Tái Sinh Chi Từ

Chương 128



Lúc này ngay cả Tương Hãn cũng cảm thấy gần đây thực sự rất xui xẻo, hắn nói: “Anh thấy hai ta thực sự nên đi tìm một ngôi chùa linh nghiệm đốt nhang một chút.”

Từ Cửu Chiếu an ủi sờ sờ đầu của hắn, biết lần này là dọa hắn sợ không nhẹ: “Trịnh Khải Long đã chết, sẽ không còn người nào uy hiếp chúng ta nữa đâu.”

Tương Hãn liếm môi, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Kỳ thực anh có mời cho em một vệ sĩ, chỉ là còn chưa kịp chính thức để hắn nhận chức, liền xảy ra chuyện này.”

Từ Cửu Chiếu như hiểu ra, cậu cũng nhỏ giọng nói: “Là người bí mật nổ súng cứu em phải không?”

Tương Hãn gật đầu một cái: “Hắn là bộ đội thực chiến xuất ngũ, trước đó anh có để cho hắn đi tiếp thu huấn luyện an ninh chuyên nghiệp. Nếu như anh để hắn đến bên cạnh em sớm hơn thì đã không xảy ra chuyện gì rồi.” Tương Hãn ảo não không thôi.

Từ Cửu Chiếu luôn cảm thấy mời người bảo vệ có điểm quá mức khoa trương, cậu do dự nói: “Không cần mời vệ sĩ riêng được không? Trịnh Khải Long đã chết rồi mà.”

Tương Hãn lại nghiêm túc nói: “Việc này rất cần thiết. Em bây giờ là người có danh tiếng, hơn nữa mọi người đều biết bảo tàng Louvre ở Pháp bỏ ra hơn trăm triệu Euro mua tác phẩm của em. Nếu như không làm các biện pháp bảo toàn nghiêm mật, rất có thể sẽ có người ác ý vì tiền tài mà bắt cóc em.”

Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Buông lỏng phòng bị, trái lại càng thêm nguy hiểm.

Sau đó Từ Cửu Chiếu nói: “Vậy anh cũng phải mang theo vệ sĩ mới được.” Tương Hãn vừa định nói hắn không phải là nhân vật lớn như Từ Cửu Chiếu, chợt nghe Từ Cửu Chiếu nói: “Bây giờ mọi người đều biết anh là người yêu, là điểm yếu của em. Bắt anh không phải dễ dàng áp chế em hơn sao?”

Tương Hãn nhất thời cười ngây ngô: “Hắc hắc, nói cũng phải a. Vậy anh trở về để Lưu Duệ tìm công ty an ninh phụ trách vấn đề an toàn.” Ai bảo hiện tại toàn thế giới đều biết Từ Cửu Chiếu yêu hắn chứ, triển lãm đi tới đâu, cũng chính là tuyên truyền tình cảm của hai người tới đó.

Chỉ cần nghĩ đến đây, cảm xúc Tương Hãn liền dâng trào.

Ni Mã lái xe phía trước thông qua kính chiếu hậu thấy Tương Hãn cười hoàn toàn không có chút nhuệ khí trí tuệ như trước kia, chỉ còn lại ngốc nghếch ngớ ngẩn, nhất thời không đành lòng nhìn thẳng dời tầm mắt đi, sau đó run một cái.

Trách không được bình thường Lưu Duệ luôn treo ở bên miệng một câu “Tiền đồ đâu rồi hả?”. Bây giờ Ni Mã cũng muốn đem những lời này ném trên đầu Tương Hãn, trước đó hắn chỉ gặp qua hai người này khi xa cách, thật không biết Tương Hãn ở trước mặt Từ Cửu Chiếu là cái dạng này.

Hắn biết tình yêu làm cho chỉ số thông minh giảm xuống, trong ngày thường không quá giống nhau. Thế nhưng biến thành hoàn toàn không có tiết tháo, không biết xấu hổ, không có giới hạn như Tương Hãn thế này, coi như là trên đời hiếm thấy!

Từ Cửu Chiếu suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Không chỉ là đi theo anh và em, còn có Văn Vận, cả nhân viên cao tầng bên kia nữa, cũng phải làm cho bọn họ chú ý an toàn.”

