Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào

Chương 76: NT 1: Cuộc sống của hai người (2)



Tô Nam Tinh luôn hiểu rõ sức quyến rũ của Chu Dịch, trước đây lúc còn ở trong công ty tỉnh, toàn bộ em gái trong công ty từ trên xuống dưới đều rất muốn làm bà Chu. Thậm chí có nhiều người còn nghĩ rằng không thể làm bà Chu thì ngủ với anh một đêm cũng được.

Không ngờ sau khi Chu Dịch chuyển đến nhóm công ty, cả ngày anh đều đeo nhẫn, hơn nữa còn đã công khai tỏ rõ thái độ mình đã có bạn gái, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản được trái tim của các chị em trong nhóm công ty.

Được rồi, Tô Nam Tinh hiểu rằng gặp được một người đàn ông như Chu Dịch, cho dù biết anh đã có bạn gái nhưng bọn họ vẫn muốn thử tiếp cận, lỡ như thọc gậy bánh xe thành công thì sao?

Nhưng mà bọn họ lại làm những chuyện này ngay trước mặt bạn gái chính thức là cô thì chẳng phải là không được tốt lắm sao?

Do trưởng phòng Hoắc có chuyện trong nhà nên đã về trước, bữa cơm này chỉ còn lại một nhóm người trẻ tuổi vui chơi thoải mái. 

Vậy mà bọn họ lại chơi trò nói thật hay mạo hiểm. Lúc đầu Tô Nam Tinh vẫn chưa nhận ra, chỉ cảm thấy chơi trò này với đồng nghiệp rất dễ vượt quá giới hạn.

Sau đó cô phát hiện những cô gái này thực sự có tình ý với Chu Dịch. Lúc các cô rút lá thăm, có một cô gái mặc đồ màu vàng xấu hổ lựa chọn mạo hiểm, sau đó rút được chủ đề mạo hiểm: “Lập tức gọi điện thoại tỏ tình với người mà bạn thích.”

Cô gái kia nói với vẻ ngượng ngùng: “Gọi điện thoại thì tôi thực sự không thể làm được, gửi tin nhắn WeChat có được không?”

Mọi người nói: “Cũng được.”

Sau đó cô gái mặc đồ màu vàng đã gửi tin nhắn WeChat.

Sau đó Tô Nam Tinh cảm nhận được điện thoại trong túi quần tây của Chu Dịch rung lên.

Tô Nam Tinh mới nhận ra, thì ra người mà cô gái đó thích chính là trưởng phòng Chu nhà cô.

Người thứ hai là cô gái mặc đồ màu hồng cũng rút được lá thăm mạo hiểm, chủ đề mạo hiểm là: “Hãy tìm một chàng trai có mặt tại đây để bạn ngồi lên người và hít đất năm lần.”

Có một anh chàng đeo mắt kính hăng hái bày tỏ: “Tôi có thể hít đất, tôi có thể làm được!”

Kết quả là cô gái mặc đồ màu hồng nói: “Anh yếu như vậy, mới làm được hai cái đã không thể chống đỡ nổi, tôi không dám chọn anh đâu.”

Mấy cô gái ngồi bên cạnh xôn xao, “Trưởng phòng Chu rất thích tập thể dục, anh ấy chắc chắn có thể làm được!”

Cô gái mặc đồ màu hồng không lên tiếng, nhưng mà khuôn mặt đỏ bừng nhìn về phía Chu Dịch, sự mong đợi được bộc lộ ra ngoài nét mặt.

Cô gái mặc đồ màu hồng lại nói với Tô Nam Tinh: “Chị Tô Tô có thể cho em mượn trưởng phòng Chu một lúc được không?”

Trong tình cảnh này, làm sao Tô Nam Tinh có thể nói không được đây? Đều là người trẻ tuổi, nếu nói không được thì làm sao chơi tiếp đây?

Có điều Tô Nam Tinh lại đá trái banh này cho Chu Dịch, nói: “Trưởng phòng Chu là người làm chủ trong nhà chúng tôi.” Khoe chút mặn nồng, tiện thể để Chu Dịch tự lựa chọn.

