Bởi vì Tương Hãn đặc biệt giao phó, cho nên người mà hắn phân công bên chỗ khảo cổ biết giáo sư Hồ có phát hiện mới nên báo riêng cho hắn, Tương Hãn không có thời gian nên để cho Từ Cửu Chiếu đi xem.
Giáo sư Hồ dẫn đội ngũ kiểm kê Phong Diêu đã hoàn thành, chỉ còn dư lại một ít công tác vụn vặt.
Trương Văn Chiêu xây nhà bảo tàng ngay phía trước di chỉ Phong Diêu, có thể nói là đem toàn bộ Phong Diêu bao quát ở bên trong.
Mặc dù cách rất gần, Từ Cửu Chiếu lại chưa từng đi vào. Bởi vì là người của xưởng gốm cũ, nhân viên trông coi cửa chỉ là tò mò nhìn cậu một chút, cũng không có ngăn cản.
Nhà bảo tàng trưng bày đã chính thức mở cửa, toàn bộ đại sảnh ngoài trưng bày đồ triển lãm mà Trương Văn Chiêu dùng gốm sứ Phong Diêu đã được phục chế trao đổi với các nhà bảo tàng khác và người sưu tầm ra, còn có cả vật phẩm sưu tầm của hắn và của mấy người bạn cho mượn.
Việc đồ sưu tầm của mình được triển lãm hầu như là ước muốn của mỗi người, mà Trương Văn Chiêu đã thực hiện được điều này. Cho nên cả ngày vui sướng bận rộn, cả người lại trẻ ra vài tuổi.
“Yêu ~ Cửu Chiếu, sao cháu lại ở đây?” Trương Văn Chiêu đang đi loanh quanh ở trong bảo tàng , tình cờ gặp Từ Cửu Chiếu.
“Cháu tới thăm giáo sư Hồ, cháu muốn biết một chút tiến triển về nghiên cứu khảo cổ Phong Diêu, cũng không biết có thể hay không.” Từ Cửu Chiếu hướng hắn cười cười.
Trương Văn Chiêu vung tay lên: “Cháu là người đầu tiên phát hiện, đương nhiên là có quyền lợi hỏi thăm chứ. Đến đây, ta dẫn cháu đi.”
Từ Cửu Chiếu cám ơn hắn sau đó đi theo phía sau Trương Văn Chiêu, hai người trực tiếp đi tới khu làm việc, bên này không chỉ có phòng làm việc thuộc về bảo tàng, mà còn có mấy phòng đặc biệt phân cho giáo sư Hồ và học trò của ông.
Nhóm sinh viên đi theo tới đây toàn bộ đều đã tốt nghiệp, cũng là thay thế cho một số người trước đó.
Giáo sư Hồ đang nói chuyện, cũng không biết ai nói một câu “người quản lý tới”, sinh viên đang vây quanh ông nhất thời xoay người lại lộ ra một chỗ trống.
Từ Cửu Chiếu lập tức nhìn thấy một gương mặt cực kỳ đáng chú ý. Đối phương để lại cho cậu ấn tượng khắc sâu, khuôn mặt pha trộn nét đẹp giữa nam và nữ, còn có khí phách đạm nhiên không coi tiền bạc ra gì liền xuất ra hai ngàn năm trăm vạn, không có ấn tượng sâu cũng khó. Cho nên Từ Cửu Chiếu còn nhớ rõ tên của người này, cậu kinh ngạc: “Trịnh Khải Long… tiên sinh?”
Hôm nay Trịnh Khải Long mặc quần áo màu nâu, cổ quấn một cái khăn tơ lụa có hoa văn hoa lệ phức tạp, quần bên dưới ôm vừa vặn làm lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài. Khuôn mặt Trịnh Khải Long có giá trị cao như vậy, khi hắn thân thiện với người ngoài, hay là làm vẻ lãnh đạm, luôn làm cho mọi người nhịn không được bị khuôn mặt xuất sắc này mà cảm thấy khuynh đảo.
Nguyên lai sinh viên vây quanh ở bên người giáo sư Hồ không phải là vì nghe giảng, mà là nhìn mỹ nhân.
