151. Kế đó, các đại thần đều phát rồ, chẳng còn tâm trạng nào bàn chuyện hoàng hậu hay không hoàng hậu nữa.
152. Tôi cũng phát rồ. Hắn đây là đang chạy theo kịch bản ở bên tôi đến thiên hoang địa lão, đoạn tử tuyệt tôn. Đúng lí ra, hắn đường đường là vua một nước lại làm được đến nước này, hai chúng tôi nên “tình chàng sâu như biển – ý thiếp nặng tựa sơn”. Nhưng thực tế, lại là “tình chàng đã sâu như biết, ý thiếp có nặng tựa sơn?”
153. Tôi cảm thấy càng phiền chán, đến cùng hắn vận động trên giường cũng cảm thấy chán rồi. Chán đến mức khi quần nhau, tôi còn chẳng muốn nhìn mặt hắn. Thế là tôi bảo với CEO bản triều, tôi thích hắn tiến vào từ phía sau, cực kì sâu, cũng cực kì sướng. Ờm, tuy tôi nói lời này với mục đích khác, nhưng cực kì sâu, cực kì sướng cũng là sự thật.
154. Vì thế, chúng tôi cứ cực kì sâu, cực kì sướng mà làm hơn nửa năm giời. Có vài lần Sở Duệ Uyên muốn dùng tư thế đối mặt, đều bị tôi lừa về tư thế doggy. Dù sao thì hắn cũng máy to chạy tốt tư thế nhiều, chúng tôi làm cũng không đơn điệu.
155. Nhưng ngay cả như thế, tôi cũng sắp chịu không nổi nữa rồi. Cũng không phải do chuỵch choạc với một người mình thấy chán quá ư vất vả, xét cho cùng thực lực người ta như thế, thân thể tôi vẫn được sướng không ít. Tôi đây là, lương tâm có chút bất an. Hôm đó, không biết làm sao, tôi với Sở Duệ Uyên lại nhắc đến vấn đề con cái, hắn nói có hoàng đệ hắn là đủ rồi, không cần con, nhưng vẻ mặt lại thoáng nét ưu thương, tim tôi bất giác hơi thắt lại.
156. Tôi thật khốn nạn, tôi sao có thể khốn nạn đến vậy. Tôi hại người ta thân là vua một nước phải đoạn tử tuyệt tôn chưa nói, ngay cả tình cảm từ đầu đến cuối cũng đều là giả. Có viên “Phá duyên” kia, tôi không thể điều khiển được tình cảm của mình, nhưng tôi hoàn toàn có thể điều khiển chính mình không dối lừa hắn thêm nữa.
156. Đương nhiên, tôi không chọn ngả bài với hắn. Chuyện đã đến nước này, nếu nói rõ ra, hắn một dao đâm chết tôi vẫn còn là nhẹ. Cho nên, tôi chọn giả chết.
157. Hôm đó, tôi bất chợt nhớ đến viên thuốc giả chết “Quy khứ” mà Giang thần y đưa cho rất lâu về trước, thoáng chốc có cảm giác đất trời đổi mới. Chuyện giả chết thoát thân này, tôi chỉ nói với một mình chị dâu. Cha mẹ và anh tôi đều là những người không biết diễn, để họ biết được chân tướng, không biết sẽ ra sao, đành nhờ chị dâu tôi tạm chăm sóc họ vài năm, chờ CEO bản triều trở về con đường chính đạo quang vinh lấy vợ sinh con rồi tính tiếp. Không muốn để chị dâu hiểu lầm là Sở Duệ Uyên bức tử mình, tôi bèn đem hầu hết những chuyện xảy ra trong vài năm nay kể cho chị ấy, trừ có chuyện chị ấy năm đó lỡ miệng nói ra việc Sở Duệ Uyên hôn trộm anh tôi, cũng như chuyện người Sở Duệ Uyên thích ban đầu là anh tôi. Chị dâu tôi băng tuyết thông minh như vậy, đương nhiên đã sớm nhận ra tôi và Sở Duệ Uyên dây dưa với nhau, nhưng chị ấy không thể ngờ có cái thứ “Phá duyên” kia, còn cho rằng hai chúng tôi thực sự tình nồng ý mật, ý hợp tâm đầu. Cuối cùng, chị dâu thở dài: “Thật là nghiệt duyên. Sớm biết vậy, ngay lúc đầu tỉ thà chết cũng không để hai người qua lại với nhau… Thôi, chuyện đã đến nước này đệ giả chết rời đi cũng coi như cách giải quyết tốt nhất rồi, mấy ngày tới đệ chịu khó ở nhà với cha mẹ nhiều một chút, chờ ta giúp đệ chuẩn bị lộ phí, giấy tờ cho đàng hoàng, rồi hẵng lên đường.”
