Tái Sinh Chi Từ

Chương 119



Tôn thúc đại khái cũng biết hai người đang làm gì trong phòng bếp, cho nên khi Tương Hãn đen mặt mở cửa ra ông vô cùng đồng tình.

Tương Hãn khó chịu đưa tay: “Đưa điện thoại cho cháu!” Tôn thúc đem điện thoại giao tới tay hắn, Tương Hãn đóng cửa lại, thuận tiện đem cửa khóa luôn.

Ngô Diểu chắc là đã gọi tới di động của hai người nhưng không có ai nhận, lúc này mới gọi đến điện thoại cố định trong biệt thự, để Tôn thúc đem điện thoại đến tìm người.

Tương Hãn đi tới, Từ Cửu Chiếu đưa điện thoại để ở bên tai: “Alo, em là Từ Cửu Chiếu đây. Ngô sư huynh có —— chuyện gì sao?!” Từ Cửu Chiếu bị dọa cho giật mình, Tương Hãn đứng ở sau lưng, đưa tay tiến vào trong quần áo cậu.

Cậu lấy điện thoại ra quay đầu liếc mắt cảnh cáo Tương Hãn, Tương Hãn dùng ánh mắt ủy khuất nhìn lại. Nhìn nhau một hồi, Từ Cửu Chiếu không có biện pháp quay đầu đi đem điện thoại để lại trên tai.

“….Anh vô cùng bất mãn về an ninh của triển lãm quốc tế song niên! Không ngờ bọn họ lại sơ suất như thế!” Ở bên kia đầu điện thoại tiếng oán giận của Ngô Diểu lúc này mới truyền vào trong lỗ tai cậu.

Từ Cửu Chiếu không nghe được đoạn trước, cho nên không biết vì sao hắn lại kích động oán giận như vậy.

“Đừng …..Cái này, đại khái là khó tránh khỏi đi? Dù sao cũng là triển lãm …… lớn như vậy, rất nhiều nước tham gia triển lãm …… nghệ thuật gia cũng nhiều.” Từ Cửu Chiếu không tập trung trả lời. Cái quần mềm mại bị tuột xuống, cho dù Từ Cửu Chiếu có ý chống lại, cũng ngăn không được Tương Hãn dùng đầu lưỡi mềm mại trơn trượt liếm tai của mình, hai bàn tay to vuốt ve thân thể cậu, đầu gối của hắn lại tách hai chân cậu ra.

“Bọn họ cũng nói như vậy đó. Đều là mượn cớ! Bọn họ chính là hoàn toàn trốn tránh trách nhiệm!” Ngô Diểu tức giận, “Cửu Chiếu, chúng ta không thể dễ dàng quên đi như vậy được! Lần này tổn thất quá lớn.”

“A—— ” Trong nháy mắt phát ra tiếng thất thanh, Từ Cửu Chiếu gắt gao cắn môi.

Tương Hãn ra sức đè ép cậu về phía trước, đụng tới mặt bàn lạnh lẽo, cơ thể Từ Cửu Chiếu phản xạ có điều kiện thoáng cái co rúc lại, nhưng Tương Hãn dính ở sau lưng bị kẹp đến thở hốc vì kinh ngạc.

“Tiểu sư đệ em làm sao vậy? Em có đang nghe không đấy?!” Ngô Diểu mất đi bình tĩnh ngày thường, mảy may không có nhận ra được khác lạ.

“Ừ, ừ!” Từ Cửu Chiếu hít sâu một hơi, “Em đang nghe, em đang nghe!” Cậu cắn răng ức chế tiếng rên rỉ từ trong cổ họng.

Tương Hãn một tay vịn eo, một tay vỗ nhẹ xương hông của cậu, Từ Cửu Chiếu thả lỏng, làm cho Tương Hãn di chuyển không còn khó khăn nữa.

Bọn họ không phải là lần đầu tiên sử dụng tư thế đứng, tự nhiên biết phối hợp thế nào. Hai chân Từ Cửu Chiếu đứng vững, nằm úp sấp về phía trước, hai cánh tay chống đỡ trên mặt bàn, thắt lưng và đầu gối hơi cong về phía trước. Tương Hãn thoải mái bao phủ trên lưng cậu, ôm eo giúp cậu có thêm lực chống đỡ, nghiêng đầu dùng răng khẽ cắn gáy cậu.