Rốt cục Tương Hãn cũng nghiêm chỉnh lại, sắc mặt khôi phục như thường gật đầu nói: “Trước đó anh thật không có suy tính đến phương diện này, trước đây kinh doanh công ty đầu tư tài chính, cũng không có liên quan đến bộ phận công thương nghiệp. Hiện tại sinh ý Văn Vận càng làm càng phát đạt, cũng phải dự phòng gián điệp thương nghiệp lấy trộm phối phương sắc men và thiết kế sản phẩm mới.”

Tương Hãn càng nghĩ càng thấy chuyện này là cần thiết. Hắn hưng phấn hôn Từ Cửu Chiếu một ngụm: “May mà em nhắc nhở anh.”

“Ừm khụ! Chú ý ảnh hưởng a.” Ni Mã rốt cục nhịn không được nói.

Tương Hãn một chút xấu hổ cũng không có, trái lại cảm thấy hắn rất không thức thời: “Về điểm này cậu không bằng Lưu Duệ, không biết phi lễ chớ nhìn sao?”

Ni Mã thật muốn phun một ngụm máu ra ngoài, còn bị cắn ngược lại một cái là sao hả trời.

“Vậy sao cậu cũng không biết phi lễ chớ hôn chứ?” Ni Mã lẩm bẩm một tiếng, hắn chú ý tới Từ Cửu Chiếu ngượng ngùng di chuyển ra xa một chút, có phần thực sự chọc Tương Hãn xù lông.

“Cậu muốn nói gì hả?” Tương Hãn hí mắt.

Ni Mã nghiêm trang nói: “Tớ chỉ là quan tâm hai người thôi. Hai người cùng Trịnh Khải Long kết thù kết oán lâu như vậy, rốt cuộc nguyên nhân là gì thế?”

Nguyên nhân cụ thể chỉ là suy đoán trước đây của Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu, cùng lắm chỉ là chuyển qua đấu đá trong thương nghiệp, cho nên mấy người bạn tốt của Tương Hãn cũng không hiểu vì sao lại đấu đến mức ngươi chết ta sống.

Đáp án này hiện nay chỉ có Từ Cửu Chiếu biết.

Cậu nói: “Vừa lúc em muốn nói chuyện này với anh.” Cậu dừng một chút, nói: “Ba năm trước đây em đã từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lần đó Dương Cửu Dương vì cướp đi mảnh sứ em phát hiện, đem em đẩy xuống hố dẫn đến đầu em bị thương, có một ít chuyện không nhớ rõ.”

Tương Hãn khẽ cau mày, tuy rằng khi đó bọn họ còn chưa biết nhau, thế nhưng mỗi lần nghe được cũng làm cho ngực Tương Hãn thắt chặt, thương yêu không dứt.

“Ừ, anh đã nghe em kể qua.” Tương Hãn nói.

“Cho nên, em vẫn cho là mảnh sứ mà Trịnh Khải Long mua thuộc về Phong Diêu. Nhưng hôm nay, em lại một lần nữa tận mắt thấy, mới biết được đó không phải là mảnh sứ Phong Diêu.” Từ Cửu Chiếu nhìn Tương Hãn, ý bảo hắn đem cái hộp ra.

Tương Hãn lấy hộp ra, Từ Cửu Chiếu mở nắp hộp. Cậu vuốt ve mảnh sứ: “Đây mới thực là mảnh sứ Sài Diêu, nhưng mà em lại không biết.”

Tương Hãn kinh ngạc, hắn ở dưới ánh đèn bên trong xe cẩn thận nhìn, nhưng một điểm cũng không phân biệt ra được sự khác nhau giữa mảnh sứ Sài Diêu và mảnh sứ Phong Diêu.

“Trịnh Khải Long luôn muốn bắt em, chính là muốn biết vị trí di chỉ Sài Diêu.”

Tương Hãn nhịn không được hỏi: “Em còn nhớ cái gì không?”

Từ Cửu Chiếu cười khổ: “Em thật không có một chút ký ức.” Cho dù thân thể này vốn là thuộc về Từ Cửu Chiếu kia, nhưng cũng không có để lại một chút ký ức nào.

