Tái Sinh Chi Từ

Chương 69



Tương Hãn tự nhiên là vì muốn tăng thêm thời gian bên nhau của hai người nên muốn dạy Từ Cửu Chiếu lái xe, mà bản thân Từ Cửu Chiếu cũng không biết thi lái xe là phải đến nơi dạy điều khiển xe.

Đương nhiên, cũng không phải mỗi người thi bằng lái xe đều phải đến nơi dạy, có một nhóm người cũng không cần học tập là có thể lấy được bằng lái xe. Trước đó cậu không thuộc về nhóm người này, nhưng sau khi Tương Hãn nhúng tay vào, dưới tình huống không tự chủ cậu liền biến thành một phần trong nhóm người đó.

Tương Hãn đầu tiên là tìm cho Từ Cửu Chiếu tài liệu thi viết, hai người ngồi ở phòng khách lầu một, Tương Hãn nói từng điểm cho cậu nghe. Sau đó lại sợ Từ Cửu Chiếu không thuộc được nên lấy cho cậu một bộ đề, để cậu vừa làm vừa nhớ.

Thật ra luyện tập điều khiển xe càng đơn giản hơn, sau khi dạy Từ Cửu Chiếu công dụng của các loại bộ phận trên xe, Tương Hãn liền lái xe chở cậu đến một mảnh đất trống ở nông thôn để Từ Cửu Chiếu luyện tập.

Cứ súng thật đao thật như vậy, Từ Cửu Chiếu rất nhanh liền vượt qua cảm giác sợ hãi trước đó, cũng luyện ra một chút bộ dáng.

Từ Cửu Chiếu học thi viết mặc dù nhanh, nhưng lúc làm thao tác thực tế luôn luôn gặp phải đủ kiểu sai lầm, cũng may Tương Hãn là một người kiên nhẫn nên sẽ không phát giận với cậu, từng chút từng chút sửa lại mọi khuyết điểm của cậu.

Lại một lần nữa khởi động bị tắt, Từ Cửu Chiếu cũng cảm thấy ngượng ngùng, cậu uể oải dùng đầu đập vô-lăng.

Tương Hãn khẽ cười một tiếng, nói: “Không cần phải gấp, lính mới đều rất dễ phạm một số vấn đề, thử một lần nữa đi.”

Từ Cửu Chiếu nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt lau mồ hôi, cố gắng tiếp tục một lần nữa. Lần này cậu ở trong lòng nghiêm túc thầm nhớ trình tự và thao tác, nhưng vẫn chậm nửa nhịp. Mắt thấy động cơ lại muốn tắt, Tương Hãn liền nhanh tay lẹ mắt đè mạnh tay của Từ Cửu Chiếu xuống rồi buông lỏng tay thắng ra, xe liền khởi động ổn định.

“Vẫn chưa tốt lắm.” Tương Hãn nói .

Trên mặt Từ Cửu Chiếu lại càng nóng, nếu không phải nhờ Tương Hãn cầm tay cậu, cậu khẳng định động cơ sẽ tắt lần nữa.

Bởi vì vừa rồi Tương Hãn nắm lấy tay cậu, một khắc kia khắc sâu ấn tượng, nên sau đó Từ Cửu Chiếu liền thuận thuận lợi lợi khởi động xe.

Khí trời rất nóng, Tương Hãn cũng rất bận rộn, không phải mỗi ngày đều có thời gian đi ra bồi cậu luyện tập, nên khi Tương Hãn không đến thì Từ Cửu Chiếu tranh thủ chế tác gốm sứ hiện đại.

Có lẽ là do mở ra được cánh cửa của thế giới mới, Từ Cửu Chiếu càng ngày càng bạo dạn thử nghiệm trên bùn gốm, phong cách và hình dạng hi kỳ cổ quái gì cậu cũng đều thử một lần.

Đây có lẽ là do Từ Cửu Chiếu chưa từng có cảm nhận được lạc thú ngoạn bùn, nên đối với loại hình mới lạ trái với thông lệ này, liền gợi lên tâm tư thích thú của Từ Cửu Chiếu.

