Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào

Chương 67: Tất cả sự cố gắng đều không phải là vì lo lắng một người đàn ông nào đó bỗng dưng rời khỏi tôi



Tô Nam Tinh cũng không có tâm trạng lo nghĩ đến những suy đoán của các chị gái trong phòng ban tích hợp của công ty tỉnh, bởi vì lúc này cô đang đi theo Chu Dịch đến tòa nhà văn phòng của công ty thành phố.

Cô không nghĩ rằng Chu Dịch sẽ đi vào chung với cô, bởi vì Chu Dịch là lãnh đạo của công ty tỉnh lại đến công ty thành phố thì sẽ khiến các lãnh đạo bên công ty thành phố kinh sợ.

Cũng may mà lúc bọn họ tới, Đinh Diễm đang mở cuộc họp với một số trưởng phòng.

Trước đây Tô Nam Tinh có đi theo Chu Dịch đến công ty thành phố S để thị sát cơ sở, cho nên đã biết bộ phận tích hợp nằm trên tầng ba.

Các bố trí phòng ban tích hợp của công ty thành phố S cũng khá giống với bên công ty tỉnh, đều có các bộ phận quan trọng như là bộ phận marketing, bộ phận hệ thống mạng, và bộ phận tích hợp. Sau khi đến cơ sở, bộ phận marketing ngày càng phát triển lớn mạnh hơn. Toàn bộ tầng một của công ty là đại sảnh làm việc của bộ phận marketing, tầng hai là bộ phận hệ thống mạng, bộ phận tài chính và công đoàn, đến tầng ba mới là văn phòng tổng hợp của giám đốc và bộ phận tích hợp.

Chu Dịch chuyển đồ đạc của Tô Nam Tinh vào phòng làm việc mới, liếc nhìn một vòng thì phát hiện không gian ở đây rất tốt, có đủ bàn ghế và ghế sô pha tiếp khách trong phòng làm việc dành cho một người. Có điều nếu để anh soi ra khuyết điểm thì đó chính là chỗ này cách phòng làm việc của Đinh Diễm hơi gần.

Nhưng mà không còn cách nào khác, sau này Tô Nam Tinh phải làm việc dưới quyền Đinh Diễm.

Mặc dù nói là rất yên tâm về Tô Nam Tinh, nhưng mà trong lòng của Chu Dịch vẫn có chút không thoải mái.

Nhất là bạn gái của mình lại còn rất xinh đẹp, hôm nay cô mặc một chiếc đầm bút chì màu hồng nhạt, để lộ ra vòng eo mảnh khảnh, nhìn từ đằng sau sẽ thấy được eo thon, mong công, chân dài. Cặp mông cong chuyển động nhịp nhàng theo từng bước đi trên đôi giày cao gót, khiến người khác nhìn không rời mắt.

Lúc nãy Tô Nam Tinh đi dọc theo con đường từ dưới lầu lên đây, những cặp mắt của mấy người đàn ông trong bộ phận hệ thống mạng khô khan ở tầng hai đều nhìn chằm chằm vào cô. Hừ!

Chu Dịch vừa mới đặt thùng đồ của Tô Nam Tinh xuống, mọi người trong phòng làm việc chung của bộ phận tích hợp đã phát hiện lãnh đạo mới nhậm chức của bộ phận đã đến, vội vàng chạy ra tiếp đón bọn họ.

Tô Nam Tinh chỉ biết có hai người đã từng làm việc chung với cô trước đây, cô gọi thẳng tên của đối phương, những người còn lại thì không nhận ra, nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc làm quen với nhân viên mới.

Đinh Diễm đã họp xong, biết Chu Dịch đến đây thì đi tới trò chuyện với anh vài câu.

Chu Dịch không có ở lại lâu, ở lại thêm nữa thì sẽ không phải là thuận đường tiễn đưa nhân viên cũ thân tín nữa, mà sẽ thành ra là đến công ty thành phố để kiểm tra công việc, tỏ ra quá trang trọng cũng không được tốt cho lắm.

Anh vẫn chưa uống một ly nước nào đã đi ra ngoài với Tống Tập, anh nói khách sáo với Đinh Diễm: “Tôi còn phải đến nơi thi công với Tống Tập, phải đi ngay đây.”