Chu Dịch vẫn là một người đàn ông mẫu mực, lập tức bày tỏ thái độ: “Tôi lớn tuổi rồi, xin nhường cơ hội này cho người trẻ tuổi biểu hiện.” Rồi nói với cậu đồng nghiệp đeo mắt kính: “Tiểu Vương biểu hiện cho thật tốt.”

Chàng trai đeo mắt kính vừa nghe đã hiểu, lập tức bày tỏ thái độ với cô gái mặc đồ màu hồng: “Tôi rất dẻo dai, cường tráng, làm 20 cái là chuyện nhỏ. Nếu tôi làm được thì em có dám đồng ý đi hẹn hò, ăn một bữa cơm với tôi không?” 

Câu nói này đã làm bầu không khí sôi nổi hẳn lên, trong phút chốc mọi người đã quên đi chuyện Chu Dịch khéo léo từ chối cô gái đó, ồn ào hẳn lên, “Hẹn hò đi, hẹn hò đi!!”

Cô gái mặc đồ màu hồng cũng biết mình đã bị Chu Dịch từ chối, ngay lúc này cũng không dám nhìn thẳng vào Chu Dịch nữa. Dù sao ở đây vẫn còn rất nhiều người, nếu cô tiếp tục nữa thì sẽ quá lộ liễu.

Trưởng phòng Chu đẹp trai, nhiều tiền, lại còn có quyền cao chức trọng. Sau khi anh được điều đến đây, tất cả các cô gái độc thân trong nhóm công ty đều muốn giành lấy anh. Cho dù biết anh đã có bạn gái nhưng lòng quyết tâm của các cô gái vẫn không bị lay chuyển, bởi vì rất khó để gặp được một người đàn ông ưu tú như vậy.

Tối hôm đó sau khi ăn xong, Tô Nam Tinh xem như là đã biết rõ sự nhiệt tình của các cô gái trong nhóm công ty. Bối cảnh và điều kiện gia đình của các cô ấy đều tốt hơn các cô gái trong công ty tỉnh, đồng thời cũng thẳng thừng hơn.

Cô là bạn gái của Chu Dịch có mặt tại đây mà cũng không thể ngăn chặn các cô ấy, vậy thì bình thường lúc làm việc sẽ như thế nào đây?

Có điều cô cũng không để tâm đến điều đó, nghĩ thoáng hơn. Bạn trai ưu tú được người khác “tấn công dồn dập” cũng là chuyện bình thường, nhưng mà ở ngay trước mặt cô lại không coi cô ra gì thì rất là quá đáng.

Vì vậy ngày hôm đó khi giải tán, Tô Nam Tinh đã dựa vào người của Chu Dịch và nói: “Đầu hơi choáng váng.” Cả người mềm mại, yếu đuối dựa vào anh.

Sau đó Tô Nam Tinh được Chu Dịch bế lên. Cô kêu lên một tiếng, lập tức ôm chặt lấy cổ của Chu Dịch, bật cười rồi nói: “Anh làm gì vậy?” Giọng nói nhẹ nhàng, êm dịu mang theo chút nũng nịu.

Mấy nhân viên nữ cấp dưới cũng nhìn qua. Lúc nãy ở trên bàn rượu, Chu Dịch còn nói cái gì mà lớn tuổi rồi không có sức lực làm mấy chuyện hít đất, bây giờ ra ngoài lại bế bạn gái lên dễ như trở bàn tay.

Mọi người còn nghe thấy Chu Dịch nói dịu dàng với Tô Nam Tinh: “Ôm chặt anh…”

Từ dưới lớp áo sơ mi mỏng trên người anh, mọi người có thể thấy cơ bắp rắn chắc, cường tráng của anh, quả thật là khiến phụ nữ phải ghen tị với Tô Nam Tinh được Chu Dịch ôm vào lòng.

