Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống

Quyển 1 - Chương 26: Kiếp đầu tiên 251-260



251. Hơn nữa, đến cả tôi và nguyên một phủ thừa tướng cũng suýt nữa bị kéo vào.

252. Mùng 10 tháng 9, một ngày sau tết Trùng dương, Sở Duệ Uyên mang theo tiểu hoàng tử đến Trà Kinh Lâu. Sau bữa tối, tiểu hoàng tử bỗng nhiên đau bụng dữ dội, khoé miệng chảy máu, nếu không phải gặp đúng lúc Quan Minh Nguyệt và Giang sư huynh tình nhân của y đến thăm tôi, đứa con trai duy nhất mới 3 tuổi đầu của hoàng đế hẳn đã phải sớm lìa đời.

253. Giang thần y tra ra là trúng độc. Hạ trong món điểm tâm hoàng tử nhỏ ăn sau bữa cơm.

254. Sở Duệ Uyên nghe Giang sư huynh nói xong, tách trà trên tay rơi xuống đất vỡ tan, hít sâu một hơi ra lệnh: “Tra!” Vì thế, cả Trà Kinh Lâu từ đầu bếp trong hậu viện, tiểu nhị ở lầu trước, thậm chí khách khứa vẫn còn trong quán đều bị những cấm vệ quân vừa được gấp rút điều đến bắt giữ. Chỉ trừ có tôi, vẫn đang quỳ trước mặt Sở Duệ Uyên.

255. Sở Duệ Uyên ngoảnh đầu nhìn hoàng tử nhỏ uống xong thuốc cuối cùng cũng ngủ yên, nhẹ giọng nói: “Quân An, ta tin ngươi… nhưng ta không tin được những người khác.” Chuyện hoàng tử trúng độc liên quan đến ngôi hoàng đế tương lai, cũng liên quan đến sự ổn định của quốc gia, bất kể thật lòng hay giả ý, CEO bản triều có thể nói vậy đã là cho tôi thể diện, lúc này mà còn bắt chước nhân vật trong drama, tiểu thuyết cầu xin cho thân tín tâm phúc, có mà não bị nước vào, cần đập chết đầu thai cho tỉnh táo. Tôi chỉ có thể khấu tạ hoàng ân hạo đãng.

256. Sau đó CEO bản triều bèn hồi cung, còn tôi tới thiên lao Đại lí tự xin tạm trú.

257. Việc liên quan đến hoàng tự, hoàn toàn khác với vụ hoàng hậu “đau bụng” hồi tôi kết hôn năm đó. Trước khi chân tướng được làm sáng tỏ, dù có là làm màu, tôi cũng phải ngồi ở Đại lí tự.

258. Tôi ở thiên lao Đại lí tự đã gần một tháng, cả ngày bị giam trong cấm thất, không được thấy mặt trời. Vì thế, trắng ra không ít, béo lên 3 kí.

257. Những công tử ăn chơi khác gặp chuyện, có thể gọi người chống lưng. Tôi gặp chuyện, chống lưng có 3 người. Bạn giường CEO bản triều, cha đẻ thừa tướng bản triều, và bạn gei làm Đại lí tự khanh.

258. Yep, tay gossip Quan Minh Nguyệt thế mà thành Đại lí tự khanh, đúng là không có trâu bắt chó mèo kéo cày, thời không có anh hùng, tôm tép thành danh.

259. Sở Duệ Uyên hôm đó tận mắt thấy Quan Minh Nguyệt tới tìm tôi, mà không bắt y tránh đi, vẫn cho chỉ đạo Đại lí tự tra án, sự tín nhiệm của hắn dành cho tôi hết sức rõ ràng. Nói thật lòng, làm bạn giường chục năm, có thể trong hoạn nạn thấy chân tình, tôi dễ chịu vô cùng. Thêm vào đó, cha anh tôi một mực kiên định đứng về phía CEO bản triều, chỉ đâu đánh đó, trung thành được việc, tôi tin chắc chuyện này không dính dáng đến nhà mình, nên yên tâm ở trong tù chờ kết quả.

260. Ờm, thuận tiện làm vài shot với Sở Duệ Uyên đến “tra khảo”. Play nhà giam, thay đổi cảm giác, tình thú khác thường.

Lời tác giả: Luận tính nguy hiểm khi có bạn giường là hoàng đế

Khi viết đoạn này, suy nghĩ của tôi là, sai lầm của hoàng hậu không phải chuyện hạ dược, mà là khi hạ dược lại dùng đến “độc tru”, tương đương với việc thân là hoàng hậu mà lại vì lợi ích gia tộc và địa vị hạ độc thủ với hoàng đế. Nếu hạ dược thông thường, còn có thể nói là tự vệ, nhưng hạ “độc tru”, chính là bức hoàng đế lập con mình làm thái tử. Đây không phải đấu đá hậu cung, mà là đấu đá trên triều đình, trên thực tế là cuộc chiến giữa CEO và An Quốc Công phủ. “Phế hậu” là màn đánh động của CEO, “độc tru” là đòn đáp trả của An Quốc Công phủ. CEO thắng chung cuộc, nếu ngược lại, người “đột ngột phát bệnh qua đời” chính là CEO chứ không phải hoàng hậu. Vì chính văn sử dụng góc nhìn của Liễu Quân An, nên hết thảy những chuyện đấu đá trên triều đình đều chỉ mô tả qua loa. Còn đối với chuyện “độc tru”, đúng như bình luận của Liễu Quân An, chính là một đoạn luân hồi báo ứng. Tác giả là một người mê tín vô cùng:”> 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.