Luồng điện tê dại lan ra khiến toàn bộ linh hồn Từ Cửu Chiếu run rẩy, cậu thoải mái nhắm mắt lại chuyên chú cảm thụ, Tương Hãn lại cọ cọ bên tai khiến cậu hơi ngứa một chút.

“…. Cho nên nhất định phải nghiêm túc thương lượng!” Ngô Diểu vì nói rất nhanh nên thở hổn hển, thậm chí bị sặc nước bọt ho khan.

Chờ hắn bên kia ho xong, mới phát giác trong điện thoại hoàn toàn không có một tiếng nói chuyện, rốt cục hắn cảm thấy có điểm không đúng, cẩn thận lắng nghe, bên đầu kia điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng thở dốc yếu ớt.

“…” Ngô Diểu nhất thời hắc tuyến, hắn nói: “Có phải anh gọi điện đến không đúng lúc không?”

Những lời này trùng hợp để Tương Hãn nghe thấy được, hắn cầm điện thoại từ trong tay mềm rũ của Cửu Chiếu để lên tai: “Giờ anh mới biết sao!”

“Tương Hãn, cậu là động vật!” Ngô Diểu khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

Từ Cửu Chiếu mở mắt, đưa tay vỗ hắn một cái, đem điện thoại cầm về.

Ngô Diểu ở bên kia quát: “Bây giờ là lúc nào rồi mà hai người còn có tâm tư làm chuyện này!” Khuôn mặt Từ Cửu Chiếu xấu hổ đỏ hồng, cậu bây giờ đối với Tương Hãn không thể cứng rắn nổi. Cậu còn chưa kịp nói gì, chợt nghe Ngô Diểu ở bên kia quát: “Tứ điều bình bên này bị trộm mất rồi, hai ngươi thật đúng là có thể bình tĩnh được!!”

“….” Hô hấp Từ Cửu Chiếu trong nháy mắt dừng lại, Tương Hãn chỉ nghe được mấy câu vụn vặt, hắn hỏi: “Làm sao vậy?”

Giọng nói Từ Cửu Chiếu trở nên vững vàng: “Chờ một hồi em gọi lại!” Nói xong cậu tắt điện thoại.

Tương Hãn thở phì phò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Từ Cửu Chiếu để điện thoại xuống, nhắm mắt lại, buộc chặt bụng và mông một chút, nhất thời làm cho Tương Hãn thở gấp một trận, kích động loạn thất bát tao.

Sau khi xong, Từ Cửu Chiếu mặc quần áo tử tế, mới nói với Tương Hãn đang thu dọn đống hỗn độn: “Ngô Diểu nói, tứ điều bình bị trộm rồi.”

Tương Hãn vừa sợ vừa giận: “Cái gì?!!”

Tương Hãn quơ vài cái liền đem phòng bếp lau sạch sẽ, hai người đi tới thư phòng, Từ Cửu Chiếu gọi lại cho Ngô Diểu.

Tương Hãn tức giận nói: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tứ điều bình không phải là do ban tổ chức bảo quản sao? Triển lãm sắp tới rồi, làm sao bị mất trộm chứ ?!”

Ngô Diểu vì hai người này mà nước mắt cũng muốn chảy khô luôn rồi, Ngô Diểu đầy bụng oán khí nói: “Anh còn tưởng rằng hai người không quan tâm chuyện này chứ!”

Từ Cửu Chiếu hắng giọng một cái, nói: “Ban nãy xin lỗi anh.” Dừng một chút, cậu trầm giọng nói: “Cụ thể là chuyện gì xảy ra, anh tỉ mỉ nói cho em biết đi.”

Ngô Diểu ừ một tiếng đem tiền căn hậu quả kể lại.

Thì ra là, lúc nghệ thuật gia báo danh nộp tác phẩm tham gia triển lãm, ban tổ chức sẽ đem tác phẩm bảo quản ở trong phòng kho, đến lúc trước khi khai mạc, họ sẽ đem tác phẩm lấy ra bố trí ở hội trường. Bởi vì bọn họ sử dụng triển tràng cũng không phải là riêng biệt, trong ngày thường còn có nhiều triển lãm khác.

Nghệ thuật gia tham gia triển lãm rất nhiều, tác phẩm cũng rất nhiều, có cái chiếm diện tích rất lớn. Phòng kho không chỉ có một cái, tứ điều bình của Từ Cửu Chiếu được đặt ở trong phòng kho thứ hai.