Từ Cửu Chiếu hạ quyết tâm: “Tuy rằng em nghĩ không ra, thế nhưng em nhất định phải tìm được di chỉ Sài Diêu!” Cậu nắm mảnh sứ nói.

Từ Cửu Chiếu nói được thì làm được, cậu buông xuống hết thảy mọi việc, đem sách vở tư liệu của Thường Cửu và tiền thân lấy ra nhìn lại lần nữa.

Mỗi ngày cậu đều đọc đến đêm, thẳng đến khi Tương Hãn giục mới lên giường ngủ.

Đối với quyết định của Từ Cửu Chiếu, Tương Hãn dĩ nhiên là toàn lực ủng hộ, hắn tìm cho Từ Cửu Chiếu càng nhiều sách vở liên quan hơn.

Nhưng mà Từ Cửu Chiếu đối với những thứ này quả thật không có thiên phú, “cậu” có thể từ những tài liệu này tìm ra manh mối, thế nhưng Từ Cửu Chiếu lại không làm được.

“Nghỉ ngơi một chút rồi nhìn nữa.” Tương Hãn đau lòng vuốt gò má của Từ Cửu Chiếu, đem một ly nước ấm đặt vào tay cậu.

Thời gian đã tới tháng 5, trong lúc đó Tương Bình Khang bị định tội có ý định phóng hỏa, cố ý giết người, phá hư di vật văn hoá nên bị xử tù chung thân. Mà vụ án Trịnh Khải Long tuy rằng thủ phạm bị bắn chết, bất quá tâm phúc, thuộc hạ của hắn và Tề Yên đều bị bắt quy án, ít ngày nữa mở phiên toà thẩm tra xử lí.

Từ Cửu Chiếu một chút cũng thật không ngờ Tề Yên là người của Trịnh Khải Long, nên mới có thể dễ dàng bắt cóc cậu như vậy.

Tương Hãn cũng không nghĩ ra, cho nên cố ý tìm hiểu một phen.

Nguyên lai thân thế của Tề Yên đều là thật, cô quả thực xuất thân tốt đẹp, trước kia trong nhà cũng từng rất giàu có. Chỉ bất quá gia đạo sa sút, gia gia của cô thân thể không tốt, Tề Yên cũng không có tiền đi hoàn thành nguyện vọng của gia gia mình, làm một tú đôn giả cao cấp như thế.

Lúc này tâm phúc của Trịnh Khải Long tìm được cô, thuê cô đi tiếp cận Từ Cửu Chiếu. Lúc ban đầu dự định muốn thi triển mỹ nhân kế, đáng tiếc Từ Cửu Chiếu hoàn toàn chính là một đầu gỗ, vô luận Tề Yên bày ra phong tình thế nào, cậu vẫn không thông suốt.

Làm quá mức sẽ khiến phản hiệu quả, cho nên Trịnh Khải Long để có thể tiếp tục sử dụng con cờ này nên cho cô rút lui trước.

Sau lại lấy bằng cấp dụ dỗ muốn đem Từ Cửu Chiếu kéo gần với tổ hạng mục khảo cổ, đào móc tài năng khảo cổ của Từ Cửu Chiếu, nếu như có thể trực tiếp làm cho cậu đem di chỉ Sài Diêu giao ra thì càng tốt.

Nhưng kế hoạch này cũng thất bại, Từ Cửu Chiếu không chỉ không cảm thấy hứng thú đối với khảo cổ, thậm chí ngay cả bằng cấp cũng không quan tâm.

Biến hóa này quá mức to lớn, đã từng khiến cho Trịnh Khải Long hoài nghi.

Tiếp đó tình thế về sau phát triển hoàn toàn ngoài dự liệu của Trịnh Khải Long, hắn không còn có biện pháp nắm đối phương trong tay nữa. Từ Cửu Chiếu liền thành danh nhanh chóng, cuối cùng danh tiếng đại chấn trên đời dưới đất đều biết.

Lúc này Tề Yên cho là cô cũng không còn tác dụng nữa, ngược lại cũng an tâm. Dù sao Trịnh Khải Long không phải là người tốt lành gì, Tề Yên cũng sợ cuối cùng bản thân rơi vào đường cùng không có kết quả tốt.

