúc đòi hôn một cái lúc đòi ôm một cái.
Trịnh Tranh bất lực nhìn Chử Tiểu Du, trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầy lo lắng: “Bảo bối, em làm sao?”
“Đau…” Chử Tiểu mặt hơi tái nhợt, cậu thống khổ mở to mắt nhìn Trịnh Tranh: “Con đang đạp em.”
Trịnh Tranh nhíu mày: “Tôi đi gọi Lâm Cận Ngôn.”
Chử Tiểu Du mặt đượm buồn, cảm thấy cậu thật yếu ớt, tại sao cậu có thể bị kim chủ nuôi đến yếu ớt như vậy. Rõ ràng nếu không tại kim chủ thì cho dù có đau đến đâu cậu cũng không khóc.
Trịnh Tranh đi gọi Lâm Cận Ngôn cùng hai bác sĩ dậy. Lâm Cận Ngôn vội vã chạy vào, hỏi Chử Tiểu Du vài câu, mặt y nhăn lại: “Đây không phải là dấu hiệu sinh non đấy chứ?”
Một câu nói ra, đầu gối Trịnh Quốc Lương như nhũn cả ra: “A a a a, ba tôi sẽ không sao đúng không?”
Trịnh Tranh trầm mặt: “Đi bệnh viện.”
Ở trên xe, tử cung Chử Tiểu Du giãn mở mỗi lúc một rộng hơn, nước ối bên trong không ngừng chảy ra. Mới đầu Chử Tiểu Du còn nghĩ là nước tiểu, mất mặt nên khóc đến náo loạn một hồi. Lúc ấy cậu lại không hề đau, trong đầu trống rỗng, không quan tâm đến việc làm nơi ấy ngừng chảy.
Cũng may phát hiện sớm, Chử Tiểu Du được đưa đến bệnh viện kịp thời. Nhưng dù sao cũng là tình huống bất ngờ, một bác sĩ đeo găng tay y tế xong liền muốn kiểm tra tử cung của Chử Tiểu Du.
Chử Tiểu Du lúc này đã đau đến khóc không ra nước mắt, bình thường dù có đau đến mấy cậu cũng không kêu một tiếng. Nhớ lại lần đầu Trịnh Tranh tiến vào cậu cũng chẳng buồn kêu la nhưng phần eo đang đau đớn đến cực độ khiến cậu không thể chịu đựng nổi áp lực.
Nhưng nhìn thấy bác sĩ chạy đến, Chử Tiểu Du liền chui tọt vào lòng Trịnh Tranh mà trốn, khóc đến nỗi trông cậu không khác một chú mèo con, nhìn bác sĩ mặt đầy hoảng sợ.
Trịnh Tranh nhíu mày, nhìn bác sĩ gật đầu, lại quay sang dỗ Chử Tiểu Du nói: “Không sao hết, ngoan, để bác sĩ kiểm tra một chút.”
Chử Tiểu Du miệng cắn cánh tay Trịnh Tranh, không ngừng khóc. Nếu không phải vì cậu mang thai, nếu không phải vì con cậu…
“Còn chưa tới 24 giờ nữa là hạ sinh.” Sắc mặt bác sĩ hơi khó coi, bọn họ vốn đã đoán trước việc Chử Tiểu Du sinh đẻ không thuận lợi nhưng không ngờ tới việc cậu sẽ sinh non.
Tình hình hiện tại không hề lạc quan chút nào, dựa vào tình trạng của Chử Tiểu Du thì thai nhi trong bụng cậu đang thiếu dưỡng khí. Hiện giờ không nhắc đến khả năng cậu có thể may mắn hạ sinh thuận lợi, chỉ sợ rằng thai nhi không kịp đến được bệnh viện thì sẽ sớm trở thành tử thai.
Trước khi tiến hành phẫu thuật phải cần thời gian chuẩn bị, Chử Tiểu Du chỉ có thể chịu đau. Cổ họng cậu liên tục phát ra những tiếng thống khổ, Trịnh Tranh ngồi bên cạnh nắm tay cậu nói: “Bảo bối, đau thì kêu lên được không?”
Chử Tiểu Du dùng sức lắc đầu.
