Tặng Hoa Cho Bách Đồ

Chương 22



Chạng vạng hơn 6 giờ tối, Bách Đồ đi lên lầu dắt Elise xuống dưới, tay Lương Tỳ bị thương,  không tiện dắt nó đi dạo.

Lương Tỳ vốn muốn đi cùng, bị cậu hung dữ hai câu liền ngoan ngoãn ở lại trong nhà, nhìn Bách Đồ dưới lầu một mình dắt hai chú chó sư tử béo mập đi dọc ra ngoài chung cư, bản thân nằm sấp trên ban công cảm thấy vô cùng mỹ mãn, cười ngố không ngừng.

Điện thoại trong phòng khách vang lên, anh lưu luyến không rời nhìn Bách Đồ thêm vài lần, mới quay vào nghe.

“Ca!” Đầu bên kia điện thoại là Vương siêu, “Tay anh xảy ra chuyện gì? Anh không biết nấu cơm, cắt trúng cái gì?”

Lương Tỳ up tấm hình tay trái bị bọc băng gạc lên weibo, nói là mình lúc xắt thịt không cẩn thận cắt trúng tay. Chủ động thông báo, để tránh khỏi lúc nào đó bị truyền thông chụp được lại viết loạn xạ.

Tâm tình của anh không tệ, vui vẻ nói: “Khi nào gặp rồi kể em nghe, em trước giúp anh làm một chuyện, cho anh mượn xe dùng hai ngày, anh tông vào đuôi xe người ta, đầu xe nở hoa, đưa đi tu sửa rồi.”

Vương Siêu nghi ngờ hỏi: “Anh tông xe còn bị đứt tay, sao em nghe lại giống như đang rất vui vẻ?”

Lương Tỳ cười hai tiếng, Vương Siêu ở bên kia bỗng nhiên não bổ ra chuyện gì, gào to nói: “Ở hậu trường lễ trao giải thấy anh đi theo ai kia như cái đuôi, đêm qua có phải hay không bá vương ngạnh thương cung a~? Tay là bị cắn sao? Bằng không có mà anh lấy JB [1] xắt đồ ăn!”

[1] cái o0o

Nụ cười nửa vời Lương Tỳ bị kẹt trên mặt, hiện tại chuyện duy nhất anh không hài lòng, là chẳng những không ăn được Bách Đồ, còn phải thời thời khắc khắc chuẩn bị bị Bách Đồ ăn tươi.

“Cái miệng chú sao nói nhiều như vậy.” Anh mắng Vương Siêu mấy câu, nói, “Tìm cho anh một chiếc xe, tối hôm nay anh phải dùng.”

Vương Siêu nói: “Hiện tại em cũng đang rảnh, bây giờ đem qua cho anh, có cần em thay đồ không? Style bụi bậm hình như không tốt lắm ah.”

Lương Tỳ hứ : “Đem xe tới xong chú xéo đi, sắc lang chú muốn nhìn vợ anh sao?”

Vương Siêu cười ha ha: “Hắc hắc, xưng hô vợ chồng luôn rồi, em nào dám gạch nét sắc trên đầu chị dâu, em đang nghĩ dù sao cũng là chính thức ra mắt, ăn mặc cũng phải đàng hoàng chút nha.”

Lương Tỳ nghĩ thầm, ông đây vì chân ái mà phải đổi luôn vị trí rồi, chú mày còn thể diện trứng gì mà dùng. Anh thấy từ “Chị dâu” vừa dễ nghe lại vừa châm chọc, thật sự là kẻ câm ăn thuốc đắng, khổ mà không nói được.

Qua một lúc, Bách Đồ dắt Elise trở về, nắm Cầu Cầu, chỉ đứng trước cửa 2202, cũng không bước vào, xoay người rời đi.

Lương Tỳ một tay giữ chặt góc áo của cậu, nói: “Aiz, chút nữa tôi muốn đi bệnh viện truyền nước biển, cậu theo giúp tôi có được không?”

Bách Đồ nhìn tay của anh, ánh mắt thập phần hỗn loạn, gật đầu, không biết nên nói gì hơn. Lương Tỳ bị thương cậu phải chịu trách nhiệm rất lớn, đi kèm giúp anh ta cũng được. Nhưng cậu cảm thấy hiện tại quan hệ của hai người thật sự có chút kỳ quái.

Lương Tỳ cười tủm tỉm lấy lòng: “Cái kia, vậy lát nữa tôi gọi cậu.”

Bách Đồ vội bước vào thang máy, lúc cửa khép lại qua cậu dùng khóe mắt liếc thấy Lương Tỳ còn đứng ở cửa nhìn qua bên này, cậu liền không nhìn nữa, không nhìn cũng có thể đoán được biểu cảm của Lương Tỳ.

Áp lực cậu bây giờ còn lớn hơn so với lúc Lương Tỳ theo đuổi.

Lương Tỳ thực sự có khả năng giày vò người khác nhiều hơn so với cậu dự tính. Rõ ràng là 1, không phải nên kiên trì không đồng ý làm 0 sao?

Mà chính cậu cũng vậy, rõ ràng là 0, lại mặt dày mày dạn nói mình là 1 đấy thôi?

Hai người thật sự là toàn tìm đường chết.

Cậu dắt Cầu Cầu tới cửa, đang muốn bấm mật mã, Cầu Cầu đột nhiên vãnh tai, cái đuôi lắc lắc mạnh, sốt ruột muốn xông lên cào cào cánh cửa.

Bách Đồ cau mày, cậu sống một mình, không có thân nhân bên cạnh, vì phòng ngừa vạn nhất nên mật mã cửa người đại diện và trợ lý cũng biết.

