Lê Hùng giật mình bởi tin tức đáng sợ này, cô ấy hét lên, sau đó nhanh chóng che miệng, vừa định nói chuyện đã bị vệ sĩ chặn lại.
Trên tay vệ sĩ có vết thương, hắn khoanh tay thở hổn hển nói với Hà Ngân: “Cô chủ, có người tới gây chuyện.”
Hà Ngân nhìn vết thương của hắn, cau mày đứng lên, trong lòng thầm đoán chắc hẳn đã xảy ra chuyện, quả đúng là thế.
Cô để vệ sĩ dẫn mình đến nơi xảy ra chuyện, nghe thấy giọng Lê Hùng bất lực than thở từ xa: “Không biết lần này có phải Hà Dung không, ngày nào cũng có chuyện, Dạ Khôi của chúng ta làm sao tiếp tục đây.”
Hà Ngân tự mình đi tới, cũng không trả lời.
Cô và Hà Dung nhất định phải liều mạng, mặc kệ lần này có phải hay không, sự việc cũng phải giải quyết, nếu không... e rằng thật sự sẽ sập tiệm.
Còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ, có vẻ hai người đó vẫn đang tranh cãi.
Hà Ngân bước nhanh tới, đồng thời lên tiếng: “Hai người đừng cãi nhau nữa, chỗ tôi đây sắp bị hai người dỡ luôn rồi, không phải chỉ là một cô gái thôi sao, ai nói với các người chỗ tôi đây chỉ có Điền Điền là đẹp nhất.”
Lúc tới vệ sĩ đã nói xong tình huống rồi, nghe mà Hà Ngân suýt nữa bùng nổ.
Không biết hai người này nghe ai nói Điền Điền là cô gái mới đến, chưa ai đụng chạm rồi bắt đầu giành giật.
Người đàn ông gầy nghe cô chủ nói, nghiêng đầu không vui nhìn chằm chằm Hà Ngân: “Bớt nói nhảm, cô gái này không phải là người mới sao? Không phải trực tiếp giành được danh hiệu số một của chỗ cô sao?”
Ánh mắt tên vạm vỡ hơn lóe sáng, không biết trong lòng đang có ý định quỷ quái gì.
Đã làm nhiều năm như vậy, sự khôn khéo của Hà Ngân vẫn rất thích hợp, tươi cười đuổi hai gã đàn ông rõ ràng muốn giảm giá rồi quay lưng chuẩn bị rời đi.
Nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy trong tay tên vạm vỡ cầm một thứ, cơ thể Hà Ngân cứng đờ, sau đó nhanh chóng yên lặng vào phòng cách vách.
Trong lòng của cô thấp thỏm, sợ hãi. Bởi vì thứ mà người đàn ông vạm vỡ đó cầm trong tay chính là vòng Trường Mệnh trên cổ My My.
Ngay từ đầu nên nghĩ chuyện này không hề đơn giản, người đàn ông vạm vỡ đó phải làm loạn, rõ ràng chính là muốn gặp cô, nhưng chỉ nói mấy câu, ánh mắt hắn ta đã lóe sáng.
My My sao rồi, hắn ta muốn làm gì?
“Bộp.” Cửa đột nhiên bị mở ra, tên đàn ông vạm vỡ đi vào.
Người đàn ông ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó trầm giọng nói: “Muốn biết chuyện gì xảy ra thì theo tôi qua đây, chỉ là không biết cô chủ Hà có gan này không.”
Hà Ngân cảm giác bất an trong lòng, nhưng để biết được tình hình của My My, cô chỉ có thể đồng ý, đi được bước nào hay bước đó.
Thấy cô đồng ý, người đàn ông xoay người, lại nói một câu: “Quy tắc chắc không cần tôi nói nhỉ.”
Hà Ngân nghe xong, biết đây là lời cảnh cáo cô, bèn đáp: “Anh yên tâm, đứa trẻ đang ở chỗ anh, bây giờ tôi sẽ không báo cảnh sát, cũng sẽ không thông báo cho bất cứ ai.”
Trong tay đối phương giữ đứa trẻ, nhưng lại không mang theo, một mình đến đây, nhất định còn có đồng bọn hoặc có kế hoạch khác. Nếu cô giữ người lại hoặc báo cảnh sát, không biết bọn chúng sẽ làm gì với My My.
Trận này cô nhất định phải tham gia.
Có điều cô không lo lắng đối phương sẽ làm gì cô, dù sao kẻ bắt cóc My My rồi lại đến gây sự, nghĩ trăm phương ngàn kế để đưa cô ra ngoài, nhất định là có điều kiện với cô, trước khi cô bằng lòng thì sẽ không ra tay.
Người đàn ông nghe thấy cô đáp lại, hài lòng cất bước ra ngoài, lúc này Hà Ngân mới đi theo.