Những trưởng phòng bên công ty thành phố đều không biết công việc thường ngày của một người lãnh đạo như Chu Dịch, nhưng làm sao Đinh Diễm lại không biết chứ? Chu Dịch được đến làm việc tại nhóm công ty, bây giờ chính là giai đoạn bàn giao công việc bận rộn nhất, làm gì có thời gian rảnh để đến thành phố quan sát nơi thi công chứ?

Chu Dịch không quan tâm Đinh Diễm có nhìn ra hay không, anh vừa đi vừa nói với Đinh Diễm: “Trưởng phòng Tô đã từng là trợ thủ đắc lực của tôi, bây giờ tôi giao lại cho anh.”

Đinh Diễm đáp lại anh: “Trước kia trưởng phòng Tô cũng là được điều từ bộ phận marketing của tôi đến bộ phận tích hơp, tôi biết rõ năng lực làm việc của cô ấy. Sau này cô ấy cũng xem như là người của công ty thành phố, tất nhiên tôi sẽ chú ý đến cô ấy nhiều hơn.”

Chu Dịch nghe thấy vậy thì muốn nói thêm vài câu với anh ta, nhưng mà ở bên cạnh hai người còn có một nhóm nhân viên nên không thể nào nói nhiều hơn. Anh đành phải gật đầu, được một đám người tiễn xuống dưới lầu. Sau khi ngồi vào trong xe, anh vẫy tay với Tô Nam Tinh và nói: “Ở công ty thành phố làm việc chăm chỉ.” Rồi nâng cửa kính xe lên và lái xe rời đi.

Một nhóm trưởng phòng đi theo Đinh Diễm vào trong tòa nhà văn phòng. Lúc đi lên lầu, mấy người trưởng phòng đó đã chào hỏi Tô Nam Tinh. Lúc trước các cán bộ cấp trung như bọn họ đều đã gặp nhau vài lần trong các buổi họp do công ty tỉnh tổ chức, mọi người đều xem như là đã quen mặt.

Trước đây Tô Nam Tinh thấp hơn bọn họ nửa cấp, nhưng mà cô là người của công ty tỉnh, trước kia những người trưởng phòng này đều đối xử với cô rất khách sáo. Bây giờ bọn họ phát hiện Tô Nam Tinh là trưởng bộ phận tích hợp mới nhậm chức lại còn được lãnh đạo của công ty tỉnh đích thân chở tới. Cho dù giám đốc Chu nói là “thuận đường” giúp đỡ, nhưng mà có thể để một người lãnh đạo cao quý thuận đường giúp đỡ thì quả thật không đơn giản. Hơn nữa nghe nói giám đốc Chu còn được đến làm việc tại nhóm công ty, quả thật tương lai ngày càng mở rộng.

Bất luận sự việc sau lưng Tô Nam Tinh là như thế nào, nhưng mà ít nhất thì ngoài mặt phải nói rõ một chuyện, đó chính là thế lực chống lưng của trưởng phòng Tô rất vững chắc, không thể tùy tiện đắc tội.

Dĩ nhiên Tô Nam Tinh biết mục đích Chu Dịch cố tình xuất hiện tại công ty thành phố. Hiện tại anh rất bận rộn, mỗi ngày đều tăng ca, đâu có rảnh rỗi đến quan sát nơi thi công.

Chẳng qua anh tới là để cho cô chỗ dựa.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào, ngay cả khóe miệng cũng nở nụ cười mỉm.

Cô liền lấy điện thoại ra gửi cho Chu Dịch một biểu cảm 【Hôn gió.】Chu Dịch trả lời: 【Nếu muốn hôn thì anh hy vọng sau khi về nhà sẽ thực hiện cho đầy đủ.】

Có điều nguyện vọng ngày hôm đó của Chu Dịch đã bị tan vỡ, bởi vì anh thực sự rất bận rộn. Anh phải đến làm việc tại nhóm công ty, không chỉ phải sắp xếp lại một đống công việc, mà còn phải sắp xếp và làm ổn định các mối quan hệ nhân sinh, nhất là đối với các nhà thầu phụ đều đang sốt sắng, rối rít mời anh đi ăn.

Chu Dịch đã từ chối những bữa ăn có thể từ chối, nhưng mà vẫn có những bữa ăn không thể từ chối, phải đích thân đến xã giao. Có điều cũng phải đợi sau khi anh tăng ca đến hơn chín giờ tối mới có thể đến đó.