Bởi vì tùy thời có thể phải điều chỉnh nơi cất giữ tác phẩm, cho nên phòng kho cũng không có dán giấy niêm phong. Vì vậy, mãi cho đến khi bắt đầu sắp xếp tác phẩm triển lãm gần đây, người của ban tổ chức mới phát hiện《Bóng Tối Và Ánh Sáng 》của Từ Cửu Chiếu không thấy đâu cả!

Lần này chính là rắc rối to.

Vốn lúc đầu trong ban tổ chức cũng có người đưa ra ý kiến để tứ điều bình riêng một chỗ, thế nhưng lại bị người phản đối.

Bởi vì trước đó phái Lạc Đề ở trên internet và báo chí đặt nghi ngờ, ban tổ chức cũng không dám thực sự đối đãi khác biệt với tác phẩm của Từ Cửu Chiếu, sợ bị chỉ trích là không công chính và chuyên nghiệp.

Vì muốn chứng tỏ bọn họ đối xử bình đẳng với mỗi một tác phẩm, tứ điều bình của Từ Cửu Chiếu liền bị bỏ vào chung với các tác phẩm khác. Bởi vì tác phẩm này quá mức trân quý, cho nên lúc mới bắt đầu mọi người vẫn còn nhớ rõ mỗi ngày đi kiểm tra một lần.

Thế nhưng khi sắp hết hạn, tác phẩm giao lên càng ngày càng nhiều, từ từ trong phòng kho cũng chật kín, tầm mắt nhìn từ bên ngoài vào bị ngăn cản, hơn nữa người người lại vội vàng bận rộn, đầu óc choáng váng, cũng liền không nhớ nổi đi xem tứ điều bình còn ở đó hay không.

Lúc đó cũng không ai nghĩ tới sẽ có người lấy trộm, từ năm 1869 đến nay đây là lần đầu tiên triển lãm quốc tế song niên mở cuộc họp, vì tác phẩm tham gia triển lãm chưa từng có chuyện bị đánh cắp.

Chuyện này vừa đưa ra, tất cả đều choáng váng.

Nhất thời toàn bộ ban tổ chức chạy tán loạn, lập tức báo cảnh sát. Đến khi cảnh sát tới phong tỏa hiện trường, điều động người kiểm tra máy quay thì bọn họ hoàn toàn muốn hôn mê .

Gần tới khai mạc, nhân viên công tác lui lui tới tới đặc biệt nhiều, hơn nữa còn có nghệ thuật gia đưa tác phẩm đến, ông chủ phòng trưng bày, người đại diện. Sau đó còn có phỏng vấn ký giả đến đây xem tiến độ bình xét…. Thành phần phức tạp, số lượng lại to lớn, căn bản là làm cho cảnh sát Pháp hết cách!

Đặc biệt là những người này phần lớn đều có khả năng đem tứ điều bình mang đi, mỗi người đều bị hiềm nghi.

Không thể xác định được cụ thể ngày mất trộm, số người hiềm nghi lại quá lớn, cái án kiện này trong thời gian ngắn không thể phá được, quả thật khó như lên trời.

Một lần nữa,《Bóng Tối Và Ánh Sáng 》lên đầu đề! Ánh mắt của mọi người một lần nữa tập trung đến trân bảo nghe nói là do thượng đế mượn tay nhân loại làm ra tặng cho thế gian.

Lần này không còn là mong đợi, kinh nghi, mà là náo động cùng với quở trách, khiến ban tổ chức chịu áp lực hầu như không thở được.

Lúc này Ngô Diểu đang ở quốc nội cùng người phụ trách đơn đặt hàng vương thất Bỉ kiểm tra nhóm đồ sứ trang trí, cho nên đến lúc hắn biết chuyện này đã là nửa ngày sau.

Hắn vô cùng khiếp sợ, không kịp nghĩ nhiều, lập tức gọi điện thoại chất vấn bên triển lãm.

“Cho nên anh liền nói a! An ninh của bọn họ cũng quá kém, nhiều người ra vào như vậy, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ở dưới mí mắt đem tác phẩm mang đi! Sao bọn họ lại không kiểm tra tỉ mỉ một chút chứ?!” Ngô Diểu kích động trách cứ, “Rõ ràng là thấy số lượng quá lớn mà lười biếng, bây giờ xảy ra chuyện rốt cuộc ai đứng ra chịu trách nhiệm đây?!”