Ra khỏi Dạ Khôi, đi một lúc, phía sau Hà Ngân chợt có một cơn gió, sau đó mắt cô tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Trước khi ngất đi, Hà Ngân thầm nghĩ không hay rồi, quá sơ suất, ngay từ đầu chính là nhắm vào cô, vừa nãy người đàn ông kia ngẩng đầu lên là để quan sát camera.
Chỉ là, My My đâu?
My My đang nằm trong lòng bà Hoàng, chơi đùa với bà Hoàng rất vui vẻ, cười khanh khách không ngừng.
Bà Hoàng hiền từ nhìn My My, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
“Đã làm xong việc rồi?”
“Làm xong rồi thưa bà chủ, cam đoan không có camera nhìn thấy.”
Bà Hoàng nghe xong, nở nụ cười hài lòng: “Cậu làm việc tôi rất yên tâm, thằng nhóc kia cho rằng ngăn tôi thì tôi sẽ không tra được, chỉ cần quan sát camera là có thể biết được ai làm nó bị thương.”
“Bà chủ quả thật rất thông minh.”
Bà Hoàng nghe nói, lại không vui lắm, chỉ dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.
Quay đầu nhìn My My chơi mệt đã ngủ say, bà Hoàng thấp giọng than thở: “Tôi vốn tưởng rằng chỉ cần con bé Hà Ngân đừng quấn lấy con trai tôi là tốt rồi, ai ngờ nó lại có lá gan lớn như vậy, dám làm tổn thương con trai tôi?”
Bà giơ tay sờ sờ lên khuôn mặt của My My: “Thật xin lỗi My My, lần này bà không thể để người mẹ ác độc của cháu sống yên lành!”
Bà Hoàng tức giận Hà Ngân làm Hoàng Mạnh bị thương, nhưng lại sợ tổn thương Hà Ngân, Hoàng Mạnh sẽ căm giận bà ấy, những suy nghĩ thủ tiêu Hà Ngân đều bị bà hủy bỏ.
Cuối cùng bà Hoàng cầm điện thoại lên gọi cho Hà Dung.
Để điện thoại xuống, bà Hoàng nhướng mày, có chút đắc ý.
Bà ấy thông báo với Hà Dung, Hà Ngân bị bà ấy nhốt trong nhà kho cũ, không hề làm gì cả, cho dù về sau Hoàng Mạnh có tức giận cũng không thể trách bà ấy.
Lại nói, Hà Dung lại khá tốt, chắc chắn sẽ không quá tay, trừng trị kẻ thứ ba phá hoại tình cảm giữa chị ta và Hoàng Mạnh là đủ.
Sau khi nghĩ thông, bà Hoàng thoải mái phe phẩy cánh tay My My.
Bà vốn không biết thù hận giữa Hà Ngân và Hà Dung, cũng không ngờ Hà Dung thoạt nhìn ngoan ngoãn trên thực tế là một kẻ bụng dạ xấu xa, để chị ta giày vò Hà Ngân, e rằng Hà Ngân sẽ sống không bằng chết.
Quả nhiên, sau khi cúp điện thoại của bà Hoàng, tâm trạng của Hà Dung vô cùng sung sướng.
Không ngờ bà Hoàng thích chị ta, chán ghét Hà Ngân như thế, còn giúp chị ta bắt Hà Ngân lại, để chị ta tùy ý xử trí.
Xem ra, kế hoạch trước đây của em trai đã thành công, e rằng bây giờ bà Hoàng không muốn nhìn thấy Hà Ngân nữa, nếu vậy, chi bằng chị ta giúp bà Hoàng xử lý cái gai trong mắt là Hà Ngân này.
Nhưng Hà Ngân biết võ, Hà Dung nhíu mày, sau đó nhếch môi, ánh mắt nhìn Hà Thành Lâm bên cạnh mang theo sự ác độc, nói: “Ngoan, em trai đi cùng chị đến một nơi rất vui nhé.”
Hà Thành Lâm lười biếng nằm đó, lơ đễnh nói: “Bây giờ đâu có gì quan trọng bằng việc khiến anh rể quay đầu nghĩ lại, chị nên nghĩ cách để Hà Ngân biến mất, vậy thì chị có thể vui vẻ rồi.”
Hà Dung xốc Hà Thành Lâm lên, đắc ý nói: “Không phải chị đây đi lần này để con ả Hà Ngân biến mất sao?”
Hà Thành Lâm vừa nghe, bất chấp tai mình bị véo đau, ngạc nhiên nói: “Thật sao? Chị thật sự có cách ư?”
“Còn giả sao?”
Hà Thành Lâm nghe Hà Dung hỏi ngược lại, vui vẻ cười to: “Đã vậy, em trai nhất định sẽ giúp chị hả giận.”