Vốn dĩ bữa ăn này là vì Chu Dịch, sau khi anh đến thì càng náo nhiệt hơn. Uống rượu là điều không thể tránh khỏi, thậm chí còn có nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh. Chu Dịch đâu dám chạm vào những cô gái đó, trực tiếp tỏ rõ thái độ: “Bạn gái tôi là một ‘thùng giấm chua’, nếu trên người tôi dính mùi nước hoa của các cô thì tối nay tôi về nhà sẽ bị quỳ trên ván giặt quần áo.”

Tổng giám đốc Trương bên nhà thầu phụ bật cười và nói: “Làm sao giám đốc Chu chịu nổi cô bạn gái hay ghen như vậy chứ? Có muốn đổi một em gái dịu dàng hay không?”

Chu Dịch nói: “Đừng đừng, tôi không thể chịu nổi các em gái khác. Chỉ có bạn gái tôi mới có thể chữa khỏi bệnh viêm dạ dày của tôi.”

Nhà thầu phụ nói: “Biết anh đã nhiều năm, nhưng đây lại là lần đầu tiên thấy anh nghiêm túc với một cô gái, lần sau dẫn đi ra ngoài chơi chứ?”

Chu Dịch thầm nói trong lòng: Không cần đợi tôi dẫn ra ngoài thì mấy người cũng đã biết. Đợi tôi dẫn ra ngoài thì mấy người còn phải đến tìm cô ấy để hẹn đi ăn một bữa.

Sau đó, mấy người đó cũng không tìm mấy cô em gái đến góp vui trong bữa ăn này nữa. Dù sao thì anh cũng là nhân vật chính trong bữa ăn này, anh đã nói không cần mấy cô gái đó thì cũng không có ai dám ép buộc anh.

Nhưng sau khi kết thúc bữa ăn, Chu Dịch vẫn ngà ngà say, về đến nhà thì chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn ọe.

Tô Nam Tinh vội vàng ở bên cạnh chăm sóc anh, bưng một ly nước ấm tới cho anh súc miệng. Chu Dịch ôm lấy cô với mùi rượu nồng nặc, ngoài miệng vẫn không quên khoe chiến tính: “Hôm nay tổng giám đốc Trương đẩy phụ nữ vào tay anh, anh cũng đã từ chối, thậm chí trên người cũng không dám để dính mùi nước hoa.” Anh nói: “Có phải anh rất tuân theo quy củ hay không?”

Tô Nam Tinh lập tức hôn lên má của Chu Dịch, nói: “Rất đáng khen, làm tốt lắm.”

Chu Dịch cười, anh vùi đầu vào bờ vai của cô và nói: “Đã thưởng thức qua mùi vị của em, các cô ấy đều không có mùi vị gì cả…”

Anh lại mơ màng nói: “Làm sao anh sẽ vì chút chuyện này mà khiến em khó chịu chứ…”

Tô Nam Tinh nghe thấy câu nói này thì trong lòng lại tràn ngập ấm áp. Cô biết mình thực sự đã rơi vào cái hố sâu của Chu Dịch rồi, rất khó bò lên. Chu Dịch luôn nói cô rất hợp với anh, luôn có thể đi vào trong tim anh, nhưng mà chẳng phải Chu Dịch cũng như vậy sao? Cô đã từng bước rơi vào trong thế giới mà anh đã tạo ra vì cô.

Nhưng mà cô lại cam tâm tình nguyện rơi vào tay anh.

Cô hôn lên trán anh, cầm khăn nóng nhẹ nhàng lau mặt và lau người anh, chăm sóc anh chu đáo, sau đó đắp chăn đi ngủ.

Nửa đêm, Chu Dịch mơ màng tỉnh dậy để uống nước. Nhìn thấy Tô Nam Tinh khỏa thân nằm bên cạnh mình, bờ vai mịn màng, phía dưới là cảnh sắc hoa mận đỏ trên đỉnh núi tuyết thật là khiến cho miệng lưỡi anh khô thốc.

Nhưng hôm sau có quá nhiều công việc, anh cũng không dám phóng túng, chẳng qua nhịn không được liền ôm cô vào trong lòng và xoa nắn vài cái.