Tương Hãn tức giận vò đầu, vỗ bàn nói: “Việc cũng xảy ra rồi, truy cứu ngược lại cũng không được cái p*** gì! Bây giờ quan trọng nhất là phải đốc thúc cảnh sát Pháp! Quy định kỳ hạn phá án!!”

Từ Cửu Chiếu ôm cánh tay tỉnh táo nói: “Nếu như người nọ đặc biệt hướng về phía tứ điều bình, chắc chắn sẽ không nghênh ngang mang đi ra ngoài. Chỉ cần làm chút ngụy trang bên ngoài, những an ninh kia lại không có hoả nhãn kim tinh, làm sao có thể nhìn ra được.”

“Đúng vậy! Triễn lãm cũng nói như thế. Bởi vì không biết cụ thể tứ điều bình bị đánh cắp vào ngày nào, cho nên ngay cả thời gian phân định cũng không có, cảnh sát chỉ có thể dựa theo thời điểm lần cuối còn nhìn thấy tứ điều bình bắt đầu điều tra. Cho nên, nếu muốn phá án trước khi mở ra triển lãm, căn bản không có khả năng.”

Nhất thời trong thư phòng một trận im lặng.

Từ Cửu Chiếu: “Cho nên, tứ điều bình không thể tham gia triển lãm song niên lần này phải không ?”

“Đừng nói là tham gia triển lãm, tìm được hay không cũng không biết nữa.” Ngô Diểu buồn bực nói.

Tương Hãn gầm nhẹ: “Không được! Vô luận thế nào cũng phải yêu cầu bọn họ đem tứ điều bình tìm về! Cho triển lãm thêm áp lực, nếu như không tìm về được liền kêu bọn họ đền!”

Ngô Diểu tức đến cười: “Đừng nói cái này! Người ta mới không sợ việc này đâu, thậm chí còn ước được bồi thường nữa kia.”

Tương Hãn không hiểu: “Là sao? Sáp bình của Cửu Chiếu là bảo vật vô giá, bọn họ đền nổi sao?!”

“Đó chỉ là nhận định riêng của chúng ta.” Ngô Diểu bất đắc dĩ nói: “Thế nhưng trên thực tế, tác phẩm này cũng không có giá quy định chính xác. Mà ở đây, cũng chỉ là một tác phẩm tham gia triển lãm thôi. Chỉ có báo danh ký thỏa thuận mua bảo hiểm. Dựa theo tiêu chuẩn bồi thường, hạn mức cao nhất là 3000 Euro!”

“Chỉ 3000 Euro?!” Tương Hãn bất khả tư nghị. Cái giá này thậm chí còn kém xa Ma Thương thổ.

“Đúng vậy, 3000 Euro là cao nhất.”

Nếu như dựa theo tiêu chuẩn bồi thường này, căn bản cũng không khả năng bù đắp được tổn thất. Không chỉ là giá trị vật liệu và giá trị nghệ thuật, ngay cả ý định dùng tác phẩm này để giành giải thưởng của Từ Cửu Chiếu cũng thất bại, căn bản không có gì bù đắp được.

Từ Cửu Chiếu lẳng lặng suy tư một chút, nói: “Nếu như bồi thường không có lợi, anh định dùng điều kiện gì trao đổi với đối phương?”

Ngô Diểu khen Từ Cửu Chiếu một câu: “Thông minh! Nhanh như vậy liền hiểu được ý anh.”

Ánh mắt của Tương Hãn híp lại, tỉnh táo nói: “Anh định làm như thế nào?”

Ngô Diểu thở dài: “Tứ điều bình bị lấy trộm, đã định trước là không có khả năng tìm về trước khai mạc. Nếu đã tạo thành tổn thất không thể bù lại, như vậy chí ít Cửu Chiếu cũng không thể bỏ qua triển lãm quốc tế song niên lần này!” Dừng một chút, Ngô Diểu tiếp tục nói cặn kẽ: “Hiện tại tên tuổi của Cửu Chiếu đang được kỳ vọng rất cao. Nếu như bỏ qua giải thưởng này, tuy rằng sang năm cũng có triển lãm nghệ thuật, nhưng mà danh tiếng không có lớn bằng triển lãm quốc tế song niên. Ai biết qua một năm sẽ là tình trạng gì chứ.”