Giáo sư Hồ đem bọn sinh viên đuổi đi một ít, hướng về Trương Văn Chiêu nói: “Có chuyện gì thế?”
Trương Văn Chiêu mang theo Từ Cửu Chiếu đi tới: “Giáo sư Hồ, ông còn nhớ cậu ấy không? Người đầu tiên phát hiện mảnh sứ Phong Diêu đó.”
Giáo sư Hồ nhìn gương mặt của Từ Cửu Chiếu, nói: “Tôi đương nhiên còn nhớ rõ, nhưng mà hài tử này thay đổi quá lớn đi, nếu như không phải là cậu dẫn đến, tôi thật đúng là không nhận ra.”
Lần cuối ông gặp Từ Cửu Chiếu cũng đã hơn một năm, đối với thanh niên đang ở thời kỳ phát triển mà nói, thời gian hơn một năm cũng đủ cho chúng biến hóa làm người ta cảm thấy xa lạ, huống chi hiện tại hình ảnh Từ Cửu Chiếu lại có Tương Hãn tự mình xử lý .
Trước đây trên mặt cậu còn có nét trẻ con, ăn mặc giản dị cổ xưa, có vẻ quê mùa, nhưng hôm nay đã biến thành một thanh niên ăn mặc hợp thời, kiểu tóc được tạo hình, thân hình cao lớn lại rất đẹp trai.
“Giáo sư Hồ, người khỏe.” Từ Cửu Chiếu tiến lên một bước, nho nhã lễ độ ân cần thăm hỏi, sau đó ánh mắt của cậu chuyển hướng về Trịnh Khải Long vẫn luôn nhìn cậu, “Còn có Trịnh tiên sinh, đã lâu không gặp.”
“Xin chào.” Trịnh Khải Long mắt không chớp nhìn Từ Cửu Chiếu: “Từ tiên sinh gần đây không có tin tức gì, đang bận gì sao? Người ủng hộ chúng tôi vẫn luôn chờ đợi tân tác của Từ tiên sinh đấy.”
Nghe hắn nói như vậy Từ Cửu Chiếu có một chút kinh ngạc: “Không nghĩ tới Trịnh tiên sinh vẫn chú ý tác phẩm của tôi.” Từ khi tham gia triển lãm đào nghệ Cảnh Đức Trấn, Từ Cửu Chiếu vẫn một mực học tập đào nghệ hiện đại, dĩ nhiên là không có tác phẩm đào nghệ truyền thống mới, sau đó cậu lại nhận đơn đặt hàng của Bỉ, càng không có thời gian chế tạo tân tác gì cả.
Trịnh Khải Long nhếch môi mỉm cười một cái, sinh viên đứng ở xung quanh nhìn lén thở hốc vì kinh ngạc. Hắn nói: “Đương nhiên rồi, tôi rất xem trọng tiềm lực của Từ tiên sinh, luôn nghĩ rằng thành tựu nghệ thuật của cậu bất khả hạn lượng.”
“Cảm ơn.” Từ Cửu Chiếu khách khí nói, “Trong khoảng thời gian này tôi đang bổ túc thêm kiến thức, cho nên không có tác phẩm gì mới.”
Trên mặt của Trịnh Khải Long tràn đầy tiếc nuối: “Nguyên lai là như vậy, Từ tiên sinh thực sự là chăm chỉ hiếu học, những người ủng hộ như chúng tôi đây cũng chỉ có thể tiếp tục mong đợi thôi.”
Từ Cửu Chiếu khéo léo cười đáp lại, lời nói của đối phương tuy rất dễ nghe, nhưng ẩn ý bên trong lời khen đó cậu vẫn có thể nghe ra được.
Hiện tại Từ Cửu Chiếu ở quốc nội có danh tiếng rất lớn, nhưng đại bộ phận đều là phù phiếm, tất cả đều bởi vì 《 Thất huynh đệ 》 gặp được may mắn mà thôi. Loại tin tức kỳ văn dị sự này chỉ có thể được dân chúng đàm luận trong một khoảng thời gian rồi sau đó sẽ từ từ bị quên lãng, cũng không phải là uy tín chân chính có thể thâm nhập lòng người.