Sắp đến ngày phải xa cách nhau, anh càng ngày càng không nỡ rời xa Tiểu Tinh Tinh của anh, phải làm sao đây?

Bị anh xoa nắn, Tô Nam Tinh phát ra tiếng rên nhỏ, muốn mở mắt ra. Chu Dịch lại vỗ nhẹ cô và nói: “Ngoan, ngủ đi.”

Sáng hôm sau, rốt cuộc Chu Dịch không nhịn được nữa. Lúc Tô Nam Tinh chưa thức dậy, anh đã tự đi vào, bắt đầu quấy rối cô.

Tô Nam Tinh đang ngủ mơ màng thì bị kích thích, lại bị Chu Dịch kéo vào trong những thăng trầm của vòng xoáy dục vọng, sa vào con đường lạc lối với anh.

“Đỉnh núi” của cô hơi run rẩy theo những động tác của Chu Dịch, cả người lại còn ửng đỏ lên trong lúc động tình, đôi mắt ngấn nước, thậm chí cả giọng nói êm dịu, nũng nịu gọi anh “Giám đốc, cầu xin anh” đều làm cho Chu Dịch không nỡ rời xa.

Anh muốn kịch liệt hơn một chút.

Sau khi kết thúc, Tô Nam Tinh muốn mang đôi giày cao gót đi làm thì phát hiện đôi chân mình hơi bủn rủn, giận dữ đánh Chu Dịch vài cái, nhưng lại bị Chu Dịch kéo vào trong lòng và ôm hôn. Tô Nam Tinh hét lên: “Son môi của em bị anh ăn hết rồi…”

Sau đó cô lại thoa son môi, còn đổi một đôi giày đế bằng, lúc này mới vội vàng đi làm.

Hai người chính thức đi làm riêng.

Sau khi đến công ty thành phố, Tô Nam Tinh đã mở một cuộc họp với nhân viên trong phòng ban tích hợp của công ty thành phố. Đinh Diễm là giám đốc cũng có mặt ở đó, chính thức giới thiệu danh tính của Tô Nam Tinh với thành viên trong bộ phận tích hợp: “Trước đây trưởng phòng Tô là tổng giám sát bộ phận tích hợp của công ty tỉnh, sau này sẽ là trưởng phòng của mọi người, mọi người hãy cùng chào đón.”

Cùng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt, những người cấp dưới trước kia đã từng làm việc với Tô Nam Tinh nói: “Trước đây chúng tôi thường hay làm bản báo cáo nộp cho trưởng phòng Tô, cô ấy rất giỏi.”

Tô Nam Tinh cũng chỉ lắng nghe những lời nói này. Trước đây không làm chung trong một công ty nên tất nhiên đối xử với người nào cũng đều nhã nhặn. Sau này đã là cấp trên – cấp dưới, vai trò của mỗi người khác nhau, dĩ nhiên cách giải quyết cũng sẽ khác nhau.

Tô Nam Tinh đứng dậy chào hỏi, nói khách sáo: “Tôi mới vừa đến đây nên có nhiều thứ chưa hiểu rõ, sau này xin mọi người chỉ dạy thêm.”

Sau khi Đinh Diễm giới thiệu danh tính của Tô Nam Tinh với mọi người xong thì rời đi. Tô Nam Tinh bắt đầu tìm hiểu tình hình trong phòng ban mới, nhất là nhiệm vụ công việc mà mỗi người trong phòng ban phụ trách, cô đều lắng nghe sơ lược.

Công việc mới, khởi đầu mới, chỉ có bận rộn là không thay đổi. Với lại do cô quản lý cả một bộ phận nên bận rộn hơn lúc còn ở trong công ty tỉnh.

Nhưng buổi tối sau khi tan sở, Tô Nam Tinh đã về thẳng nhà của Chu Dịch.

Cuối tuần này Chu Dịch sẽ đến thành phố B, thời gian bọn họ ở bên nhau không còn nhiều nên hai người đều rất quý trọng thời gian ở bên nhau.

Tối nay Chu Dịch không có tiệc xã giao, nhưng mà phải tăng ca đến hơn mười giờ mới về nhà, vừa vào nhà đã được ăn những món mà Tô Nam Tinh nấu cho anh. Sau khi ăn xong, anh còn làm nũng với Tô Nam Tinh, nằm trên sô pha và gối đầu lên đùi cô, nói: “Công việc quá mệt mỏi, thật đau đầu.”

