Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống

Quyển 2 - Chương 17: Kiếp thứ hai 161-170



161. Đệch! Đồng hương!

162. Tôi vội vàng nhận họ nhận hàng với vị đồng hương xuyên cùng thời đại đến. Sau khi chuyện trò qua lại, tôi mới biết vị đồng hương này số khổ hơn tôi nhiều. Y vốn dĩ là đàn ông, còn là cái loại đại hán dây chuyền vàng, cứ ra cửa là có em gái tay vịn đi cùng. Vậy mà sau khi xuyên qua đây chưa kịp đợi kiến công lập nghiệp, phía dưới đã một đao đứt đoạn, xuyên vào một bé gái sơ sinh vừa mới qua đời. Gia đình nguyên thân của cô ấy, à không, anh ấy, là cái loại chẳng ra gì, con gái trong nhà đều bị coi là vốn liếng để nịnh bợ bề trên, kết giao quyền quý. Cũng may năm 9 tuổi thì anh ấy kiếm được cơ hội chuồn đi, còn gặp được sư phụ của bọn Quan Minh Nguyệt, được thu nhận vào sư môn, giờ học thành xuống núi cũng có y thuật giắt lưng. “Cũng may ngươi gặp được quý nhân.” – Nghe xong thân thế của Phương Tuyết Oánh, tôi cảm khái. Y cười bảo: “Ngươi cũng là quý nhân của ta.” Nghe lời này, tôi có chút ngơ người, hỏi y, y lại chuyển đề tài mà hỏi tôi có đói không. Tôi giả chết 10 ngày, không được một giọt nước vào mồm, đương nhiên đói đến bụng dạ cồn cào, nên lập tức bị y đánh lạc hướng sang chủ đề ăn uống.

163. Tiền lộ phí chị dâu chuẩn bị đủ cho tôi vung vẩy 2 đời không hết, tôi và Phương Tuyết Oánh bèn lên kế hoạch đóng giả anh em, cùng nhau đi du sơn ngoạn thủy. Nhưng nhan sắc vị đồng hương đại hán dây chuyền vàng này thực sự là quá xinh đẹp, lại đang tuổi phơi phới như hoa, giả làm người độc thân, trên đường đi gặp phải không ít kẻ lăng nhăng trêu ghẹo. Vì thế không lâu sau đó, chúng tôi bèn đổi sang giả làm vợ chồng. Phương Tuyết Oánh còn cảm khái một phen: “Người ta bảo cưới hỏi đàng hoàng thì là thê, lén lút bỏ trốn cùng nhau thì làm thiếp. Nay tao với mày lén lút bỏ trốn lại được làm thê, còn nếu cưới hỏi đàng hoàng, chắc chắn phải làm thiếp.” Rặt một kiểu lí lẽ cong queo.

164. Cùng nhau du sơn ngoạn thủy chưa đến nửa năm, hai thằng người hiện đại xuyên không chúng tôi đều than khóc như ri vì phương tiện giao thông thời cổ đại quá ư lạc hậu, còn ngồi xe ngựa, cưỡi ngựa tiếp chắc nôn ra mất. Vì thế, chúng tôi dừng chân ở một tiểu trấn xinh đẹp đất Giang Nam, mua một cửa tiệm có hậu viện, mở cửa hàng son phấn. Tôi là ông chủ trên danh nghĩa, Phương Tuyết Oánh là bà chủ quản lí mọi việc trên thực tế. Ban đầu, tôi còn không hiểu vì sao một kẻ kiếp trước từng làm đại hán dây chuyền vàng, kiếp này có y thuật trong tay lại đi mở cửa hàng mĩ phẩm. Chờ đến khi y điều chế ra các loại sản phẩm dưỡng da làm đẹp, mỗi ngày đều có phu nhân tiểu thư đủ lứa tuổi vây quanh, trái ôm phải ấp sung sướng vô cùng, tôi không khỏi cảm thán người anh em này thật không phải dạng vừa.

165. Phương Tuyết Oánh ngày ngày hú hí với các tỉ tỉ muội muội của y, cực kì náo nhiệt. Ngược lại, “chồng” của y là tôi đây, lại có chút cô đơn.

166. Khi cảm thấy cô đơn, tôi thỉnh thoảng sẽ nhớ đến Sở Duệ Uyên. Nhớ một hồi, phiền chán một hồi. Nhớ thêm lần nữa, phiền chán thêm lần nữa.

167. Tôi nghĩ nếu như không có “phá duyên”, tôi hẳn là sẽ thích hắn. Nhưng không có nếu như, cho nên tôi chỉ thấy phiền chán hắn. Mãi vẫn không nghe tin hắn sắp cưới vợ, tôi lại càng vô cùng phiền chán hắn.

Cho nên chúng tao có thể tự động replace chữ “chán” thành chữ “yêu” có phở hơm:))))))) 

168. Tôi và Phương Tuyết Oánh ở lại trấn nhỏ Giang Nam gần một năm rưỡi thì không thể ở thêm được nữa. Không phải do tôi, cũng không phải do Phương Tuyết Oánh. Là do tân đế nước láng giềng Nam cương vừa đăng cơ thì đòi bản triều phải giao ra nhị công tử Liễu Quân An của nhà thừa tướng, nếu cự tuyệt sẽ khai chiến.

169. Khi tin tức truyền đến trấn nhỏ của chúng tôi, Phương Tuyết Oánh phụt ra ngụm trà đang uống dở, tôi cũng phụt ra một ngụm trà. Quần chúng hóng chuyện xung quanh đang sôi nổi thảo luận chủ nhà nước láng giềng nghe nói cực kì ngon dzai kia có phải đầu óc có vấn đề không, còn thằng cha đồng hương thì nhìn tôi với ánh mắt như nhìn hồ li yêu nghiệt: “Dây dưa với hoàng đế nước ta đã đành, lại còn rù quến vua nước láng giềng?!” Tối về đóng cửa cài then, chỉ còn lại hai “vợ chồng”, Phương Tuyết Oánh tò mò: “Tao thấy rung mạo mày cũng có đặc sắc lắm đâu, sao lại hồng nhan họa thủy đến mức này?!” Bỗng dưng trở thành tội đồ hại nước hại dân, tôi thực vô cùng oan ức. Tôi nghĩ nửa ngày, thấy dựa vào tuổi tác và miêu tả, tân đế Nam quốc có thể chính là mĩ thiếu niên tóc bạc tính hạ tình cổ cho tôi dạo nọ. Nghĩ thế, đầu óc lại càng mờ mịt, hai chúng tôi tổng cộng gặp nhau có một lần. Nếu bảo y với tôi nhất kiến chung tình tình sâu như biển, tôi chẳng thà tin rằng thực ra y thích Sở Duệ Uyên, sau đó vì yêu sinh hận, không giành được CEO bản triều bèn tìm cách cướp người tình của CEO.

170. Bất luận cái tên Độc Cô Yến nọ có phải đầu óc có vấn đề hay không, y thân là vua một nước đã tuyên bố như vậy, tôi cũng không thể giả chết thêm được nữa. Ngày hôm sau, tôi và Phương Tuyết Oánh treo biển “Chủ tiệm có việc, tạm ngừng kinh doanh” trước cửa tiệm phấn son, lên đường trở về kinh thành mà chúng tôi đã rời đi 2 năm trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.