Những ngón tay trắng nõn của Tô Nam Tinh ôm lấy anh, vẫy tay chào tạm biệt mọi người từ trong lòng Chu Dịch, trên mặt hiện ra một nụ cười đắc ý mà mọi cô gái đều hiểu được.

Khi hai người đã đi xa, một người nào đó trong bộ phận tích hợp nói: “Trưởng phòng Chu và chị Tô Tô thật là mặn nồng…”

Cô gái mặc đồ màu hồng nói: “Dĩ nhiên là phải mặn nồng rồi, điều kiện của trưởng phòng Chu tốt như vậy mà. Trước đây chị Tô Tô chỉ là một tổng giám sát trong công ty tỉnh mà thôi, sao có thể không nắm chặt trưởng phòng Chu chứ?”

Có người nói: “Nhưng bây giờ người ta đã là một phó tổng giám đốc với mức lương hàng năm thuộc hàng triệu đó. Bây giờ trong các cô, ai có thể đổi chỗ làm đến doanh nghiệp tư nhân mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?”

Một câu nói này đã chặn miệng tất cả mọi người. Cô gái mặc đồ màu hồng hừ một tiếng rồi nói: “Chẳng qua chỉ là một tổng giám sát trong công ty tỉnh đi ra ngoài làm việc thôi mà. Đợi chúng ta có nhiều nguồn lực, đi ra ngoài làm việc sẽ còn kiếm được nhiều tiền hơn.”

Câu nói này là sự mong đợi của tất cả mọi người, không ai nói gì thêm. Mọi người đều chờ phục vụ lái xe đến rồi rối rít đi về.

Sau khi xuống xe, Chu Dịch vẫn bế Tô Nam Tinh đi vào nhà, bế thẳng lên giường. Anh chỉ cởi vài cúc áo sơ mi ra, thậm chí không thèm cởi váy của cô ra, chỉ vén lên tới eo, sờ soạng một chút rồi đi vào.

Sau khi uống nhiều rượu, Chu Dịch càng hưng phấn hơn. Thú vui của anh là làm cho Tô Nam Tinh phải nói ra những lời ân ái với anh, ép Tô Nam Tinh tách chân ra và ngồi trên người anh. Cô không nhịn được muốn lắc lư cái eo, nhưng mà Chu Dịch lại xấu xa giữ lấy vòng eo của cô, cúi đầu cắn lên “đỉnh núi tuyết” của cô, nói với cô: “Chúng ta cũng chơi trò nói thật và mạo hiểm. Trước tiên hỏi em lời thật lòng, ai là người em yêu nhất?”

Đầu óc Tô Nam Tinh đã mơ hồ, nhưng mà nhu cầu ham muốn lại rất mạnh mẽ, lập tức trả lời: “Yêu anh nhất…”

Chu Dịch rất hài lòng hôn cô, sau đó va chạm mạnh mẽ khiến cho giọng nói của Tô Nam Tinh bị vỡ vụn.

Chu Dịch nói: “Anh cũng yêu em, Tiểu Tinh Tinh của anh.”

Chu Dịch lại hỏi cô: “Hôm nay em có ghen không?”

Tô Nam Tinh chậm chạp trả lời: “Ừm, có ghen…”

Chu Dịch nói: “Trả lời chậm, phải trừng phạt em.” Kết quả của sự trừng phạt vẫn là hung hăng va chạm, lập tức khiến cho Tô Nam Tinh mềm nhũn ra trên người anh.

Sau đó Tô Nam Tinh mới phát hiện cho dù cô đáp đúng hay là bị trừng phạt, kết quả cuối cùng vẫn là bị Chu Dịch hung hăng muốn cô.

Cuối cùng sau khi kết thúc, Chu Dịch giúp cô lau cơ thể, hầu như cô đều ngủ thiếp đi khi dính vào người anh.

Chu Dịch nhìn Tô Nam Tinh khỏa thân nằm bên cạnh, cô cứ thế nép vào người anh, làm cho trong lòng anh cảm thấy ấm áp. Anh cúi đầu hôn cô, khẽ thì thầm chúc cô ngủ ngon, thuận tay tắt đèn, ôm lấy cô và chìm vào giấc ngủ.