Mặt cậu càng lúc càng tái đi, càng lúc càng tái nhợt. Trong khi chờ bác sĩ đặt ống thông tiểu cho cậu, cổ họng Chử Tiểu Du khản cả đi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, móng tay cắm sâu vào da thịt Trịnh Tranh.
Trịnh Tranh không dám chớp mắt, nhìn Chử Tiểu Du bị đẩy vào phòng phẫu thuật, nhíu mày, trong lòng bồn chồn lo lắng.
Sợ tổn thương đến đại bảo bối, Chử Tiểu Du không dám gây tê. Nhưng cậu cũng không phải thần kinh thép, cậu cảm nhận rõ ràng tư vị đau đớn khổ sở, cảm nhận được có người đang rạch bụng cậu. Bé con trong bụng lại cứ nhích tới nhích lui, dù rằng cậu không hề cảm thấy đau khổ nhưng cảm giác lại vô cùng đau đớn khổ sở.
May mắn thay quá trình phẫu thuật diễn ra vô cùng thuận lợi.
Chử Tiểu Du cảm giác được đại bảo bối đã chào đời, tuy rằng quá trình sinh ra không thuận lợi nhưng cậu vẫn cảm nhận được.
Nhưng cậu không nghe thấy tiếng khóc.
Chử Tiểu Du trong lòng hốt hoảng, giãy dụa muốn ngồi dậy nhìn đại bảo bối nhưng hiện một chút khí lực cậu cũng không còn. Bác sĩ còn đang khâu lại vết mổ trên bụng cậu. Chử Tiểu Du rõ ràng nghe thấy có tiếng người ôm đại bảo bối của cậu nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chử Tiểu Du liền nức nở, cậu nghe được giọng của một bác sĩ nói: “Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ dốc hết sức lực cứu con cậu.”
Cứu… Cứu…
Hai chữ này tựa như một cơn ác mộng, một chút vọng tưởng cuối cùng của Chử Tiểu Du cũng bị đánh tan.
Tất cả xảy ra quá nhanh, thậm chí Chử Tiểu Du còn chưa kịp phản ứng thì đại bảo bối đã chào đời, cậu thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt con, nếu đại bảo bối cứ như vậy mà rời bỏ cậu thì sao…
Chử Tiểu Du bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cậu liếc mắt qua thì thấy Trịnh Tranh mắt đỏ ngầu chạy tới, nắm chặt tay cậu.
Chử Tiểu Du dùng ánh mắt lo lắng hỏi: “Đại bảo bối đâu?”
Trịnh Tranh lập tức nói: “Yên tâm, hiện tại đã được mang vào lồng ấp rồi.”
Chử Tiểu Du thầm nghĩ ‘Anh cũng vô tâm quá đi, yên tâm thế nào được?’
Hiện giờ Chử Tiểu Du phải phụ thuộc vào túi thông tiểu. Sau khi sinh mổ thì phải chú ý chăm sóc cẩn thận vết mổ, cứ sau một giờ vết mổ vừa mới khâu trên bụng cậu lại nhói lên hại cậu đau đến chết đi sống lại.
Tính Chử Tiểu Du đã quen với việc chịu đau đến mấy cũng không kêu lên, lần nào cũng nhịn đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thống khổ, môi bị cắn đến rướm máu.
Trịnh Tranh không đành lòng, cúi đầu xuống hôn trán cậu. Chử Tiểu Du cảm giác hắn đang khóc, trong lòng cậu bỗng nhũn ra như nước trong đại dương mênh mông, hy vọng rằng Trịnh Tranh, cậu và cả đại bảo bối, tất cả đều sẽ thuận lợi vượt qua kiếp nạn này.
Mỗi người đều phải vượt qua.
Chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn này, Chử Tiểu Du cảm thấy bản thân không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
Ròng rã ba ngày, Chử Tiểu Du không thể xuống giường, cậu vẫn chưa được nhìn đại bảo bối một lần, chỉ được nghe Trịnh Tranh nói đó là một bé trai, trông rất xấu xí.
Nói cách khác, đại bảo bối vẫn còn được giữ trong lồng ấp.
Chử Tiểu Du hoài nghi liệu đại bảo bối có khỏe mạnh hay không