Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế

Chương 103: Dạy dỗ (1)



Ngay trong lúc Hoàng Mạnh và Hà Ngân đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi có con, thì tình huống của Mạnh Biên lại không được lạc quan cho lắm.

Sau khi cục trưởng Hoành đi, lại có một nhóm đặc công phách lối bước thẳng vào nơi ở của nhà họ Mộ, chẳng nói chẳng rằng bắt giữ Mạnh Biên, xem ra quả thật là có người muốn nhằm vào thủ lĩnh đứng đầu thành phố Nhiễu rồi.

Người đã quen với mưa gió như Mạnh Biên thấy vậy cũng không khỏi hơi thay đổi sắc mặt, xem ra cũng không thể xem thường thế lực chẳng biết từ đâu chui ra này.

Mạnh Biên là một tên cáo già từng trải, sắc mặt đã khôi phục bình thường rất nhanh, trên môi lại nở nụ cười hiền lành, ông buôn lậu thuốc phiện, mua bán súng ống, gây lộn đánh nhau, những việc xã hội đen thường làm ông đều làm hết rồi, đương nhiên không hề để lại chứng cứ, nhưng mà ông ta lăn lộn nhiều năm như vậy, đôi khi khó tránh khỏi có chỗ sơ sẩy, ngược lại hắn muốn xem xem là kẻ nào rắp tâm đưa ông vào chỗ chết.

Nếu lần này không đụng được vào ông, thì tốt nhất nên chuẩn bị chết bất đắc kỳ tử đi là vừa, dù sao trong từ điển của ông cũng không có từ nhịn nhục.

Dám có gan động thủ trên đầu Thái Tuế, thì ngoan ngoãn ngoãn đợi bị giết đi.

Hoàng Mạnh sẽ biết được tin tức rất nhanh, anh đang cùng ngồi trên một con thuyền với Mạnh Biên, hiện giờ rõ ràng có người vọng tưởng đến miếng thịt béo bở của thành phố Nhiễu này, vậy mà dám trực tiếp xuống tay với Mạnh Biên, hơn nữa thế lực của chính phủ ở bên trong cũng không hề nhỏ.

Chính phủ đang theo dõi Mạnh Biên, trước hết chỉ có thể nghĩ mọi cách để cứu ông ra ngoài, ở trong tù quá nguy hiểm, kẻ có âm mưu chỉ cần động tay động chân một chút là ông đã không thể sống yên ổn được rồi.

Hà Ngân lại mang thai, phát súng vừa rồi còn khiến cho Hoàng Mạnh sợ hãi đến tận bây giờ, người muốn lén lút ra tay với Hà Ngân không hề ít, anh không thể bảo vệ bên cạnh cô một ngày hai tư giờ, nếu không đợi đến lúc anh kịp thời phản ứng, e rằng nhà họ Hoàng đã bị nuốt gọn rồi.

Nhất định phải đánh đòn phủ đầu mà không thể ngồi chờ chết.

Trước mắt nơi ở của nhà họ Hoàng là nơi an toàn nhất, căn biệt thự kia cũng không dùng được nữa, Phan Vân Lam lén lút đạt được hiệp ước nào đó với nhà họ Phan, hiện tại anh không thể không để tâm đến thực lực của mình.

Vết thương trên chân Hà Ngân đưa về nhà điều dưỡng là được, không bắt buộc cần phải ở lại bệnh viện, cho nên buổi chiều Hoàng Mạnh chở Hà Ngân về căn nhà lớn của nhà họ Hoàng.

Phan Vân Lam chỉ có thể yên lặng đứng nhìn tất cả, anh rất muốn cướp Hà Ngân về, thế nhưng hiện tại không thể làm như vậy, nhà họ Phan còn có vài người chưa hoàn toàn quy phục dưới trướng của anh, anh cũng không đủ năng lực để bảo vệ Hà Ngân, hãy cho anh một chút thời gian, đợi đến lúc anh lông cánh đầy đủ đã.

“Cậu chủ, cậu đã trở lại.” Hoàng Mạnh ôm Hà Ngân đi vào nhà.

Bà Hoàng vốn rất vui khi nhìn thấy con trai đến thăm mình, nhưng để ý đến người phụ nữ trong ngực anh thì lập tức thay đổi sắc mặt, cô ta còn dám dây dưa với nó.

“Mẹ, gần đây Hà Ngân bị thương, ở nhà mình vài ngày.” Hoàng Mạnh đặt Hà Ngân trên ghế sofa.

Hà Ngân nhìn bà Hoàng, đột nhiên nhớ tới lời của Phan Vân Lam, rằng chuyện lúc trước đều do mẹ của Hoàng Mạnh làm, hơn nữa bản thân cô đã hai lần suýt mất mạng dưới đám tay sai của bà ta, giờ còn muốn cô ở lại, vốn dĩ chỉ tưởng rằng đến đây thăm My My một chút mà thôi.

Sao cô có thể sống cùng một mái nhà với hung thủ muốn giết mình được cơ chứ, mà tất cả việc này Hoàng Mạnh đều biết.

Trong lòng Hà Ngân không ngừng bốc lên lửa giận, bà Hoàng cũng hết sức không vừa lòng với quyết định này, hai người phụ nữ đồng thời lên tiếng: “Không được.”

Có lẽ là bị khí thế của hai người dọa sợ, cậu nhóc My My được ôm trong ngực người giúp việc khóc oa oa.

“Bế My My đi xuống trước đi.” Bà Hoàng xoa đầu phất tay kêu người trông trẻ đi xuống.