Kết quả là vào sáng hôm sau, anh mới nhớ ra mình lại quên mất chuyện chiếc nhẫn kim cương trong cặp đựng tài liệu. Lúc muốn nói ra, Tô Nam Tinh đã trở về thành phố S.

Chu Dịch còn tưởng rằng cô có công việc ở bên kia nên vội vàng trở về. Kết quả là vào xế chiều, Tô Nam Tinh gọi điện thoại cho anh và nói: “Lúc nãy em mới vừa mua một căn nhà cho mẹ em, mới vừa lấy được hợp đồng mua nhà, em cảm thấy rất phấn khởi.”

Chu Dịch nói: “Nếu không thì em quay về đây, hai chúng ta cùng đi mua một căn nhà nhé?”

Tô Nam Tinh nói: “Vậy phải đợi em tích góp thêm tiền nữa.” Cô cân nhắc nghiêm túc về việc tự mình kiếm thêm hai triệu tệ trong hai năm để gom góp mua nhà chung với Chu Dịch, hoàn toàn không nhận ra rằng bạn trai của mình là một người đàn ông giàu có, đẹp trai, hoàn toàn có đủ khả năng mua nhà cho hai người.

Đây chính là sự độc lập của cô. Nếu đã yêu nhau thì bản thân mình cần phải cố gắng cho tất cả mọi thứ.

Tô Nam Tinh nói qua điện thoại: “Chu Dịch, bỗng dưng em rất muốn gặp anh.”

Chu Dịch nói: “Anh cũng rất nhớ em.”

Tối hôm đó, Tô Nam Tinh bỗng nói với anh: “Chu Dịch, em muốn lấy anh.”

Là em cảm thấy em đã có thể lấy anh, muốn kết hôn với anh rồi.

Đây là quan niệm về tình yêu và hôn nhân của Tô Nam Tinh.

Chu Dịch cũng bật cười thành tiếng, không nghĩ tới mình đã chuẩn bị lâu như vậy mà cuối cùng kết quả lại là tổng giám đốc Tô nhà anh nói ra lời này trước.

Được rồi, giữa bọn họ, ai nói ra trước cũng đều như nhau.

Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Tô Nam Tinh phát hiện trên ngón tay của mình có thêm một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, sau khi đeo vào thì cảm thấy đầu ngón tay của mình nặng trĩu hơn.

Đây quả thật là một gánh nặng ngọt ngào.

Vì chuyện lần trước cả phòng ban đi ăn chung với nhau, từ đó về sau Chu Dịch càng ít nói chuyện với các đồng nghiệp nữ trong phòng ban hơn. Lúc đầu mới tới đây, anh muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với mọi người trong phòng ban, nhưng thái độ hiện tại của các cô gái đó khiến Chu Dịch cảm thấy mình phải nên nghiêm túc hơn.

Trong phòng ban cũng có các chị gái lớn tuổi, các chị gái đó đã nói nhỏ nhẹ với các cô gái kia: “Trưởng phòng Chu đã nhận ra mấy cô vượt quá giới hạn rồi. Mấy cô không nhìn thấy người ta đăng trên vòng tròn bạn bè cái gì sao, người ta đã cầu hôn bạn gái thành công rồi, sắp kết hôn rồi.”

Có người thở dài, có người im lặng, cuối cùng có những người đã từng muốn thọc gậy bánh xe khi Chu Dịch mới tới đây nói: “Anh ấy thực sự rất tốt.”

Là người rất tốt, không muốn để bạn gái suy nghĩ nhiều. Bình thường đã rất chú ý, luôn giữ chừng mực khi nói chuyện với các cô, bây giờ sắp kết hôn rồi thì lại càng chú ý hơn.

Người ta cũng đã bày tỏ thái độ rồi, các cô cũng nên từ từ kiềm chế lại tình cảm.