Tất nhiên là Tô Nam Tinh sẽ dùng ngón tay mềm mại của cô giúp anh xoa bóp, xoa bóp từ trên đỉnh đầu đến hai bên tai và thái dương, còn xoa bóp cổ nữa. Lúc ấn vào làm cho Chu Dịch cảm thấy rất thoải mái, mơ màng ngủ thiếp đi.

Nửa đêm tỉnh giấc lại trở về giường, thuận tay ôm Tô Nam Tinh vào trong lòng và tiếp tục ngủ.

Quãng thời gian hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới chiều Chủ nhật.

Tô Nam Tinh đã gúp Chu Dịch chuẩn bị xong hành lý. Chu Dịch luôn không thích mang theo nhiều đồ trong chuyến đi công tác, nhưng mà lần này anh ở lại thành phố B khá lâu nên phải mang theo nhiều đồ dùng cá nhân thường dùng của anh, chẳng hạn như đồ vest và áo sơ mi, đồ lót, giày, thậm chí còn có thuốc trị đau dạ dày, Tô Nam Tinh đều đã sắp xếp ngăn nắp.

Tống Tập lái xe đưa bọn họ đến trạm tàu điện siêu tốc.

Ngồi trên xe, Tống Tập nói: “Lão đại, đến bên kia cũng đừng quên bên này đó. Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ mở điện thoại 24 tiếng. Anh yên tâm, mặc dù anh không có ở bên cạnh tôi, nhưng mà vẫn luôn ở trong lòng tôi.”

Chu Dịch phải rời đi, sau này cơ hội tiếp xúc sẽ ít đi, Tống Tập cũng nắm chặt cơ hội bày tỏ thái độ và lòng trung thành.

Chu Dịch nói: “Tôi rất yên tâm về cậu. Cậu và Nam Tinh nên chú ý nhiều về công trình mắt thần, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi vào bất cứ lúc nào.” Mặc dù anh đến nhóm công ty, nhưng mà biên chế vẫn tạm thời còn ở trong bộ phận tích hợp của công ty tỉnh, vẫn còn là lão đại quản lý công việc bên này, vì vậy mọi chuyện quan trọng ở bên này đều phải thông qua Chu Dịch.

Tống Tập cũng lên tiếng đáp lại.

Tô Nam Tinh cũng hiếm khi dặn dò anh nhiều lần: “Đến bên kia phải chăm sóc dạ dày, đừng uống quá nhiều rượu.”

Chu Dịch nói: “Yên tâm đi, anh sẽ chú ý.”

Nhưng mà ai cũng biết sau khi anh đi công tác đến nhóm công ty, uống rượu xã giao là điều không thể thiếu, hơn nữa sẽ càng nhiều hơn. Quan trọng là bên nhóm công ty có rất nhiều người có trình độ cao hơn anh, có chức vụ cao hơn anh, đã vào bàn rượu thì ai dám không uống?

Chưa kể sau khi sang đó, ngay cả cấp bậc của nhà thầu phụ cũng sẽ cao hơn. Phía trên có phó tổng giám đốc và giám đốc phải nể mặt, phía dưới có nhà thầu phụ lớn phải xã giao, mọi thứ đều không thể thiếu, những bữa tiệc cũng không thiếu.

Nhưng Tô Nam Tinh cũng không biết phải nói gì, trước kia còn xấu hổ khi thân mật với Chu Dịch ở trước mặt đồng nghiệp, lúc này cô cũng không suy nghĩ gì nhiều. Cô hiếm khi khoác lấy tay Chu Dịch và dựa vào người anh, hiếm khi làm ra dáng vẻ cô gái làm nũng, bộc lộ ra nỗi buồn trong lời nói.

Lúc chạy ngang qua phố buôn bán, Chu Dịch bảo Tống Tập dừng lại, nói với cậu ta: “Chờ chúng tôi một lát.” Rồi kéo Tô Nam Tinh xuống xe và đi vào trong khu trung tâm mua sắm.

Tô Nam Tinh hỏi anh: “Làm gì vậy?”