Mà ở giới nghệ thuật gốm sứ và trong mắt người đầu tư tác phẩm nghệ thuật chân chính, Từ Cửu Chiếu bất quá chỉ là một người mới vào nghề có người thầy nổi tiếng mà thôi, còn trẻ tuổi như thế, tương lai thế nào thì qua mấy năm mới biết được.
Cho nên đối phương nói coi như chân thành, những người khác nghe qua coi như là lời khách khí, nghe một chút cũng không sao.
Hai người ở bên cạnh nói chuyện với nhau, Trương Văn Chiêu nói mục đích của Từ Cửu Chiếu đến đây cho giáo sư Hồ.
Khi Từ Cửu Chiếu và Trịnh Khải Long không nói thêm gì nữa, giáo sư Hồ nói với Từ Cửu Chiếu: “Mục đích của cậu ta đã biết, Trịnh tiên sinh cũng là vì thế mà đến, vậy hai người liền cùng nhau nghe một chút.”
Giáo sư Hồ mang theo hai người đi tới một nơi hẻo lánh, Trương Văn Chiêu đi ra ngoài tiếp tục đi dạo.
Giáo sư tìm kiếm tài liệu trên một cái bàn, ông tìm một xấp tài liệu photocopy đưa cho bọn họ nhìn. Những bản photocopy này xếp lộn xộn với nhau, Từ Cửu Chiếu nhìn quáng cả mắt, căn bản là không phân biệt được trình tự trước sau.
Trịnh Khải Long lại nói rằng: “Giáo sư Hồ, chúng tôi là không phải người chuyên nghiệp nên khi đọc sẽ khó khăn, xin mời ngài nói cụ thể đi.”
Giáo sư Hồ liếm đôi môi khô khốc, ông gật đầu ngồi xuống một cái ghế: “Mọi người cũng ngồi xuống đi, cái này nhắc tới thì hơi dài.”
Phải nói giáo sư Hồ thật không hỗ là dân chuyên nghiệp, không chỉ là có thể đoán được niên kỉ xây dựng cụ thể của Phong Diêu, thậm chí ngay cả ngày tháng cuối cùng bị đóng cửa cũng tra ra được.
Giáo sư Hồ nhìn thoáng qua Từ Cửu Chiếu: “Cái này còn nhiều tin tức hơn bản chép tay lúc trước tìm được, nên mới có thể biết được năm cụ thể. Hơn nữa căn cứ vào đầu mối, chúng tôi liền mở rộng phạm vi sách cổ. Tìm các tài liệu liên quan trong thời gian khi đó, rốt cục cũng tìm được một truyện ký cá nhân miêu tả tình huống rõ ràng hơn.”
Từ Cửu Chiếu nghe đến đó nhịn không được tim đập nhanh hơn, tay nắm lại thật chặt.
“Người viết là một người đọc sách, sau lại trúng cử một chức quan không nhỏ. Theo ghi chép của hắn, cùng thôn hắn có một lão ông làm công ở trong diêu tràng , lúc bắt đầu xây dựng thì từng gặp qua một vị thái giám không rõ tên. Bởi vì người đọc sách này rất có tiếng trong thôn, cho nên người bên trong thôn này có cái gì đều nguyện ý hướng tới hắn kể ra.. “
Lão ông? Trong nháy mắt Từ Cửu Chiếu hoảng hốt rơi vào hồi ức, khi đó thuộc hạ của cậu có rất nhiều diêu công, đại đa số đều là tuổi trẻ lực tráng, có thể được xưng là lão ông cũng chỉ có một vị.
Từ Cửu Chiếu nhớ lại ký ức mơ hồ, sắc mặt trầm xuống, nếu như cậu nhớ không lầm, lão ông đó đã bị cẩm y vệ giết ở ngay cửa.
Quả nhiên giáo sư Hồ nói rằng: “Người đọc sách này về sau bị cách chức, về đến cố hương mới biết được lão ông đã chết dưới đao của cẩm y vệ, xuất phát từ cảm thông nên mới viết một bài như thế. Căn cứ vào bài viết này, chúng tôi biết được diêu chủ (người đứng đầu lò gốm) chính là người từ ngự diêu xưởng Cảnh Đức Trấn điều xuống, phụng mệnh đốt tạo một nhóm đồ sứ. Diêu chủ họ Tiết, tên là Tiết Cảnh… Cậu làm sao vậy?” Giáo sư Hồ nhìn sắc mặt Từ Cửu Chiếu đột nhiên thay đổi cổ quái.