Một tháng sau, Tô Nam Tinh và Chu Dịch đi tham dự lễ cưới của Hứa vui vẻ.

Hôn lễ của Hứa vui vẻ giống như cách anh ta mô tả khi dạy Chu Dịch cầu hôn Tô Nam Tinh: Làm người giàu có như thế nào, phung phí tiền ra sao, dùng tiền làm cho đối phương choáng váng.

Trong hôn lễ của Hứa vui vẻ, khách mời đều là người thân của hai nhà và bạn bè làm ăn qua lại, khách tới tham dự đều là người có tiếng tăm.

Tô Nam Tinh cũng nhìn ra được đám cưới của hai người này giống như là một cuộc hợp tác, bởi vì ngay cả dáng vẻ bắt tay chào hỏi giữa ba của Hứa vui vẻ và ba của cô dâu rất giống như hai ông tổng giám đốc của hai công ty nói chuyện hợp tác, chứ không phải là hai người ba.

Cô cảm thấy thế giới của người có tiền thật không thể hiểu nổi.

Cô dâu không giống với những em gái chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà trước đây Hứa vui vẻ thường qua lại. Cô dâu Cố Thanh có khí chất hơn, là một cô gái cao gầy, mảnh khảnh, có khí chất của một người có học thức. Trong ngày cưới, nụ cười trên mặt cô ấy cũng rất lạnh nhạt.

Thời điểm duy nhất Cố Thanh cười to chính là lúc Hứa vui vẻ dẫn rể phụ xông vào phòng của cô dâu. Hai người dâu phụ đưa ra câu hỏi để làm khó chú rể, hai dâu phụ này tốt nghiệp từ trường đại học Thanh Bắc* chỉ đưa ra một vấn đề đơn giản: “Đọc số Pi đến 20 chữ số thập phân, không được phép dùng điện thoại tra cứu.”

*Đại học Thanh Bắc: ý chỉ hai trường đại học hàng đầu của Trung Quốc là đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh.

Chọc cho Tô Nam Tinh cũng phải bật cười. Cô thực sự lo lắng thay cho Hứa vui vẻ, sợ rằng hôm nay anh ta sẽ không thể tiến hành hôn lễ.

Sự thật đã được chứng minh, Hứa vui vẻ cũng không thể đọc được 20 chữ số thập phân. Anh ta cũng giống như một người bình thường, chỉ đọc được: “3.1415926…” Sau đó anh ta bắt đầu chơi xấu, nào là cầu xin tha thứ, phát cho dâu phụ bao tiền lì xì lớn.

Hai dâu phụ đợi hơn mười phút mà vẫn không nhận được câu trả lời. Cuối cùng thợ chụp ảnh liên tục hối thúc sợ bị lỡ giờ lành nên dâu phụ mới tha cho Hứa vui vẻ.

Phân cảnh này là một cảnh khiến Tô Nam Tinh khó quên nhất trong cả hôn lễ. Sau khi kết thúc hôn lễ, nghe nói là trong đêm trăng mật của Hứa vui vẻ và Cố Thanh trong phòng khách sạn đã được đặt trước, Hứa vui vẻ bị đuổi ra khỏi phòng ngủ, phải ngủ trên ghế sô pha.

Sở dĩ Tô Nam Tinh biết được là vì nửa đêm hôm đó, Hứa vui vẻ đã gọi điện thoại cho Chu Dịch, rủ anh chơi trò “Vinh Dự Vương Giả” với anh ta.

Vì công việc nên Chu Dịch phải mở điện thoại 24 tiếng, nửa đêm bị Hứa vui vẻ đánh thức thì suýt nữa tức chết. Anh mắng Hứa vui vẻ: “Mẹ nó, có phải cậu bị bệnh hay không?”

Hứa vui vẻ khóc ròng và nói: “Không phải tôi có bệnh, mà là Cố Thanh có bệnh, đêm trăng mật mà cô ấy đuổi chú rể ra ngoài, đến bây giờ tôi vẫn còn chưa được động phòng đó!”