Tuy rằng cũng từng thử phong cách biến dạng khoa trương, thế nhưng trong xương cốt của cậu vẫn khắc sâu cách chế tác gốm sứ nghệ thuật cổ điển nên tác phẩm của cậu vẫn mang theo một phần tinh tế mỹ cảm, cũng không giống như loại hình cậu đã nhìn thấy ở triển lãm liên kết toàn quốc – loại mà làm cho người khác không cảm giác được chút gì cái gọi là thưởng thức tác phẩm xinh đẹp.

Cái bình sứ kia được Tương Hãn đặt tên là 《 Bão Hà 》, sau khi được nung xong liền bị hắn trực tiếp cướp đi, mà chén kiểu do năm phiến lá phong tạo thành thì được Từ Cửu Chiếu dùng để làm đồ đựng kẹo.

Đường Tiểu Ất sau khi tới cũng thuận tay lấy đi vài cái. Tương Hãn thấy vậy thì trong lòng thầm hận, sau đó căn dặn Từ Cửu Chiếu, những vật này ngàn vạn lần không nên để truyền ra ngoài.

Từ Cửu Chiếu: “Tôi chỉ là làm chơi thôi, sẽ không bán ra bên ngoài đâu.”

Tương Hãn lại nói rằng: “Tác phẩm của cậu bây giờ đã có một vị trí ổn định trên thị trường, chỉ có thể đi lên, ngàn vạn lần đừng để rớt xuống.”

Từ Cửu Chiếu gật đầu: “Tôi hiểu mà. Những thứ này đều là dùng lò điện đốt, chi phí không nhiều, bán cũng không được giá cao. Tôi sẽ không để cho những vật luyện tập này truyền ra trên thị trường.”

Tương Hãn: “Ngoại trừ nguyên nhân này ra, hàng năm số lượng tác phẩm mà cậu đưa vào thị trường cũng phải khống chế một chút, bằng không giá trị sẽ giảm xuống, mọi người sẽ không muốn mua.”

Tác phẩm nghệ thuật sở dĩ có giá trị cao, ngoại trừ tài nghệ của bản thân tác giả và danh tiếng ra, cùng với số lượng tác phẩm cũng có quan hệ rất lớn.

Nếu như một đại sư gốm sứ suốt đời chỉ có mấy trăm tác phẩm thì sẽ có giá trị hơn so với một người suốt đời có mấy ngàn tác phẩm.

Đồng thời tác phẩm của người lớn tuổi thì có giá trị hơn so với người trẻ tuổi, bởi vì người lớn tuổi so với người tuổi trẻ thì chết sớm hơn, đồng thời đã định trước tác phẩm của người đó không có khả năng tăng thêm nữa. Mà người trẻ tuổi không giống như vậy, ai biết sẽ sống bao lâu, sau đó lại làm ra bao nhiêu tác phẩm chứ. Tuy rằng vô tình tàn khốc như thế, thế nhưng trên thực tế những người mua tác phẩm sưu tầm đều mong những nghệ thuật gia lão làng đều sớm rời khỏi giới nghệ thuật.

Từ Cửu Chiếu gật đầu nói: “Tôi biết, những thứ này Ngô sư huynh đã từng nói với tôi.”

Tương Hãn nháy mắt nói rằng: “Được rồi, cậu không phải là đã mang một nhóm ra ngoại quốc bán sao, thế nào rồi? Bán được không?”

Từ Cửu Chiếu ngượng ngùng gật đầu nói: “Bán được, bất quá sư huynh Ngô Diểu đưa cho tôi là tiền ngoại quốc, trong khoảng thời gian này tôi cũng đủ tiền xài, cũng chưa muốn đụng đến nó.”

Ngô Diểu đưa cho cậu đều là đồng Euro, tổng cộng 129900 Euro, tương đương khoảng chín mươi mấy vạn nhân dân tệ. Đáng giá tiền nhất chính là bình hồ lô đồ cố sự, bán được 45000 Euro, so với đánh giá ban đầu của Ngô Diểu chênh lệch không bao nhiêu.

Từ Cửu Chiếu cũng không biết làm sao đem ngoại tệ biến thành nhân dân tệ, cứ trực tiếp mặc kệ.