(*) Nguyên gốc: Bàn triền lộ dẫn, bàn triền là tiền cổ, lộ dẫn là giấy xác nhận thân phận của địa phương dưới thời Minh, giống như giấy tạm trú tạm vắng bây giờ.
158. Chị dâu tôi thực sự là một người tháo vát, hôm tôi bàn với chị ấy là 25 tháng 7, đến 28 tháng 7 chị ấy đã sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện. Tôi vốn định để qua trung thu hãy đi, nhưng theo ý chị dâu, sau trung thu lại đến tết Trùng dương, sau Trùng dương lại đến Nguyên đán…, vẫn cứ là đi càng sớm càng tốt, kẻo để lâu sinh biến.
159. Vì thế, năm Thừa Hòa thứ 9, ngày 29 tháng 7. Hoàn khố nhị thiếu gia nhà thừa tướng “đột ngột mắc bệnh qua đời”, hưởng dương 25 tuổi.
160. Khi dược hiệu của “Quy khứ” chấm dứt, là ngày mùng 8 tháng 8, cũng chính là ngày lành tháng tốt bậc nhất trong năm. Sau khi tỉnh lại từ trạng thái chết giả, tôi vừa mở mắt, người trông thấy đầu tiên không phải là Quan Minh Nguyệt đã hẹn từ trước, mà là một cô bé chưa đến 16 tuổi, mắt sáng miệng xinh, da trắng như tuyết. “Quân An ngươi tỉnh rồi à?!” Thấy tôi mở mắt, cô bé bèn cười bảo: “Ta là Phương Tuyết Oánh, tiểu sư muội của Giang sư huynh và Quan sư huynh, mấy hôm trước vừa học xong xuống núi, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, nên thay các sư huynh đến đào ngươi lên.” Sư phụ của bọn Quan Minh Nguyệt 7 năm trước đích thực có thu nhận một tiểu đồ đệ thông minh lanh lợi, tôi cũng từng nghe nói người đó họ Phương, vì thế lập tức chắp tay: “Thật đã làm phiền Phương cô nương rồi, Quân An vô cùng cảm kích, sau này sẽ báo đáp xứng đáng.” Phương Tuyết Oánh xua tay bảo: “Ngươi nếu thực sự muốn báo đáp ta, không cần đợi sau này, từ hôm nay trở đi bắt đầu cùng ta du lịch khắp non sông tươi đẹp này đi.” Cô gái này thật là người phóng khoáng, nếu ở thời hiện đại tôi đã cung kính không bằng tuân lệnh. Ngặt nỗi hiện giờ lại là cổ đại, phong tục bất đồng, tôi không tiện chiếm lợi của người ta, đành nói: “Ta thì không có vấn đề gì, nhưng cô nam quả nữ, chỉ sợ có hại cho thanh danh của cô nương.” Ai ngờ, Phương Tuyết Oánh thở dài, bảo: “Ta vốn định kiếm một em gái làm tay vịn, nhưng đi đâu kiếm được bây giờ…”
=]]]]]]]]
Mợ tác giả thuộc thể loại nhớ lâu thù dai có thù tất báo:))))) Vừa đọc phần này vừa xem lại phần đầu sẽ thấy mụ ấy bắt thằng Uyên trả nợ không sót một cái gì, Phương Tuyết Oánh cũng hồi đáp không thiếu một câu nào.