Chu Dịch chỉ phun ra hai chữ: “Đáng đời.” Sau đó đã cho Hứa vui vẻ vào danh sách đen.

Sau đó Tô Nam Tinh cũng không biết chính xác cuối cùng Hứa vui vẻ có được vào phòng tân hôn hay không. Bởi vì sau khi trở về từ tuần trăng mật, Hứa vui vẻ nói: “Không thể quá nuông chiều phụ nữ. Sau đó cô ấy đã chịu khuất phục dưới tay tôi, tất nhiên là để tôi vào phòng rồi, bây giờ luôn dính lấy tôi.”

Tô Nam Tinh cảm thấy những lời nói này của Hứa vui vẻ nghe có vẻ không thật…

Có điều cô cũng không có nhàn rỗi bàn tán về chuyện giữa Hứa vui vẻ và vợ anh ta, bởi vì cô và Chu Dịch đã cố tình trở về thành phố S để đăng kí hết hôn.

Hộ tịch của bọn họ vẫn còn ở thành phố S, vì vậy Chu Dịch đã cố tình xin nghỉ một ngày để trở về. Anh xin phép trưởng phòng Hoắc nghỉ một ngày để trở về thành phố S, trưởng phòng Hoắc hỏi: “Có chuyện phải trở về à?”

Chu Dịch trực tiếp công khai: “Vâng, trở về nhận giấy chứng nhận kết hôn với Nam Tinh.”

Sau khi anh đi, nghe nói các cô gái trong phòng ban đều bày tỏ tâm trạng tồi tệ trên vòng tròn bạn bè.

Có điều Tô Nam Tinh cũng không biết đến những điều đó, bởi vì người đàn ông mà toàn bộ phụ nữ độc thân trong công ty tỉnh muốn ngủ chung giờ đã trở thành người đàn ông của cô, không chỉ về thể xác mà còn cả về trái tim, là một người chồng hợp pháp.

Chu Dịch và cô đi ra khỏi chỗ nhận giấy chứng nhận, anh nói với cô: “Nào, gọi một tiếng ông xã nghe xem nào?”

Tô Nam Tinh nhón chân lên hôn anh, gọi một tiếng bên tai anh: “Ông xã.”

Chu Dịch cũng nở nụ cười tươi, gọi cô: “Bà xã.”

Cô nắm lấy tay anh, đi về phía trước.

Sau này cũng xin được chỉ bảo nhiều hơn, bà xã thân yêu.

Sau khi đi ra khỏi cục dân chính, buổi tối hai ba mẹ hai bên tụ họp ăn một bữa cơm.

Mẹ Tô đi theo Tô Nam Tinh đến nhà bà nội Chu. Mẹ Tô rất chịu khó giúp bà nội Chu hái rau, còn khen cải thìa nhà bà nội Chu rất mọng nước và tươi ngon. Bà nội Chu nghe thấy vậy thì rất vui sướng, thẳng thắn khen ngợi: “Bà thông gia thật là một người phụ nữ cần kiệm.”

Tối hôm đó sau khi về nhà, Tô Nam Tinh thấy mẹ Tô thắp một nén nhang cho ba Tô, khẽ thầm thì trước di ảnh ba Tô. Sau đó Tô Nam Tinh nghe thấy mẹ Tô nói trước di ảnh: “Ông cũng yên tâm đi, Tinh Tinh đã lấy Chu Dịch rồi, hai đứa nó rất tốt và sẽ hạnh phúc.”

Tô Nam Tinh nghe thấy vậy thì trong lòng cảm thấy vừa đau xót, vừa ấm lòng.

Sau khi đăng kí xong, bọn họ liền nghiên cứu chọn ngày chính thức tổ chức hôn lễ.

Người ta thường thích chọn ngày Quốc tế Lao Động và ngày Quốc Khánh để tổ chức hôn lễ, có điều khách sạn đều đã được đặt hết vào ngày đó. Bọn họ không thể tổ chức hôn lễ vào những ngày tốt lành đó trong năm nay, vì vậy đã quyết định chọn ngày Quốc tế Lao Động năm sau để tổ chức hôn lễ.