Hà Ngân im lặng, bây giờ My My không thích hợp ở trong này.

Hoàng Mạnh cũng xoa đầu, rõ ràng không ngờ đến chuyện này, anh cho rằng thằng bé đã giải quyết được thù hận giữa hai người phụ nữ.

“Mẹ, mẹ nghe con nói, Hà Ngân đang mang thai, con lo lắng cô ấy một thân một mình ở bên kia.” Hoàng Mạnh kiên nhẫn giảng giải cho mẹ mình nghe.

Sau đó anh ngồi xuống trước mặt Hà Ngân, dịu dàng nắm tay cô nói: “Hà Ngân, em đừng nóng giận, em phải tin hai lần kia không phải chủ ý của mẹ tôi, bà ấy không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, lần này là do gần đây tình hình thành phố Nhiễu không được yên ổn, tôi có rất nhiều việc cần phải giải quyết, nếu chuyện hôm nay lại tái diễn thêm một lần nữa, thì tôi phải làm sao bây giờ, đứa con trong bụng em phải làm sao bây giờ?”

Hoàng Mạnh khuyên bảo hai người phụ nữ đang nồng nặc mùi thuốc súng

Bà Hoàng khi nghe được tin Hà Ngân mang thai, tuy rằng vẫn đang chau mày, nhưng nét cười trong mắt đã làm bại lộ suy nghĩ của bà, bà chỉ có một đứa con trai là Hoàng Mạnh, bây giờ anh thậm chí có tận hai đứa con, sao mà bà không thích cho được.

Tuy rằng người phụ nữ này chẳng làm người ta yêu thích nổi, nhưng dù sao cũng đã là mẹ của hai đứa con, chính bà miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận.

Hà Ngân cũng băn khoăn lo lắng, cô đang mang thai đứa cháu của nhà họ Hoàng, bà Hoàng hẳn sẽ không xuống tay với cô, bên ngoài vẫn còn nhiều người rình rập như vậy, quả thật an toàn của chính cô cần được bảo đảm.

Hà Ngân và bà Hoàng đồng ý.

Hoàng Mạnh thở phào nhẹ nhõm, lực lượng canh phòng của nhà họ Hoàng đã được anh hoàn thiện từ sau chuyện bà Hoàng bị bắt, cho nên cũng không lo lắng về vấn đề an toàn.

Nơi ở của nhà họ Hoàng có thêm Hà Ngân, Hoàng Mạnh điều toàn bộ người từ biệt thự qua đây, canh phòng nghiêm ngặt hai tư giờ, đến con ruồi cũng không bay vào được.

Sau khi Hoàng Mạnh xác định hai người phụ nữ bình an vô sự, liền phi xe chạy đến đồn cảnh sát.

Cục trưởng Hoành vừa lau mồ hôi vừa bưng nước trà hầu hạ Hoàng Mạnh mặt mày sa sầm.

Không hổ là thiếu niên tài trí kiệt xuất của thành phố Nhiễu, tôi luyện nhiều năm trong thương trường như vậy, thân là người đàn ông ưu tú nhất thành phố, một ánh mắt thôi cũng đủ để cho ông ta kinh hồn bạt vía.

“Sếp Hoàng, hiện tại cấp bậc của tôi thật sự không đủ để đưa ông Mạnh Biên đi ra gặp cậu được, với lại bên trên ban lệnh bắt buộc, không ai được thăm viếng, chúng tôi hết cách rồi.” Cục trưởng Hoành lau mồ hôi trên đầu.

“Người phía bên trên là ai?” Hoàng Mạnh không nhanh không chậm uống tách trà cục trưởng Hoành đưa, bây giờ cục diện của thành phố Nhiễu quả thật là càng ngày càng rối rắm mờ mịt, không nhìn rõ bóng dáng của người kia trong lớp sương mù.

Trực tiếp giam giữ Mạnh Biên để trông coi đúng là khiến cho bọn họ trở tay không kịp.

Kẻ đứng đằng sau kia quả nhiên không dễ dàng đối phó.

Hoàng Mạnh biết rõ chuyện này không thuộc phạm vi thế lực của cục trưởng Hoành, cũng không làm khó ông ta, nhưng anh cần phải gặp được Mạnh Biên, không biết chừng rất nhiều chuyện hắn nói sẽ có ích đối với tình cảnh của mình.

Thông tin quá ít, tâm phúc của Mạnh Biên còn có lái xe Trần Thịnh, còn các chuyện riêng tư khác quả thật anh không biết gì hết.

Khi Hoàng Mạnh đến trụ SỞ của nhà họ Mộ, thì được đám tay sai như rắn mất đầu kia cho hay rằng Trần Thịnh cũng đã bị khống chế.

Xem ra là có người muốn cho Mạnh Biên một kích trí mạng, cũng không biết trong tay bọn họ nắm được nhược điểm gì của hắn, nếu là ngày trước, nhìn thấy dáng vẻ sa sút của Mạnh Biên anh còn thấy vui mắt vui tai, nhưng giờ ông ta không chỉ là chú của Hà Ngân, mà hơn nữa bọn họ còn là người cùng ngồi trên một chiếc thuyền, nếu có người xâm phạm thành phố Nhiễu, một khi Mạnh Biên ngã xuống, thì người kế tiếp chính là anh.

Nếu không ông của Hoàng Mạnh đã chẳng cùng nhà họ Mạnh đạt được hiệp nghị như thế, xem ra lần này phải đến lượt bọn họ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.