Bây giờ festival nghệ thuật, triển lãm nghệ thuật quá nhiều, nhưng chuyên môn lại không cao, căn bản là không phân rõ được giá trị.

Từ Cửu Chiếu lại có thực lực giành được giải nhất của triển lãm quốc tế song niên, nếu như vì nguyên nhân này mà bỏ qua, thật là làm cho người ta không cam lòng !

“Phải thay đổi tác phẩm tham gia triển lãm sao?” Từ Cửu Chiếu cau mày, “Hiện tại em cũng không có tác phẩm nào phù hợp với chủ đề a.”

“Đừng có gấp, tiểu sư đệ.” Thanh âm của Ngô Diểu ngược lại vang dội lên: “Anh đã tranh thủ cho em điều kiện tốt nhất rồi. Bởi vì lần này là do sơ xuất của đối phương, xuất phát từ đền bù, ban tổ chức phá lệ cũ, lưu lại cho em một triển vị. Chỉ cần em đưa ra tân tác phù hợp với chủ đề trước khi bắt đầu bình xét, vẫn có thể tham gia triển lãm như bình thường!”

Từ Cửu Chiếu phun ra một hơi, cứ như vậy mà từ bỏ không phải là phong cách của cậu. Ánh mắt cậu kiên nghị hẳn lên, hỏi: “Khi nào thì bắt đầu bình xét ?”

“Ngày 1 tháng 10!”

Triển lãm quốc tế song niên Pháp chính thức khai mạc vào ngày 1 tháng 9, dành tròn một tháng để cho công chúng tham quan. Từ ngày 1 đến ngày 5 tháng 10, các ủy viên giám khảo sẽ tiến hành bình chọn. Trong năm ngày này bọn họ sẽ chọn ra giải nhất, giải nhì, giải ba.

Lúc chọn ra được giải thưởng, triển lãm cũng sẽ không kết thúc, mà sẽ tiếp tục trưng bày, cho đến ngày 24 tháng 10 mới đóng lại. Từ 25 đến 31 tháng 10 sẽ bán đấu giá tác phẩm triển lãm.

Có rất nhiều người sẽ đợi đến lúc bình chọn ra giải thưởng mới đi tham quan.

Trong mắt Từ Cửu Chiếu lóe lên một đạo quang : “Bây giờ là cuối tháng 8, chỉ còn một tháng.”

Tháng 9, chính là thời điểm nung tốt nhất trong năm!

Từ Cửu Chiếu suy nghĩ, cậu phải sáng tạo tác phẩm gì đây?

Lần này ban tổ chức triển lãm quốc tế song niên Pháp cực kỳ bận rộn. Không chỉ phải sàng chọn tác phẩm tham gia triển lãm sơ bộ, bố trí triển thính, chuẩn bị công việc triển lãm, còn phải ứng phó với cảnh sát, quan tâm tiến độ án kiện.

Tuy rằng khiến người khác không ngừng kêu khổ, nhưng mà thành viên của ban tổ chức cũng không dám khinh thường, qua quýt.

Vì trước khai mạc đã bị mất một tác phẩm đang được chú ý, nếu như lại xuất hiện thêm bất kỳ chuyện bất mãn nào nữa, dân chúng phẫn nộ có thể xé xác bọn họ đó!

Ngô Diểu bên này cùng triển lãm đạt thành nhận thức chung, thế nhưng bên ngoài không biết a.

Vụ《Bóng Tối Và Ánh Sáng》bị lấy trộm vẫn đang tiếp tục điều tra, nhất là những người trước triễn lãm đã xem qua tác phẩm này đã chuẩn bị xong một đống tiền dự định sau ngày 25 thì xuất thủ mua lại, đối với tác phẩm có cấp bậc sử thi này, các đại phú hào quan tâm rất nhiều, một người so với một người càng thêm sốt ruột.

Cảnh sát Pháp bị đủ loại áp lực làm cho sứt đầu mẻ trán, một đám cảnh sát cao cấp vì phá án liền ngồi ở trong phòng làm việc một ngày đêm. Họ không dám về nhà a, về nhà liền bị người chặn kín cửa.

Thậm chí người nhà của bọn họ cũng rất quan tâm đến chuyện này, dù sao chỉ mới nhìn thấy mấy tấm hình và miêu tả qua báo chí, đang mong chờ lúc khai mạc tận mắt đi nhìn một cái.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, liền đến ngày 1 tháng 9 khai mạc. Làm cho người ta thất vọng là tứ điều bình vẫn không có bất kỳ tin tức gì.