Đến cuối năm lại xảy ra một chuyện bất ngờ.

Hứa vui vẻ bị bệnh, phải làm một cuộc phẫu thuật.

Lúc Tô Nam Tinh và Chu Dịch đến thăm anh ta, anh ta mới vừa làm xong cuộc phẫu thuật vài ngày, cả người còn rất yếu. Cố Thanh ngồi ở bên giường đút cháo cho anh ta ăn.

Tô Nam Tinh và Chu Dịch xách theo giỏ trái cây đi vào thì nghe thấy Cố Thanh mỉa mai Hứa vui vẻ ở bên trong: “Anh ngu ngốc như vậy mà trong đầu lại còn biết những thứ lâu dài đó sao? Thật là không thể tưởng tượng nổi.”

Hứa vui vẻ đáp: “Mặc dù anh ngu ngốc, nhưng chẳng phải anh rất thông minh khi cưới em về sao?”

Cố Thanh nói: “Không phải anh nói là quan niệm về hôn nhân của hai chúng ta giống nhau sao? Tôi vốn dĩ muốn một cuộc sống tự do, ai ngờ sau khi kết hôn anh lại bắt đầu thay đổi chứ?”

Hứa vui vẻ nói: “Kết hôn rồi mới biết đến những điều tốt đẹp của em.”

Cố Thanh xì một tiếng, nói với vẻ khinh thường: “Không cần, anh có thể diễn tiết mục ân ái với tôi sau khi kết hôn, nhưng hai chúng ta đã nói trước là đường ai nấy đi. Đợi anh khỏi bệnh thì tôi vẫn sẽ đi du học!”

Hứa vui vẻ bị chọc giận đến nỗi không biết phải nói gì, cuối cùng làm ra bộ dạng đáng thương, nói: “Anh gặp đại nạn không chết, em không thể đối xử dịu dàng với anh một chút được sao?”

Mặc dù Cố Thanh trông có vẻ là một người lạnh lùng, nhưng mà bên trong vẫn mềm lòng, tốt bụng. Hứa vui vẻ nói như vậy, cô trở nên dịu dàng hơn, nói: “Mau ăn cháo đi, anh đòi ăn cho bằng được mà, còn nói là cháo bên ngoài không ngon, luôn bắt tôi phải nấu cho anh ăn, tôi thấy tôi nấu đều có mùi khét.”

Hứa vui vẻ nói: “Có thể đó là do em tự tay nấu cho anh.”

Khóe miệng của Cố Thanh hơi nhoẻn lên, có lẽ là cũng vui vẻ, ngay sau đó lại tắt nụ cười và nói: “Hừ, xem như là phúc lợi cho người bệnh.”

Bọn họ thấy Chu Dịch và Tô Nam Tinh tới thì vội vàng đứng dậy tiếp đón. Cố Thanh còn rất chu đáo nhường không gian lại cho bọn họ.

Chu Dịch nói với Hứa vui vẻ: “Kẻ xấu thường sống lâu hơn người tốt, cậu sẽ không dễ dàng chết đâu.”

Anh lại dặn dò cậu ta: “Ngày thường cậu cũng nên chú ý chăm sóc sức khỏe. Dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, không nên chơi bời nữa. Lúc trước đã bảo cậu nên kiềm chế rồi, bất luận là phụ nữ hay rượu thì cũng phải tiết chế.”

Hứa vui vẻ thở dài rồi nói với Chu Dịch: “Tôi kết hôn với Cố Thanh là vì cảm thấy đó là sự kết hợp vì lợi ích tốt nhất. Kết quả là khi tôi bị bệnh nặng, chỉ có cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi mới biết lúc mình bị bệnh, người thực sự có thể quyết định sự sống hay chết chính là vợ mình, vì vậy tôi phải đối xử tốt với vợ mình hơn.”