Kết quả Trịnh Khải Long tính toán vượt ngục, tâm phúc của hắn tìm Tề Yên, đe doạ dụ dỗ để cho cô nhất định phải nghĩ mọi cách bắt cóc Từ Cửu Chiếu.

Tề Yên ngay từ đầu căn bản là tìm không được cơ hội, là do tiệc ăn mừng của Hồ giáo sư cho cô cơ hội đó.

Tuy rằng Tề Yên nối giáo cho giặc, bất quá vẫn giúp đỡ Từ Cửu Chiếu một chút, giúp cậu thuận lợi được cứu sống. Chính là cô không có vứt bỏ điện thoại của Từ Cửu Chiếu đi, ngược lại là bỏ lại trong túi áo Từ Cửu Chiếu.

Nhìn vào điểm này, đồng thời bản thân cô cũng thật tình nhận tội hối cãi, luật sư của cô vẫn có thể tranh thủ giảm bớt xử phạt .

Chẳng qua, những người này, việc này, hiện tại Từ Cửu Chiếu đã không còn để ý.

Cậu mỗi ngày chỉ nhìn những tư liệu kia, ngay cả Ngô Diểu giục cậu nhanh chóng bắt đầu chế tác đơn đặt hàng cho các bảo tàng cũng không quản.

Cậu rất nóng lòng, thật giống như có cái gì ở sau lưng thúc cậu, giục cậu, khiến cậu nhất định phải làm chuyện này.

“Ừm…” Từ Cửu Chiếu nhắm mắt lại ngửa đầu, Tương Hãn đứng ở phía sau ghế dùng ngón tay xoa huyệt đạo chung quanh mắt cậu, “Trong khoảng thời gian này vắng vẻ anh rồi, A Hãn.”

Tương Hãn thỏa mãn nhìn mặt của Từ Cửu Chiếu bị hắn vân vê thành đủ hình dạng, hắn cúi đầu hôn mi tâm đối phương: “Không sao, chỉ cần sau đó em bồi thường anh thật tốt là được.”

Về phần bồi thường cái gì, cái này còn phải hỏi sao? Ha ha.

Khóe môi Từ Cửu Chiếu nhếch lên, giơ tay lên vỗ một cái vào tay của Tương Hãn.

Tương Hãn hỏi: “Thế nào rồi? Có nhớ được cái gì không?”

Từ Cửu Chiếu lắc đầu: “Em nghĩ không ra manh mối.” Thế gian có nhiều sài mê (người đam mê Sài Diêu), trong lịch sử lại nhiều người nghiên cứu như vậy mà cũng không thể tìm ra, dựa vào những tài liệu này mà muốn cậu tìm ra thì cũng quá khó rồi.

Tương Hãn đau lòng nói: “Trước đây không phải em đã từng tìm được sao? Đừng lo lắng nữa, em cần phải buông lỏng ra, nói không chừng sẽ có thể nhớ được.”

Từ Cửu Chiếu cười khổ một tiếng: “Chỉ mong như thế.”

Buổi tối nằm ở trên giường, Từ Cửu Chiếu ngủ không được. Có lẽ mỗi người đều có lĩnh vực mình am hiểu, cậu am hiểu nung sứ, còn đối phương thì lại tinh thông khảo cổ.

“Từ Cửu Chiếu” xem tài liệu và sách vở, cậu cũng đều đọc qua giống như vậy. Nhất là những thứ Thường Cửu lưu lại, mỗi chữ mỗi câu cậu cũng không bỏ qua.

Cậu biết tiền thân có thể ở tuổi gần 16, 17 liền phát hiện di chỉ Sài Diêu, không chỉ là dựa vào vận khí thiên phú, càng nhiều hơn là do sự giáo dục của Thường viện trưởng và tư liệu phong phú lưu lại. Có thể nói, tiền thân có đủ cơ sở để hoàn thành sự phát hiện này.

Nhưng mà, cho dù có cho một người không có thiên phú nền tảng như vậy, thì cũng chưa chắc có được thành tựu như thế, tỷ như Từ Cửu Chiếu bây giờ.