Người phụ trách điều tra phá án là một vị có kinh nghiệm, đã qua tay vài án trộm cướp tác phẩm nghệ thuật tương tự. Dựa vào kinh nghiệm của bản thân hắn, trừ phi là sự việc phát sinh ra trong vòng 24 tiếng đồng hồ, loại án kiện này mới có thể nhanh chóng phá được.

Nếu không nữa thì 72 tiếng đồng hồ cũng có thể có đầu mối hữu hiệu, cũng có thể tìm được.

Nhưng mà hiện nay, thời gian phát hiện mất tứ điều bình đã qua một tuần, tác phẩm này rất có khả năng đã qua tay nhiều người, bị mua đi bán lại rời khỏi biên giới Pháp. Hi vọng phá được án quá mức xa vời .

Dân chúng ôm hy vọng đi tới nơi triển lãm, lại chỉ thấy một triển vị trống không. Cho rằng đây là triển vị của tác phẩm đã mất lưu lại, thậm chí có người xúc động khóc tại chỗ. Có người tự mình ở phía trước triển vị để các món quà, giống như là đang bày tỏ thương tiếc cho một việc không may nào đó.

Có người dẫn đầu, càng ngày càng có nhiều người đi tới triển vị đặt hoa tươi, áp phích, đến khi có người muốn đốt nến, người bên phía triển lãm mới cứng rắn ngăn lại. (-.-!!!)

Làm vậy là ý gì chứ? Đây cũng không phải là nơi xảy ra tai nạn!

Tuy rằng bọn họ lo lắng giống như đang gặp một tai nạn bất hạnh, thế nhưng cũng không thể thực sự để cho người ta đem nơi này trở thành nơi mặc niệm a. Nguồn :

Cuối cùng bên triển lãm phải công bố hiệp định giữa họ và Từ Cửu Chiếu. Trong một tháng, chỉ cần Từ Cửu Chiếu có thể đưa ra tân tác phù hợp với chủ đề thì có thể tiếp tục tham gia triển lãm. Mà cái triển vị này chính là chuẩn bị sẵn cho tác phẩm. Đương nhiên, nếu như có thể ở trước ngày 1 tháng 10 tìm được tứ điều bình thì càng tốt hơn.

Trong vòng một tháng, sáng tác tác phẩm một lần nữa đến tham gia triển lãm?!

Chuyện chưa từng có trước nay làm cho mọi người kinh ngạc.

Thời gian quá ngắn, Từ Cửu Chiếu làm được sao?

Một đám nghệ thuật gia liên quan, phòng làm việc, phòng trưng bày trong lòng cười thầm. Thoạt nhìn thì bên phía triển lãm là đang nhượng bộ, nhưng mà kết quả cuối cùng nhất định không tốt đẹp.

Sáng tác nghệ thuật không thể so với cái khác, không phải là nghĩ một cái là có thể làm được. Vội vàng chế tạo gấp một tác phẩm, nếu như làm không giống như kỳ vọng, cuối cùng cũng sẽ rơi rụng. Còn không bằng từ bỏ triển lãm lần này, qua một hai năm chuẩn bị tác phẩm cho tốt đủ để người khác thán phục, rồi ngóc đầu trở lại.

Nhưng những người này tuyệt không hảo tâm mà nói thẳng ra, chỉ cười trên nỗi đau của người khác, chờ xem kịch vui.

“Em không nên nhìn những thứ này.” Tương Hãn đem tay che ở phía trước màn hình laptop.

Từ Cửu Chiếu nâng mắt cười: “Không có việc gì, em cần phải nhìn một chút. Bằng không thật không biết vậy mà lại náo nhiệt thành cái dạng này.”

Truyền thông trong nước chậm chạp chờ đến khi tin tức《Bóng Tối Và Ánh Sáng 》bị trộm trở thành tiêu điểm và đầu đề trên báo chí của các nước Châu Âu, lúc này mới đăng lại trong nước, bắt đầu đưa tin và đi theo chuyện này.

Trên web cũng bắt đầu xuất hiện các bài báo được phiên dịch ra.

Ở đây không chỉ có tin tức tác phẩm tham gia triển lãm bị trộm từ đầu đến cuối, còn có giới thiệu vắn tắt về nghệ thuật gia và tác phẩm tham gia.

