Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào

Chương 57: Vì một chức vụ giám đốc công ty thành phố mà phải hi sinh cuộc hôn nhân của mình sao?



So với lần trước, lần này tổng giám đốc Hoàng cư xử nhã nhặn hơn.

Hoàng Hân Nhiên cũng đã có thể đi lại chậm rãi, vì vậy trong bữa cơm này, cô vẫn ngồi bên cạnh Chu Dịch ăn cơm.

Mẹ Hoàng vẫn rất nhiệt tình gắp nhiều thức ăn cho Chu Dịch, tổng giám đốc Hoàng cũng niềm nở hơn lần trước.

Sau khi ăn xong, những người đàn ông mới bắt đầu uống trà đàm đạo, phần chính yếu của bữa ăn ngày hôm nay mới chính thức bắt đầu.

Tổng giám đốc Hoàng pha một bình trà nhỏ, rót cho hai người hai tách trà. Ba Chu cầm tách trà lên, ngửi qua và khen: “Trà thơm.”

Tổng giám đốc Hoàng cười nói: “Đúng vậy, tôi xin lá trà này từ chỗ trưởng bộ phận nhân sự Trần vào lúc đến nhóm công ty họp. Ông ấy chỉ cho tôi hai bịch, tôi còn nói rằng ông ấy quá keo kiệt.”

Chu Dịch không lên tiếng, tổng giám đốc Hoàng cũng không phải tùy tiện nói ra những lời này. Đang uống trà mà lại nhắc tới trưởng bộ phận nhân sự bên nhóm công ty, trưởng bộ phận Trần là ai? Chính là cậu của Đinh Diễm.

Ba Chu cũng nắm bắt thông tin trong lời nói của tổng giám đốc Hoàng, có điều bọn họ là đồng nghiệp hơn nhiều năm, nụ cười trên khuôn mặt ông vẫn không tắt, ông nói: “Trưởng bộ phần Trần rất thích uống trà, xin ông ấy một ít lá trà cũng giống như cắt vào da thịt của ông ấy.” Nói xong, hai người đều mỉm cười.

Sau đó, ba Chu lại nói chuyện như không có chuyện gì xảy ra: “Nhắc mới nhớ, cháu ngoại của trưởng bộ phận Trần cũng làm trong công ty tỉnh, hình như là giám đốc của bộ phận nào đó có phải không?”

Tổng giám đốc Hoàng trả lời: “Là giám đốc của bộ phận marketing.”

Ba Chu vẫn cười ha ha và nói: “Trưởng bộ phận Trần đối xử với cháu ngoại của mình rất tốt, bộ phận marketing là một chỗ tốt.” Ý tứ trong câu nói này là ám chỉ Đinh Diễm dựa vào địa vị của người cậu để được lên chức, năng lực bản thân chưa chắc đã mạnh.

Tổng giám đốc Hoàng nói: “Bộ phận marketing có rất nhiều công việc lặt vặt, bộ phận tích hợp của Đại Dịch vẫn tốt hơn, dự án trị giá hai tỷ cũng đã nắm trong tay, làm cho công ty tỉnh chúng ta giảm bớt nhiều áp lực chỉ tiêu doanh thu trong năm nay.”

Chu Dịch nói: “Đúng rồi, tôi phải báo với ngài một chuyện, sau khi chủ quản ngành tích hợp hệ thống bên nhóm công ty là phó tổng giám đốc Vu biết tin trúng thầu dự án này, ông ấy muốn tôi đến nhóm công ty để báo cáo công việc với ông ấy vào cuối tuần này, đồng thời trao đổi cụ thể về việc hợp tác.”

Câu nói của anh rõ ràng là nói cho tổng giám đốc Hoàng biết phó tổng giám đốc Vu bên nhóm công ty rất xem trọng anh và dự án trong tay anh, dù sao đó cũng là dự án trị giá hai tỷ, người bình thường không thể nào đàm phán thành công.

Tổng giám đốc Hoàng nghe anh nói xong thì quả nhiên hơi khựng lại một chút rồi mới nói: “Chuyện này còn phải báo cáo gì chứ? Phó tổng giám đốc Vu xem trọng cậu là một chuyện tốt, tôi còn nghe nói ông ấy thường xuyên khen ngợi cậu ở bên nhóm công ty.”