Từ Cửu Chiếu khổ não lật người, trong đầu suy tư, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Có lẽ là ban ngày có chút suy nghĩ nên ban đêm có chút mộng mị, sau đó cậu nằm mơ. Mơ thấy lúc cậu trở về dương gian, cậu lơ lửng trên không trung, quan sát thiếu niên té trên mặt đất. Máu của cậu ấy ngấm vào đất, đỏ sẫm tuyết trắng. Cậu muốn tới gần nhìn, lại bị lực lượng lôi kéo qua, ràng buộc ở tại trong thân thể đó, lại một lần nữa cảm nhận được trọng lực của trái đất.

Từ Cửu Chiếu thoáng cái ngồi dậy, Tương Hãn bên cạnh bị giật mình tỉnh giấc, hắn mở mắt ra: “Làm sao vậy? Thấy ác mộng sao?”

Từ Cửu Chiếu: “Không có việc gì, chỉ là có chút ý tưởng.”

Tương Hãn ngồi dậy, Từ Cửu Chiếu đè hắn lại nói: “Anh ngủ tiếp đi, em đi thư phòng.”

Tương Hãn không thể làm gì khác hơn là nằm xuống, nhìn Từ Cửu Chiếu đi thư phòng. Hắn cầm điện thoại di động lên nhìn, đã 4 giờ sáng, dứt khoát cũng không ngủ, đứng lên chuẩn bị làm chút thức ăn sớm cho Từ Cửu Chiếu.

Từ Cửu Chiếu ngồi ở trước bàn đọc sách, cậu vẽ một sơ đồ trên giấy.

Cậu phát hiện mình có chút để tâm vào chuyện vụn vặt, tại sao phải bắt buộc dựa vào tư liệu đi tìm vị trí di chỉ Sài Diêu chứ, cậu vốn không am hiểu cái này.

Cậu trên bản vẽ vẽ ra phạm vi xưởng đồ sứ Văn Vận, vị trí hố bỏ hoang. Ngòi bút ở hố chấm một cái.

Khi đó “Từ Cửu Chiếu” chỉ là một người học việc, cậu không thể đi xa được, cho nên vị trí Sài Diêu hẳn là ở gần đó. Ở viện mồ côi cơ hội ra ngoài cũng không nhiều lắm, nên trong lúc làm công ở xưởng đồ sứ, cậu có thể lợi dụng thời gian nghỉ ngơi ra ngoài tìm kiếm.

Loại bỏ những địa điểm đã được Thường Cửu xác định không có khả năng, Từ Cửu Chiếu định dùng biện pháp ngu ngốc nhất, đó là đi tìm từng cái một. Đi tìm dấu chân “Từ Cửu Chiếu” đã đi qua!

Đương nhiên Tương Hãn không có khả năng để cậu tự mình đi, đôi khi Tương Hãn sẽ cùng đi, đôi khi Từ Cửu Chiếu tự mình mang theo vị vệ sĩ trầm mặc ít nói thân thủ cao siêu kia đi cùng.

Cậu theo tin tức nghe được phân tích ra địa phương sau cùng mà tiền thân thường lui tới, đó là một thôn trang cách trấn Phong Diêu hơn một giờ đi đường.

Gần thôn trang có một mảnh đồi, Từ Cửu Chiếu nhìn mảnh đồi đó, không có cách nào xác định ra địa điểm cụ thể. Cậu cắn cắn môi, làm sao có thể xác định được vị trí đây?

Từ Cửu Chiếu đến một vài lần, Tương Hãn thẳng thắn liền trực tiếp giao cho đội khảo cổ. Nhưng mà coi như là giao cho những người đó đến khai quật, một mảnh địa phương lớn như vậy, không có vị trí cụ thể, trừ phi quật ba thước san bằng đồi núi, thì căn bản cũng không thể phát hiện được gì.

Tới lúc Từ Cửu Chiếu hầu như sắp buông bỏ, muốn gọi tổ khai quật trở về, thì trời đổ mưa to một hồi. Mưa to cọ rửa bùn đất trên đồi núi, nước bùn, lá rụng, đá vụn bị nước mưa cuốn đi.

Mưa to qua đi, Từ Cửu Chiếu đạp bùn lầy leo lên đỉnh đồi, rốt cục phát hiện một địa phương không bình thường.