Kết quả là Chu Dịch đã kéo thẳng cô đi vào trong cửa hàng trang sức ở tầng một của khu trung tâm mua sắm. Vào trong cửa hàng, anh nói với nhân viên bán hàng: “Lấy cho tôi một cặp nhẫn đôi.”

Nhân viên bán hàng vội vàng dẫn bọn họ tới tủ trưng bày sản phẩm bạch kim, lấy ra một vài cặp nhẫn đôi. Chu Dịch nói với Tô Nam Tinh: “Em chọn đi.”

Thấy Tô Nam Tinh vẫn chưa kịp phản ứng, anh liền cầm một cặp nhẫn đôi vừa mắt nhất lên. Đó là một cặp nhẫn bạc rất đơn giản, bên ngoài được đánh bóng và mạ vàng trông rất sang trọng.

Nhân viên bán hàng nói: “Ánh mắt của anh thật tốt, cặp nhẫn này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thật ra lại có một ý nghĩa rất đặc biệt. Lớp mạ vàng mỏng bên ngoài có thể bị mòn theo năm tháng đeo nhẫn, sau khi bị mòn thì sẽ hiện ra lớp bạch kim ở bên trong.”

“Chiếc nhẫn này có ý nghĩa: Theo năm tháng trôi qua, tình yêu của anh dành cho em vẫn càng chân thật hơn.”

Chu Dịch nghe thấy vậy thì kéo tay của Tô Nam Tinh ra và đeo vào cho cô. Bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn của cô đeo vào rất vừa vặn, anh nói: “Đã đeo chiếc nhẫn mà anh tặng thì chính là người của anh. Mặc dù anh đã đi khỏi đây, nhưng mà anh vẫn sẽ luôn luôn ở bên em.”

Anh lại đưa chiếc nhẫn nam cho cô, “Giúp anh đeo vào.”

Tô Nam Tinh nhìn anh, không biết phải nói gì, viền mắt hơi đỏ lên. Cô cũng nhẹ nhàng đeo nhẫn vào cho anh.

Tô Nam Tinh cảm thấy sau khi Chu Dịch đến thành phố B, bất luận sau này bọn họ có kết thúc tốt đẹp hay không, thế nhưng ngay lúc này, những cảm động trong lòng cô và tình yêu ấm áp đó chính là những thứ cô có nhiều nhất trong cuộc đời này.

Chu Dịch nhìn viền mắt của cô đã đỏ hoe, dáng vẻ như muốn khóc, trông rất đau lòng. Cuối cùng anh ôm cô vào trong lòng và nói: “Em cho anh thêm chút thời gian, sau khi anh đã đứng vững ở bên đó thì anh sẽ chuyển em qua.”

Tô Nam Tinh gật đầu qua loa, “Ừ, em biết rồi.”

“Anh yên tâm đi đi, em không sao.”

Chu Dịch dùng tay nâng chiếc cằm nhọn của cô lên, đặt nụ hôn nóng bỏng lên môi cô.

Dường như tất cả ánh đèn sáng rực xung quanh đều làm nền cho hai người, Tô Nam Tinh cũng đáp lại anh, ôm lấy anh, cũng không nỡ rời xa anh.

Nhưng mà cuối cùng thời điểm xa nhau đã tới.

Còn có hơn mười phút là đến giờ soát vé lên tàu điện siêu tốc, bọn họ mới buông nhau ra.

Chu Dịch nói: “Cuối tuần anh sẽ trở về, ngồi tàu điện siêu tốc chưa tới hai tiếng đã tới. Nếu anh phải tăng ca thì em sẽ tới gặp anh.”

Tô Nam Tinh liên tục gật đầu.

Chu Dịch còn dặn dò cô: “Đã đeo nhẫn của anh thì không được tháo xuống, mỗi ngày đều phải đeo. Những người đàn ông khác có hỏi em thì em phải nói em là người phụ nữ của Chu Dịch anh.”

Tô Nam Tinh thấy anh như vậy thì không nhịn được cười, nói với anh: “Vậy nếu có cô gái nào thích anh thì làm sao đây? Nhóm công ty có rất nhiều cô gái độc thân lắm.”

Chu Dịch nói: “Vậy anh sẽ lấy nhẫn ra nói cho các cô ấy biết là cơ thể và trái tim của anh đều bị một người phụ nữ tên là Tô Nam Tinh nắm giữ rồi, không ai có thể lọt vào mắt của anh.”