Chu Dịch nói khiêm tốn: “Có thể là do hai năm qua lượng công việc của bộ phận tích hợp chúng tôi vượt trội hơn các tỉnh khác.”

Tổng giám đốc Hoàng nói về chuyện công việc với Chu Dịch một hồi. Lúc hai cha con Chu Dịch chuẩn bị đi về, tổng giám đốc Hoàng còn nói: “Lý do chính lần này tôi được điều về đây là do sức khỏe của ông bà cụ trong nhà không tốt, cần tôi ở bên chăm sóc, còn có một lý do khác nữa là tôi cũng muốn ở gần để chăm sóc cho Hân Nhiên. Con bé được tôi nuông chiều đến hư, tôi muốn chăm sóc cho con bé thêm vài năm nữa, ai bảo nó là đứa con gái tự tay tôi nuôi lớn chứ.”

Tổng giám đốc Hoàng lại nói: “Lần trước uống trà với trưởng bộ phận Trần, trưởng bộ phận Trần cũng nói là ‘Bây giờ chúng ta đã lớn tuổi rồi, ông bà cụ trong nhà cần chúng ta chăm sóc, lớp trẻ cũng cần chúng ta đề bạt và dạy dỗ,’ thật ra ông ấy rất hiểu rõ tôi.”

Thật ra câu nói đó đã quá rõ ràng.

Ba Chu khựng lại rồi nói: “Sau này Đại Dịch sẽ là cấp dưới của anh, nếu nó làm việc có chỗ nào thiếu sót thì anh không cần nể mặt mũi tôi, cứ trực tiếp phê bình nó, cần phải nghiêm khắc phê bình nó. Nó cũng đã 30 tuổi rồi, cần phải có chút năng lực phán đoán.”

Tổng giám đốc Hoàng nói khách sáo: “Đại Dịch rất ưu tú, không phải ai cũng có thể đàm phán được dự án trị giá hai tỷ này.”

Sau khi cha con nhà họ Chu lên xe, ba Chu thở dài và nói: “Xem ra lão Hoàng đã muốn đưa vị trí giám đốc công ty thành phố cho cháu ngoại của trưởng bộ phận Trần, nếu không thì cũng sẽ không nhắc tới trưởng bộ phận Trần nhiều lần như vậy. Lần này ông ấy được điều tới đây có lẽ là đã nhận ân tình của trưởng bộ phận Trần. Mặc dù ông ta không nói ra, thế nhưng có lẽ ý tứ trong lời nói chính là muốn đưa vị trí giám đốc công ty thành phố cho cháu ngoại của trưởng bộ phần Trần để trả ân tình.”

Chu Dịch nói: “Con đã biết.” Trên khuôn mặt cũng không lộ ra vẻ ngạc nhiên, anh nói: “Kể từ lúc ông ấy bỗng dưng được điều đến đây trong thời điểm này, con đã biết vị trí kia rất khó thuộc về con.”

Ba Chu nói: “Mọi chuyện trên đời đều có luật nhân quả.” Mặc dù không chỉ thẳng Chu Dịch, thế nhưng ý tứ trong câu nói đó chính là nói Chu Dịch đối xử không tốt với Hoàng Hân Nhiên, làm cho con bé Hoàng Hân Nhiên đó mỗi ngày đều đau đầu và đau bụng, tổng giám đốc Hoàng lại rất yêu thương con gái rượu của mình nên dĩ nhiên rất tức giận.

Dĩ nhiên Chu Dịch cũng hiểu được, đáp lại: “Nếu cưới một cô gái nhõng nhẽo về, lẽ nào lại muốn con phải cung phụng cô ấy sao? Vì một chức vụ giám đốc công ty thành phố mà phải hi sinh cuộc hôn nhân của mình sao?”

Ba Chu không trả lời. Một lát sau, ông thở dài một hơi và nói: “Tất cả đều là do duyên phận.”