Người của quốc nội thế mới biết, người thừa kế kỹ thuật gốm sứ truyền thống tạo ra《Thất Huynh Đệ 》 tràn ngập hồi ức màu sắc tuổi thơ này còn có thiên phú đào nghệ hiện đại xuất chúng như thế.

Tác phẩm cậu sáng tác vậy mà được người nước ngoài truy phủng, điều này làm cho người dân trong nước bất minh giác lệ (ý là tuy không hiểu nhưng cảm thấy cái đó rất lợi hại) đồng thời nhịn không được cảm thấy tự hào, kiêu ngạo.

Bởi vì từ trước đến nay các nghệ thuật gia trong nước đều vô duyên với giải thưởng quốc tế này, trong lịch sử giải thưởng quốc tế thì giải nhất về gốm sứ vẫn còn trống chỗ. Nếu như tác phẩm này không bị mất, không chừng giải thưởng sẽ thuộc về nó.

Nhưng có một bộ phận so với dân chúng chỉ xem náo nhiệt, YY tự đắc một hồi thì không giống nhau. Thị trường nghệ thuật quốc nội thế nhưng xảy ra chấn động không nhỏ, rất nhiều người đều chú ý tới diễn biến sau này.

Một khi Từ Cửu Chiếu thực sự lấy được giải quốc tế, như vậy người sưu tầm có tác phẩm của cậu sẽ rất cao hứng, bởi vì đồ sứ của Từ Cửu Chiếu mà bọn họ sưu tầm được rất nhanh sẽ nước lên thì thuyền lên.

Từ bên nước ngoài truyền về, ngoại trừ đa số cho là việc vui, cũng làm cho một số khác khó chịu.

Không riêng gì nước ngoài có người ghen tị, trong nước cũng không ít người đố kị ra mặt. Bọn họ tự nhận là mình có tư lịch tương đối lão làng, tài nghệ tương đối cao, liền bắt đầu đem bằng cấp và cấp bậc của Từ Cửu Chiếu ra âm dương quái khí bình xét.

Cùng lắm chỉ là một mao đầu tiểu tử còn chưa tốt nghiệp cao trung, may mắn được Trâu lão chỉ điểm, ngẫu nhiên được hai giải thưởng. Vậy mà cũng không biết trời cao đất rộng liền đắc ý vênh váo.

Đề tài câu chuyện có vẻ như muốn chứng minh Từ Cửu Chiếu không học vấn không nghề nghiệp, ngay cả năng lực thẩm định và lý giải cơ bản cũng không có.

Chỉ có trình độ kỹ sư thủ công mỹ nghệ trung cấp, ngay cả bãn lĩnh khoe khoang cũng làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Tài nghệ này mà khoe khoang cái gì?

Chẳng qua là do người nước ngoài không có kiến thức, hiểu sai kỹ thuật gốm sứ của Trung Quốc, tùy tiện xuất ra một cái cũng có thể làm cho người nước ngoài kinh hô thần kỳ. Có gì đặc biệt hơn người!

Ngô Diểu đã bay đi Pháp, đi theo án kiện xem xét tiến độ. Vì vậy luận điệu chướng khí mù mịt trong nước này không có người đè xuống. Hơn nữa cho dù là Ngô Diểu cũng không quản được, nhân mạch trong nước của hắn không có lớn như vậy.

Nếu như nói bên nước ngoài ngôn luận ác ý công kích là ghê tởm, thì những lời ngông cuồng mù quáng kiêu căng này khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Những người đó thậm chí cũng không biết Từ Cửu Chiếu là ai, liền nói giống như đã thấy tận mắt tác phẩm của cậu. Toàn bộ đều phủ định phê phán, chỉ bởi vì chính bọn nó làm không được, thì người khác cũng không thể nào làm được mà thôi!

Trong lúc thiết kế tác phẩm mới, thỉnh thoảng Từ Cửu Chiếu cũng nhìn những bình luận và tin tức này trên web. Cậu xem như đây là để giải sầu, thế nhưng Tương Hãn lại cực kỳ tức giận, trong bụng liền sắp xếp ý định phản kích.

Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ lắc đầu khuyên: “Loại người tự cao tự đại kiểu này, càng để ý đến họ, họ càng hăng hái thêm.”

Chỉ có dùng thực lực để nói chuyện, mới có thể làm cho những hạng người xấu xa này câm miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.