Nơi đó bùn đất rất xốp, bị nước tràn qua, lộ ra một cái hố sâu. Có thể nhìn ra được, mấy năm trước đã có người từng ở chỗ này đào móc qua, sau đó đã được lấp lại. Bất quá đất lấp lại có chút kẽ hở, bị nước thấm vào liền lộ ra vết tích.

Từ Cửu Chiếu nhìn hố sâu đó, nở nụ cười.

Nửa tháng sau, tin tức đào nghệ gia trứ danh Từ Cửu Chiếu phát hiện di chỉ Sài Diêu lan truyền nhanh chóng, khiến cả nước đều kinh hãi. Báo chí, truyền hình liên tiếp đưa tin, còn long trọng hơn so với phát hiện Phong Diêu hồi đó.

Lúc này đây, Từ Cửu Chiếu không phải lấy thân phận đào nghệ gia mà là nhà khảo cổ học một lần nữa được người chú ý. Có người nói, cậu đang sắp xếp lại những nghiên cứu, tài liệu và bút kí của thầy mình— Thường Cửu tiên sinh, dự định xuất bản thành sách.

Thôn trang cách trấn Phong Diêu hiện tại đã được cục di sản văn hóa quốc gia và tổ khảo cổ nắm giữ, cái hố to kia được dựng lên rào chắn cảnh giới.

Từ Cửu Chiếu ngồi xổm bên bờ hố, cầm trong tay ảnh chụp thiếu niên có tướng mạo ngây ngô, dáng tươi cười xấu hổ trên báo châm lửa, trong tay cậu có rất nhiều, đều là những bài báo có liên quan đến cậu và Sài Diêu.

“Tuy rằng cậu đã mất, thế nhưng chí ít thế giới cũng nhớ kỹ tên của cậu.” Từ Cửu Chiếu nhẹ giọng nói, “Nhớ kỹ Từ Cửu Chiếu là một nhà khảo cổ học.”

Từ khi cậu biết được chân tướng, vẫn một mực nghĩ, có phải trước khi chết “cậu” cũng không cam lòng giống cậu không, nên mới tạo thành kỳ tích này. “Cậu” nhất định rất muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, mà máu tươi của “cậu” nhuộm dần vào mảnh sứ Phong Diêu đã đóng kín lực lượng, đem cậu đưa về nhân gian.

Cho nên, Từ Cửu Chiếu cho là mình có nghĩa vụ vì “cậu” làm chuyện này.

Tờ báo trong tay rất nhanh liền biến thành tro tàn, nếu như “cậu” thật sự có linh thiêng, có lẽ cũng đã hoàn thành xong tâm nguyện, tiếp tục bước lên hành trình mới.

“Cửu Chiếu, xong chưa?” Dưới đồi Tương Hãn kêu cậu.

Hắn vô cùng muốn đi tới, thế nhưng Từ Cửu Chiếu không cho hắn theo, bảo là muốn một mình tế lễ người vì phát hiện Sài Diêu mà trả giá hy sinh. Hắn cũng không rõ, vì sao Từ Cửu Chiếu lại kiên trì để truyền thông báo chí sử dụng ảnh chụp lúc thiếu niên. Lúc hắn nhìn có chút ảo giác, thiếu niên chưa nẩy nở khi đó và Từ Cửu Chiếu bây giờ dường như là hai người khác nhau.

“Được rồi.” Từ Cửu Chiếu đứng lên, cuối thu khí sảng, phong khinh vân đạm, một làn gió thổi qua, cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Xuống nhanh một chút.” Tương Hãn kêu, “Em đã đáp ứng phải bồi thường anh thật tốt, anh yêu cầu em thực hiện hứa hẹn a.”

Mới vừa rồi còn có điểm hư vô mờ mịt, nhất thời bị hắn mang về hiện thực, Từ Cửu Chiếu lắc đầu bất đắc dĩ cười: “Được, em đáp ứng anh nên sẽ không chơi xấu đâu.”

Cậu đi xuống, dắt tay của Tương Hãn, tiếp tục cùng hắn sóng vai, cùng nhau đi hết quãng đường nhân sinh sống động còn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.