*

Lần trước khi Tô Nam Tinh về nhà, ba Tô bị cảm, lần này về nhà, bệnh cảm của ông đã khỏi, có điều thỉnh thoảng vẫn ho khan vài tiếng. Tô Nam Tinh nói với ông: “Con dẫn ba đến bệnh viện để kiểm tra, đừng chần chừ nữa.”

Ba Tô nói: “Đây là bệnh cũ của ba, chẳng qua là khí quản hơi yếu mà thôi, uống trà hoa cúc vào để giảm nóng trong người là được rồi. Trước đó vài ngày ba còn rất khỏe mạnh, không tin thì con hỏi mẹ của con xem.”

Mẹ Tô nói: “Đỡ ho hơn một chút, nhưng mà Tinh Tinh nói đúng, hay là đến bệnh viện kiểm tra xem?”

Ba Tô trả lời: “Tôi không có bệnh. Nếu đến bệnh viện, không có bệnh thì cũng sẽ kiểm tra ra bệnh.”

Thế nhưng Tô Nam Tinh vẫn kiên quyết, vẫn liên tục nhấn mạnh là phải đến bệnh viện: “Ngày mai con sẽ xin nghỉ để dẫn ba đến bệnh viện kiểm tra.”

Ba Tô nói: “Không cần, con nên đi làm đi, thật vất vả mới được lên chức tổng giám sát đấy. Ba uống thuốc vào là khỏe ngay.”

Sau đó, mẹ Tô vẫn là người nói ngày mai bà sẽ đưa ba Tô đến bệnh viện kiểm tra, Tô Nam Tinh mới nói: “Tối mai con sẽ gọi điện thoại cho ba để xác định xem rốt cuộc ba có đi hay không.”

Ba Tô mỉm cười, nói với cô: “Ba cũng không phải là một đứa trẻ.” Nhưng trong lòng lại rất tận hưởng sự quan tâm của con gái.

Mẹ Tô lại hầm sườn heo cho Tô Nam Tinh để cô ăn nhiều bồi bổ sức khỏe. Ba Tô chỉ thích ăn món đậu hũ nhà làm, đậu hũ nóng ăn chung với cơm trắng, đặc biệt là cho bữa cơm tối.

Sau khi ba Tô ăn cơm xong và trở về phòng, trên bàn ăn chỉ còn lại hai mẹ con, mẹ Tô bắt đầu hỏi Tô Nam Tinh về chuyện bạn trai: “Hai người các con ở bên nhau như thế nào?”

“Rất tốt.”

Mẹ Tô nói: “Hôm nào dẫn về nhà cho ba mẹ xem mặt có được không?” Nhưng bà lại nhìn ngó xung quanh, căn nhà chật hẹp như thế này thì làm sao để Tô Nam Tinh dẫn bạn trai về nhà ra mắt chứ? Lỡ như người ta đến ra mắt lại nghĩ rằng bên nhà gái quá nghèo thì cũng không tốt.

Mẹ Tô sửa lại lời nói: “Nếu không thì chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm cũng được.”

Tô Nam Tinh nói: “Con sẽ xem xét lại, con và anh ấy chỉ mới ở bên nhau trong một khoảng thời gian ngắn.”

Cô còn nói mẹ mình: “Hiện giờ chỉ là trong giai đoạn ở bên nhau, sao lại ra mắt ba mẹ liền được chứ? Chuyện này sẽ trở thành cái gì? Cưỡng ép người ta kết hôn với con sao?”

Mẹ Tô nghe thấy vậy thì cảm thấy cô nói rất đúng, bà nói: “Vậy thì thôi đi, chờ sau này rồi hẵng nói tiếp…” Sau khi nói xong, bà lại bổ sung thêm một câu: “Thật ra mẹ chỉ tò mò cậu ta là người như thế nào, không có ý gì khác, con đừng cảm thấy áp lực.”

Tô Nam Tinh không nhắc về chủ đề này nữa, ngược lại chỉ nói: “Lần trước con đi ăn với một nhà thầu phụ, anh ta nói rằng nếu bây giờ cấp bậc tổng giám sát như con đến làm việc tại doanh nghiệp tư nhân của bọn họ thì mức lương mỗi năm sẽ là 500 nghìn tệ.”