Tương Hãn nghe xong không nói gì, cuối cùng nói: “Vậy trước tiên đừng động vào, đến lúc sau này cậu xuất ngoại có thể trực tiếp sử dụng.” Sau đó hắn như có điều suy nghĩ nói rằng : “Cậu có muốn tìm một người môi giới hoặc là người quản lí không?”

Từ Cửu Chiếu kinh ngạc chớp mắt: “Cái gì?”

Tương Hãn kiên nhẫn nói rằng: “Nghệ thuật gia đều có người môi giới hoặc là người quản lí, công việc của bọn họ là xử lý tài sản, đẩy mạnh tiêu thụ tác phẩm. Nghệ thuật gia chỉ phụ trách sản xuất tác phẩm của mình là được, cái khác đều không cần phải xen vào.”

Cái này rất hợp tâm ý Từ Cửu Chiếu!

Cậu chính là một người sáng tạo nghệ thuật chuyên nghiệp, để tự cậu làm tự cậu bán, còn chưa đủ ngại lãng phí thời gian sao.

Vấn đề này Từ Cửu Chiếu cũng từng cân nhắc qua, nhưng bởi vì không phải là vô cùng cấp bách, nên không có gấp. Trước đó tác phẩm của cậu đều có xưởng gốm Văn Vận tiêu thụ giùm, về sau là thông qua hai lần triển lãm để bán. Chính cậu cũng không có bất kỳ phương tiện hay mạng giao thiệp nào có thể đem tác phẩm của mình mở rộng tiêu thụ ra ngoài.

Ngày nay các nghệ thuật gia thường thông qua bốn kênh mua bán là phòng đấu giá, hội triển lãm, phòng trưng bày, kí gửi.

Trong đó phòng đấu giá và hội triển lãm là hình thức đem một số lượng lớn các tác phẩm nghệ thuật tập trung lại mà bán, quan hệ hợp tác không tính là ổn định. Phòng trưng bày thì lại linh hoạt hơn một ít, bất cứ lúc nào cũng có thể đem tác phẩm của mình bán cho phòng trưng bày, cũng có thể cùng phòng trưng bày ký hợp đồng, để phòng trưng bày đóng gói lại tiêu thụ. Mà kí gửi là gửi bán ở phòng trưng bày hoặc cửa hàng bán tác phẩm nghệ thuật, các nghệ thuật gia xem tác phẩm của mình như là hàng hoá giao cho đối phương tiêu thụ, đợi đến khi bán đi hai bên sẽ tiến hành kết toán.

Người môi giới là thuộc về con đường tư nhân, người môi giới tốt là người nắm giữ được mạng giao thiệp rộng lớn, có thể nhanh chóng mở cửa thị trường và danh tiếng cho nghệ thuật gia.

Tương Hãn cặn kẽ phân biệt cho Từ Cửu Chiếu, Từ Cửu Chiếu như có điều suy nghĩ lắng nghe.

Tương Hãn nói rằng: “Nói tóm lại, phòng đấu giá đứng sau cùng, người đại diện đứng ở giữa, phòng trưng bày là đứng đầu. Phòng đấu giá tuy rằng cũng sẽ tiến hành tuyên truyền, nhưng sẽ không tạo nên danh tiếng chắc chắn cho nghệ thuật gia, người môi giới có tính chất cao hơn, nhưng cũng không nhất định có thể tìm được người thích hợp, mà phòng trưng bày cao nhất, vì nói cho cùng vẫn trọn vẹn hơn.”

Từ Cửu Chiếu giương mắt nhìn hắn: “Ý của anh là đề nghị tôi lựa chọn phòng trưng bày?”

Tương Hãn lắc đầu nói rằng: “Không, nếu như có thể, cậu tốt nhất nên tìm người môi giới.”

Từ Cửu Chiếu kinh ngạc: “Vì sao?”

Tương Hãn nói rằng: “Phòng trưng bày tiến nhập vào nước ta chỉ mới hơn 30 năm, hơn nữa hình thức kinh doanh phòng trưng bày ở Trung Quốc phát triển cũng không hoàn hảo như ở nước ngoài. Danh tiếng và uy tín cũng không tốt, các dịch vụ cũng không theo kịp. Hiện tại tất cả phòng trưng bày lớn nhỏ đều tốt xấu lẫn lộn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để thổi phồng lên, không chọn cũng được.”