Tống Tập đứng bên cạnh cảm thấy mình đã quen biết giám đốc Chu nhiều năm, bình thường sao lại không phát hiện ra anh ấy lại sến súa như vậy chứ? Giám đốc Chu tài giỏi, ưu tú khi nói đến chuyện yêu đương thì chỉ số IQ lại dễ dàng bị tụt lùi, lại còn sến súa nữa chứ, thật là không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Chu Dịch xách theo vali đi theo đoàn người vào cổng soát vé.

Dáng vẻ anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây vẫn rất đẹp trai, cho dù đứng trong đám đông cũng có thể nhìn thấy anh, vẻ đẹp trai của anh giống như đang tỏa sáng.

Nhưng điều mà Tô Nam Tinh thích nhất chính là đôi mắt anh nhìn cô rất sâu thẳm, rất sáng.

Cho đến khi bóng dáng của Chu Dịch hoàn toàn biến mất, Tô Nam Tinh mới trở về với Tống Tập.

Trên đường về, hai người cũng không nói câu nào. Vì để làm cho bầu không khí thêm sôi động, Tống Tập còn bật những bài nhạc sôi nổi. Lúc lái xe đến gần công ty tỉnh, Tống Tập nhận được cuộc điện thoại của Lý Uyển, Lý Uyển hỏi Chu Dịch đã đi chưa, Tống Tập trả lời: “Mới vừa đi.”

Lý Uyển nói: “Sao không nói cho tôi biết? Tôi cũng muốn đi đưa giám đốc.”

Tống Tập nói: “Bạn gái giám đốc đã đi đưa.”

Lý Uyển không nói gì nữa, có lẽ là hơi buồn tủi, Tống Tập cũng cúp máy.

Một lát sau, Hoàng Hân Nhiên cũng gọi điện thoại tới hỏi, Tống Tập nói chuyện khách sáo với Hoàng Hân Nhiên hơn. Câu hỏi của Hoàng Hân Nhiên cũng là tại sao không nói cho cô ấy biết để cùng đưa Chu Dịch đi, Tống Tập trả lời: “Giám đốc không cho chúng tôi nói ra, không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người.”

Sau khi cúp máy, Tống Tập nói với Tô Nam Tinh: “Người như giám đốc một mình đến nhóm công ty, tôi cảm thấy những cô gái bên đó đều sẽ muốn nhào vào lòng anh ấy. Đừng nói là trên tay anh ấy có đeo nhẫn, cho dù có đưa giấy đăng kí kết hôn đến trước mặt các cô ấy thì cũng không thể ngăn cản được sự hứng thú của các cô gái với anh ấy.”

Anh hỏi Tô Nam Tinh: “Lẽ nào cô không sợ sao?”

Tô Nam Tinh đã xoa dịu được nỗi buồn, trả lời: “Không sợ.”

Bởi vì tôi đã cố gắng để mình trở nên xinh đẹp hơn, ưu tú hơn, tốt đẹp hơn, tất cả đều không phải là vì lo lắng một người đàn ông nào đó bỗng dưng rời khỏi tôi. Đàn ông đã muốn thay lòng đổi dạ thì cũng không thể ngăn cản được.

Cô đang mặc chiếc đầm đỏ mà anh thích nhất, tô màu son môi đỏ, từng đường cong trên cơ thể cô đều là công sức của quá trình tập luyện. Sự tự tin của cô đều là những bài học mà cô cố gắng trau dồi, là những loại rượu mạnh mà cô cực khổ nuốt vào, không dám nhổ ra. Cô mở cửa xe ra, đôi giày cao gót chạm trên mặt đất, xoay người lại chào tạm biệt Tống Tập.

Vóc dáng gợi cảm, dáng vẻ thanh thoát.

Cho dù đã biết Tô Nam Tinh là người của Chu Dịch, thế nhưng Tống Tập không thể không thừa nhận Tô Nam Tinh như vậy thật giống như đang tỏa sáng.

Đột nhiên Tống Tập đã biết tại sao Tô Nam Tinh lại không sợ, bởi vì một Tô Nam Tinh không còn che giấu sức quyến rũ của mình cũng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi.HẾT CHƯƠNG 67

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.