Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống

Quyển 3 - Chương 6: Kiếp thứ ba 51 – 60



51. Tuy hai chúng tôi cùng không nói ra, nhưng đã ở trong trạng thái “tao biết là mày biết tao biết mày trùng sinh”, vì thế hắn không bắt tôi dẫn đi xem cái gì mà tung hứng, hề xiếc dân gian như dự định ban đầu. Tôi cảm thấy giờ hắn nghĩ lại những lời nói với tôi thời gian gần đây, thêm cả chuyện tìm tôi bổ quay này nọ, chắc phải xấu hổ chết luôn. Nhưng lần này trùng sinh, da mặt hắn có vẻ dày hơn trước, lại thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì mà dắt tôi đi trà lâu VIP nhất kinh thành (trước khi Trà Kinh Lâu của tôi khai trương, of course).

52. Chúng tôi tiến vào nhã gian chữ Thiên (*) trong trà lâu, gọi một bàn nước trà cùng điểm tâm. Sở Duệ Uyên ngồi dính lấy tôi một hồi, bất chợt gọi hai cô gái mãi nghệ đang đàn hát thổi tiêu dưới lầu lên biểu diễn, sau đó còn dạt dào hứng thú mà gọi thêm trà bánh, cho mấy thị vệ tùy tòng ngồi xuống cùng ăn. Trong lòng tôi không khỏi nổi lên mode nghi ngờ. Phải biết rằng, một kẻ từ nhỏ được giáo dục để làm đế vương, lại còn từng làm hoàng đế như Sở Duệ Uyên, quan niệm giai cấp nặng nề bảo thủ còn hơn cả đá dưới tường thành. Trong hoàn cảnh không đặc biệt mà hắn lại cho thị vệ ngồi ăn cùng bàn, đúng là mặt trời mọc đằng Tây.

53. Khoa học hiện đại cho chúng ta biết, do quỹ đạo quay của trái đất quanh mặt trời và quanh chính nó, mặt trời căn bản không thể mọc đằng Tây. Cho nên, ở đây có mùi bất thường.

54. Vừa uống nước trà mới mang lên chưa được bao lâu, mấy tay thị vệ rần rần ôm ngực ngã lăn từ trên ghế xuống. Thống lĩnh thị vệ hướng về phía Sở Duệ Uyên kêu lên một tiếng “Điện hạ, cẩn thận có độc!”, sau đó liền nhắm mắt, gục đầu tắt thở.

55. Tôi giật mình, vừa định bật dậy kéo thái tử điện hạ bên cạnh rời khỏi chốn thị phi này, thì hai cô nàng mãi nghệ vốn đang hòa tấu cầm tiêu bỗng nhiên dừng lại, mỗi người rút ra một thanh kiếm từ trong ngăn bí mật của cổ cầm. “Cẩu hoàng đế giết hại một trăm ba mươi tư nhân mạng của bách tính thánh quốc ta, hôm nay, chúng ta đem con trai cẩu hoàng đế tế trời!” – Cô ả chơi đàn giơ kiếm thét lên.

56. Đệch! Thiên Hỏa Giáo!

57. Phải biết rằng, trong lịch sử thời cổ đại, không thiếu nhất chính là các băng nhóm tội phạm, à quên, khởi nghĩa nông dân mượn danh nghĩa tôn giáo để tạo phản. Bản triều trăm năm trở lại đây mưa thuận gió hòa, không được đến mức chính sự hanh thông, nhân tâm hòa mục, nhưng cũng tuyệt đối không phải dạng lầu cao sắp sụp, cho nên cái loại XX giáo như rau dưa cắt khóm này mọc lên khóm khác kia, tuy rằng có, nhưng không gây ra được sóng to gió lớn gì. Thiên Hỏa Giáo có thể coi là tổ chức quy mô lớn nhất, thời gian tồn tại lâu nhất, cũng là tổ chức duy nhất trong số đó lập quốc thành công. Theo như thằng bạn gossip nói với tôi ở kiếp trước, Thiên Hỏa Giáo khởi phát từ một thôn nhỏ phương Bắc “rồng đất chuyển mình”, dùng nửa năm tụ tập đám lưu manh vô lại cùng các gia đình sa sút mười mấy thôn huyện xung quanh, tưng bừng dựng ngọn cờ “Thiên Hỏa Thánh Quốc”… Sau đó bị tri huyện địa phương tấu lên triều đình, điều một tiểu đoàn quân chính quy đến… Sau đó, liền “diệt quốc” rồi.