Từ Cửu Chiếu hoang mang không ngớt, nhưng vẫn có ý định nghe theo đề nghị của Tương Hãn.

“Vậy tôi tìm một người môi giới là được rồi.” Cậu cuối cùng hạ quyết tâm.

Tương Hãn gật đầu nói: “Được, muốn tìm được người đại diện tốt, thì không thể gấp gáp, tôi giúp cậu từ từ hỏi thăm. Tạm thời nếu như cậu có tác phẩm trước hết cứ đưa vào Bác Cổ Hiên.”

Đường Tiểu Ất tuy rằng cũng là người môi giới nghệ thuật, bất quá mục tiêu chính của hắn là đồ cổ, không phải là tác phẩm nghệ thuật hiện đại. Bằng không để Đường Tiểu Ất làm người môi giới của Từ Cửu Chiếu, còn có thể tiết kiệm được chút hoa hồng. ( Đường Tiểu Ất:…. ).

Từ Cửu Chiếu nhìn Tương Hãn một lòng vì cậu suy nghĩ, trong lòng không khỏi cảm động. Tình cảm của A Hãn sâu đậm như vậy, cậu nên báo đáp thế nào đây?

Không lâu sau đó, Từ Cửu Chiếu tham dự thi viết, rồi chờ thi phần sát hạch điều khiển xe. Có Tương Hãn nhúng tay, tuy rằng Từ Cửu Chiếu không đi đến trường học điều khiển xe, nhưng kỳ thực vẫn đi đúng theo trình tự của cuộc thi, nên cũng không có quá mức cao điệu đường hoàng trực tiếp làm cho cậu một tấm bằng lái mà không thi được.

Có một hôm, Từ Cửu Chiếu nhận được một số điện thoại xa lạ.

“Xin chào, cậu là Từ Cửu Chiếu tiên sinh sao?” Một người nam nhân hỏi.

“Là tôi, anh là ai?”

“Là như vầy, bình củ cải Thanh Hoa đồ cố sự của cậu đã được đề cử cho một trong các giải thưởng cao nhất, hai ngày sau chúng tôi sẽ trao tặng giải thưởng và thứ bậc ở triển lãm, mong cậu sẽ đến.”

Từ Cửu Chiếu nghe vậy liền lộ ra một nụ cười: “Được, đến lúc đó tôi nhất định có mặt.”

Cúp điện thoại, Từ Cửu Chiếu nhảy nhót vung nắm tay của mình.

“Hừ, Mã Tú Sơn, lần này xem ông còn đổi trắng thay đen, tát nước dơ được không.” Từ Cửu Chiếu cười lạnh một tiếng.

Mã Tú Sơn ở Giang Tây xa xôi, nói xấu Từ Cửu Chiếu ở trong tạp chí, tương đương với việc đả kích từ xa. Từ Cửu Chiếu nếu muốn phản kích người đang ở xa, thì phải dùng truyền thông hắt nước dơ trở lại, thầy cùng sư huynh còn nói độ ảnh hưởng của nó càng lớn, danh tiếng càng không dễ nghe.

Vì vậy Từ Cửu Chiếu đã nghĩ ra một biện pháp như thế, công khai lần thứ hai giành được giải thưởng, khiến Mã Tú Sơn không nói được lời nào mà còn tự bôi xấu mình.

Sau khi có người báo tin tức tốt này, Từ Cửu Chiếu liền thu thập hành lý, đem Miêu Gia đưa đến Tiểu Dương Lâu(cái này là tên nhà của Tương gia, sau này có gì mình sẽ chỉnh lại các chương trước vì lúc trước ko pít dịch sao hết) nhờ người chiếu cố, Tương Hãn sau khi biết chuyện liền muốn đi theo, vì vậy hai người liền chạy thẳng tới Cảnh Đức Trấn, Giang Tây.

Không sai, chiến trường lần này chính là ở sân nhà của Mã Tú Sơn, cũng là quê hương kiếp trước của Từ Cửu Chiếu — Cảnh Đức Trấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.