Khóe miệng Từ Cửu Chiếu co rút, lắc đầu nói rằng: “Không có việc gì, người cứ tiếp tục đi ạ.”
Tiết Cảnh gì chứ, tên của cậu rõ ràng là Từ Cảnh! Cái này vậy mà cũng ghi sai.
“Cửu Chiếu” chỉ là tên do ân sư đã từng đặt cho cậu, sau khi tới đây đúng lúc tên thân thể này lại giống nhau, cậu nghe cũng quen, liền bớt đi phiền phức đổi tên.
Tên cũng bị nhớ lộn, Từ Cửu Chiếu cũng không có tâm tư tiếp tục nghe tiếp. Cậu có thể lưu danh sử sách, cái này đúng là lưu danh, nhưng mà tên cũng sai rồi.
Phía sau giáo sư Hồ nói một ít quá trình khảo cứu khô khan, phân tích mối quan hệ giữa người trong diêu và cẩm y vệ trong lúc đó sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt như thế nào, Từ Cửu Chiếu không yên lòng, nên không có chú ý nghe. Bạn đang �
Sau khi chấm dứt, Trịnh Khải Long gọi Từ Cửu Chiếu lại.
“Từ tiên sinh, nếu như cậu không có chuyện gì, có thể mời cậu uống chén trà không?” Một tay Trịnh Khải Long để ở trong túi áo, tư thái quả thật phong lưu tiêu sái, có thể khiến cho nữ sinh thét chói tai.
Chỉ tiếc lòng của Từ Cửu Chiếu đã có chỗ, không vì nam sắc mà động lòng. Cậu cau mày nói rằng: “Ngài có chuyện gì không?”
Trịnh Khải Long lấy ra một cái điện thoại di động, ở trên chạm vài cái, sau đó đưa tới trước mặt Từ Cửu Chiếu: “Là về tác phẩm này, tôi cảm thấy có một chút vấn đề nho nhỏ.”
Từ Cửu Chiếu định thần nhìn lại, dĩ nhiên là một trong các tác phẩm cậu cùng Trâu lão tham gia tổ chức triển lãm liên kết.
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu: “Thì ra tác phẩm này được Trịnh tiên sinh mua.” Trịnh Khải Long gật đầu, Từ Cửu Chiếu bị người mua tác phẩm nói tác phẩm có vấn đề rất là để ý, cậu nói: “Rốt cuộc có vấn đề gì?”
Cậu tự nhận tác phẩm trưng bày khi đó tất cả đều là tác phẩm cậu vô cùng hài lòng, không có khả năng tồn tại bất luận tỳ vết nào.
Trịnh Khải Long quay đầu nhìn người đến người đi trên hành lang, nói với Từ Cửu Chiếu: “Có thể đổi chỗ khác trò chuyện không.”
Từ Cửu Chiếu không chút do dự gật đầu: “Được.”
Một năm gần đây trấn nhỏ phát triển rất nhanh, lân cận nhà bảo tàng có vài nhà hàng. Trịnh Khải Long yêu cầu một căn phòng riêng, Từ Cửu Chiếu ngồi đối diện với hắn.
Trịnh Khải Long nở nụ cười: “Cậu không cần nghiêm túc như vậy, kỳ thực cũng không phải vấn đề gì.” Hắn lấy điện thoại di động ra, phóng to một tấm ảnh, sau đó đem điện thoại di động đẩy tới trước mặt Từ Cửu Chiếu: “Trước đó tôi dùng kính lúp quan sát thì phát hiện trên lọ Đấu Thái này men màu dưới và trên có một chút tách rời.”
Từ Cửu Chiếu nhìn chi tiết được phóng to nhất thời buông lỏng vai: “Đây là hiện tượng bình thường, bởi vì mặt men lúc bị đốt sẽ co vào sinh ra độ lệch nhất định, không ảnh hưởng đến mỹ quan cơ bản.” Cái này thậm chí cũng không thể coi là khiếm khuyết, vì căn bản là nhìn không ra.