58. Tôi vạn vạn không ngờ tới, 10 năm sau khi Thiên Hỏa Giáo bị diệt, lại có kẻ vì muốn báo thù cho “thánh quốc” mà tìm giết tận cửa. Bọn chúng không những biết lịch trình hoạt động của thái tử một nước, còn biết ngụy trang thân phận, hơn thế nữa, còn hạ độc thành công. Những chuyện này chỉ e không đơn giản như bề ngoài, bên trong sợ rằng dính dáng đến không biết bao nhiêu âm mưu chốn triều đình. Nói không chừng, ngay cả thân phận giáo đồ Thiên Hỏa Giáo cũng là do hai cô gái này giả danh. Nhìn hai “giáo chúng tà giáo” cầm kiếm ép sát, tôi thầm nghĩ không hay rồi, bất giác mong mỏi trong vòng nửa năm nay vị thái tử điện hạ trùng sinh đã kịp thời lung lạc một vài thế lực như ám vệ chẳng hạn, nếu không hai chúng tôi hôm nay dễ phải nắm tay nhau đi sang kiếp thứ tư.

59. Sở Duệ Uyên sắc mặt có chút căng thẳng nhưng vô cùng lãnh tĩnh, đẩy tôi ra nấp sau lưng hắn, cùng nhau lùi đến sát cửa sổ. Nhã gian này của chúng tôi tuy nằm ở tầng 3 trà lâu, nhưng kiến trúc cổ đại tương đối cao, trên thực tế tương đương với tầng 4 tầng 5 ở thời hiện đại, tôi nhìn ra mặt đất bên ngoài, bắt đầu tính toán xem nếu tôi với Sở Duệ Uyên nhảy qua cửa sổ thì tỉ lệ sống sót là bao nhiêu.

Thái tử điện hạ vẫn luôn che trước mặt tôi bất ngờ mở miệng: “Ở trong trà lâu kinh thành giết hại bổn vương sao xứng gọi là “tế trời”? Sao không mang bổn vương đến nơi chôn cất giáo chúng của Thiên Hỏa Giáo các ngươi rồi hãy hành sự?” Cô ả chơi đàn lúc trước quả nhiên là leader trong nhóm hai người, nghe hắn nói thế, bèn đáp: “Chủ ý rất hay, chỉ tiếc mang một người sống như ngươi đi trên đường sẽ dẫn đến quá nhiều bất trắc, chẳng bằng mang riêng một cái đầu cho an toàn.” Sở Duệ Uyên vốn dĩ luôn nắm chặt tay tôi, lúc này bất chợt buông ra, cao giọng: “Nếu các ngươi chịu tha cho người đang đứng sau lưng bổn vương, bổn vương sẽ ngoan ngoãn chịu trói, đi theo các ngươi. Nếu không, hiện tại bổn vương và y cùng nhau nhảy xuống, các ngươi cũng không được kết quả tốt đẹp gì!” Hai cô ả nhìn nhau một lát, cô ả chơi đàn gật đầu: “Ngươi hóa ra cũng có tình có nghĩa, đáng tiếc đầu thai nhầm nhà.” Mà cô ả trước đó thổi tiêu thì bước tới định trói tôi lại. Trong lòng tôi vừa cảm động về cách đối đãi của Sở Duệ Uyên với mình, vừa lo lắng cho an nguy tính mạng hắn, cuối cùng hạ quyết tâm, định nhảy từ trên cửa sổ xuống báo động cho cảnh sát.

60. Đúng lúc này, cửa nhã gian bất chợt bị người ta một cước đá tung. Đứng ở cửa, chính là người anh em tốt mà từ lúc trùng sinh đến nay tôi vẫn chưa kịp gặp, Quan Minh Nguyệt. Hẳn là trước đó hắn đã nghe thấy hết động tĩnh trong phòng, nên hiện tại lập tức rút kiếm, lao về phía chúng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.