Anh ta nhếch miệng cười, nhìn anh ta hơi buồn cười khi đã cạo sạch tóc và quấn băng vải quanh đầu. Anh ta nói: “Nhưng có lẽ đó cũng là quả báo, trước kia tôi đã ở bên rất nhiều cô gái, vì vậy quả báo đã đến rất nhanh. Cố Thanh luôn khinh thường tôi, ngày nào cũng chê bai tôi ngu ngốc. Cũng đúng thôi, một người bình thường như tôi quả thật không thể so sánh với một người học tại trường đại học trong dự án 985*, sau khi học thạc sĩ tại trường Thanh Bắc còn chuẩn bị đến Standford học tiến sĩ.”

*Dự án 985: một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985. Các trường thuộc dự án 985 là những trường đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm, là tốt nhất trong những trường đại học tốt nhất Trung Quốc và mang đẳng cấp hàng đầu thế giới.

Anh ta nói: “Có điều tôi vẫn có một ưu điểm là rất cố chấp, hơn nữa cô ấy còn là vợ tôi, nếu tôi cố gắng nhiều hơn thì vẫn còn có thể cứu vãn.”

Kết quả của sự cố gắng của Hứa vui vẻ là sau khi xuất viện, anh ta liền theo đuổi vợ, đi theo vợ ra nước ngoài.

Để lại một đống công việc trong công ty công nghệ Thị Thanh cho Chu Dịch, nói đúng ra là để lại công ty công nghệ Thị Thanh cho Tô Nam Tinh.

Hứa vui vẻ nói với Chu Dịch: “Tôi thấy cậu cũng sẽ không rời Hoa Tín trong lúc này. Bây giờ cậu đã làm phó phòng, đến năm 35 – 36 tuổi thì có thể sẽ làm phó tổng giám đốc của nhóm công ty, cũng có thể sẽ lên tới chức tổng giám đốc của nhóm công ty. Tôi cũng sẽ không đợi cậu quay trở về làm tổng giám đốc công ty chúng ta. Lúc đầu tôi chỉ thay cậu đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc, bây giờ tôi bị bệnh, tôi sẽ lùi về vị trí phó tổng giám đốc, đưa em gái Tiểu Tô nhà cậu lên. Nhân tài như cô ấy ở trong tay người khác thì thật lãng phí, không bằng trở về nhà mình thì chúng ta cũng yên tâm hơn.”

Vì vậy kết quả cuối cùng của việc Hứa vui vẻ đi theo vợ mình chính là Tô Nam Tinh lại đổi chỗ làm một lần nữa, đến công ty công nghệ Thị Thanh làm phó tổng giám đốc, tiền lương mỗi năm là một triệu tệ, lúc này mới xứng với chức danh tổng giám đốc Tô.

Vào một ngày đầu xuân, Tô Nam Tinh và Chu Dịch đã mua một căn nhà mới ở thành phố B.

Truyện cổ tích kể rằng nàng công chúa Bạch Tuyết mặc quần áo xinh đẹp nằm trong quan tài bằng kính chờ đợi chàng hoàng tử, nhưng mà ngày nay trông chờ vào truyện cổ tích cũng không bằng trông chờ vào mình.

Để bản thân mình trở thành một cô công chúa cưỡi ngựa trắng, cho dù không gặp được chàng hoàng tử thì cũng trở thành một người cưỡi ngựa trắng.

Nếu như có một ngày bạn may mắn gặp được chàng hoàng tử, gặp được tình yêu, sự ưu tú của bạn sẽ khiến bạn tự tin hơn.

Bạn đã cố gắng để bản thân mình trở nên ưu tú hơn.

Khi không đợi được chàng hoàng tử, bạn sẽ cười to và tiếp tục bước đi một mình.

Khi gặp được chàng hoàng tử, bạn sẽ mỉm cười và đưa tay ra về phía anh ta.

Bạn rất ưu tú nên sẽ xứng đôi với bất cứ người nào.HẾT CHƯƠNG 76

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.