Cô mới mở miệng nói ra, mẹ Tô đã nói một cách quả quyết: “Không được! Sao doanh nghiệp tư nhân có thể ổn định hơn doanh nghiệp nhà nước chứ? Hơn nữa Hoa Tín đã có nhiều tiếng tăm, tồn tại trong một thời gian dài. Bây giờ con đã là tổng giám sát trong Hoa Tín, cũng kiếm được 150 – 160 nghìn tệ, một cô gái kiếm được nhiều tiền như vậy đã là rất nhiều rồi. Nếu làm trong doanh nghiệp tư nhân, lỡ như nay mai công ty đó phá sản thì con sẽ đi yêu cầu ai trả lương 500 nghìn tệ mỗi năm đây? Mẹ không chấp nhận việc con chuyển chỗ làm, con cũng đừng mơ tưởng tới.”

Bà còn nói: “Kể từ lúc con lên làm tổng giám sát, tâm trạng của ba con cũng trở nên tốt hơn, vẻ mặt đầy hãnh diện khi nhắc tới chuyện con gái mình là tổng giám sát trong Hoa Tín với người khác. Người khác đều mong muốn có một công việc ổn định, vậy mà con lại buông bỏ sao? Con muốn làm cho mẹ tức chết có phải không?”

Bà còn nói: “Vả lại khi con nói con là nhân viên chính thức trong Hoa Tín, còn là một lãnh đạo cấp trung, bạn trai của con cũng sẽ xem trọng con hơn, bên nhà gái có công việc ổn định là một ưu thế rất lớn.”

“Nói chung là con đừng hòng nghĩ đến chuyện này.”

Tô Nam Tinh mới nói có một câu mà mẹ Tô đã có rất nhiều lời muốn nói với cô. Chủ đề này không thể nào tiếp tục được nữa, cô liền nói: “Con biết rồi.” Rồi cũng không nói gì thêm.

Bữa cơm này cũng không mấy vui vẻ, Tô Nam Tinh ăn cơm xong thì đưa cho ba mẹ một nghìn tệ, “Ngày mai đưa ba đến bệnh viện kiểm tra cần phải cầm theo một ít tiền, nếu thiếu thì gọi điện thoại cho con, con sẽ chuyển thêm cho mẹ.” Nói xong thì rời đi.

Buổi tối về nhà, cô thấy Miêu Manh Manh lại ngồi trước ống kính may quần áo, vừa may quần áo vừa trò chuyện, cô ấy nói: “Cuối tuần tới tôi sẽ tham gia buổi họp lớp, tôi muốn giảm xuống còn 54kg, nhưng mà hình như tôi đang trong giai đoạn chững cân, thật là khiến người khác lo lắng mà.” Nghe thấy vậy, Tô Nam Tinh muốn bật cười.

Vậy mà trên chỗ bình luận lại có người an ủi cô ấy: “Chủ đăng đừng đau buồn, cô đã rất giỏi rồi.”

Nhưng lượt bình luận và lượt xem lại không thể nào so sánh với lần trước Tô Nam Tinh mặc trang phục thời Đường. Miêu Manh Manh lại năn nỉ Tô Nam Tinh mặc trang phục thời Đường và quay video, Tô Nam Tinh nói: “Mình thực sự không biết làm cái gì trước ống kính.”

Miêu Manh Manh nói: “Có gì mà không được, cậu vẫn có thể làm salad mà. Tối mai mình sẽ mua nguyên liệu nấu ăn cho cậu, chúng ta tiếp tục làm salad!”

“Được rồi.” Cô đã đồng ý tối thứ Hai về nhà sẽ mặc trang phục thời Đường và làm salad.

Nhưng mà sang thứ Hai, Tô Nam Tinh lại không có tâm trạng cho chuyện đó.

Bởi vì quyết định bổ nhiệm nhân sự đã được ban hành vào sáng thứ Hai, cựu giám đốc bộ phận marketing Đinh Diễm sẽ được bổ nhiệm làm giám đốc công ty thành phố S.

Mọi người đều xôn xao, vậy mà Đinh Diễm lại giành chiến thắng!HẾT CHƯƠNG 57

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.