Nhưng Phạm Tiểu Vũ hầu như chưa từng đến lúc cậu không có ở nhà, nhưng có một người khác, lại luôn không nói trước bước vào nhà cậu.

Cửa vừa mở ra, Cầu Cầu lập tức vẫy đuôi chạy tới ghế sô pha chỗ Chu Niệm Sâm ngồi.

Bách Đồ đóng cửa lại, bất mãn nói: “Ngày mốt mới qua HongKong, hai ngày nay tôi được nghỉ ngơi, dù anh là người đại diện, cũng không thể luôn quấy rầy không gian riêng tư của tôi. Anh còn như vậy, tôi sẽ nói công ty khiển trách anh.”

Chu Niệm Sâm đối với cậu mắt điếc tai ngơ, xoa đầu Cầu Cầu, lẩm bẩm nói: “Buổi chiều tạm thời có việc không thể tới đón Cầu Cầu, điện thoại cho cậu cậu cũng không nhận, không phải giận cậu chứ?”

Bách Đồ lạnh giọng nói: “Cầu Cầu, tới đây.”

Cầu Cầu nghe ra papa nó đang không vui, hiểu chuyện lui về trước cửa, Bách Đồ tháo vòng cổ của nó xuống, nắm lấy lỗ tai nó, nói: “Đã nói với con bao nhiêu lần, đừng có thấy ai cũng nhảy phốc lên, phải nhìn xem người đó là ai biết chưa?”

Kỳ thật cậu chỉ là thuận miệng giáo huấn Cầu Cầu, rơi vào tai Chu Niệm Sâm lại thành một ý khác, hắn càng cảm thấy do tối hôm qua trước khi Bách Đồ đi về, tình nhân mới gọi điện tới nên Bách Đồ tức giận.

Hắn thả âm điệu mềm nhũn, nói: “Cầu Cầu vẫn là nên đưa đến chỗ mẹ tôi đi, tôi nói với mẹ rồi, người rất vui vẻ.”

Bách Đồ đem vòng cổ Cầu Cầu cất vào, nói: “Đã nói với anh là không cần.”

Chu Niệm Sâm nói: “Buổi trưa tôi thấy Phạm Tiểu Vũ gọi điện thoại, trước khi tan việc còn gọi cho một loạt bạn bè của mình hỏi có trung tâm gửi thú cưng nào đáng tin cậy hay không, cậu có cách gì? Mang Cầu Cầu qua HongKong luôn sao?”

“Tôi tìm được người giúp, hơn nữa cho dù không tìm được cũng không liên quan tới anh.” Bách Đồ vừa nói, vừa ngồi xổm xuống cho thức ăn vào trong bát Cầu Cầu, động tác nóng nảy, thức rơi đầy trên trên sàn nhà, nhìn là biết tâm trạng đang gắt gỏng.

Chu Niệm Sâm híp mắt hỏi: “Người cậu tìm, chẳng lẽ là họ Lương lầu trên?”

Bách Đồ động tác trì trệ, không biết tại sao, cậu một chút cũng không muốn tên Lương Tỳ được phát ra từ trong miệng Chu Niệm Sâm.

Chu Niệm Sâm thấy cậu không nói gì, cho là mình đoán trúng, nói: “Cậu có ý gì đây? Trước là La Kính, hiện tại lại là Lương Tỳ, một tên thì trông ngon mà không dùng được, một tên thì thuần túy gà mờ thêm nhị thế tổ, cậu lại có thể tìm dạng người như vậy sao?”

Bách Đồ nhặt lại phần thức ăn bị rơi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Tôi tìm người dạng gì, anh quản được sao?”

Chu Niệm Sâm đứng lên, đem một tay bỏ vào trong túi quần, nhìn Bách Đồ chằm chằm, nói: “Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, tôi hiểu cậu, cậu và Lương Tỳ vốn không phải người cùng thế giới, cậu suốt ngày không quan hệ giao tiếp với người trong giới, nhưng hắn thì khác, hắn thích chơi bời. Qua một thời gian hắn biết cậu không thể cùng hắn lên giường, tức giận ngược lại là thứ yếu, vạn nhất hắn đi ra bên ngoài nói lung tung, cậu làm sao bây giờ? Bách Đồ, tôi không muốn thấy cậu tự hủy chính mình.”

Bách Đồ bật mạnh dậy, nói: “Chu Niệm Sâm, anh có thể đừng đánh đồng người khác bẩn thỉu giống như anh không?”

Trong lòng Chu Niệm Sâm căn bản không xem trọng Lương Tỳ, nói những câu đó chỉ đơn giản là thêu dệt chuyện, thấy Bách Đồ tức giận, ngược lại có chút vui vẻ, đi về phía cậu, chân thành nói: “Anh biết rõ em vẫn còn giận anh, ngày hôm qua trở về anh đã suy nghĩ rồi, anh biết rõ anh phạm sai lầm, mấy năm nay anh luôn phạm sai lầm, em giận anh cũng đúng, nhưng em tức giận chứng minh em cũng giống như anh, em đối với anh vẫn còn tình cảm, đúng không?”

Bách Đồ giống như gặp phải quỷ nhìn hắn, nói: “Anh có phải bị điên rồi không?”

“Đúng, anh chính là điên rồi.” Chu Niệm Sâm có chút kích động, “Không phải điên anh sẽ không nói với em những lời này, anh hôm qua suy nghĩ cả đêm… Bách Đồ, chỉ cần em sẵn lòng, chúng ta thử bắt đầu lại một lần nữa, anh sẽ không làm những chuyện khiến em phải tổn thương nữa…”

Khoảng cách hai người so vừa rồi gần hơn rất nhiều, Bách Đồ hấp hấp mũi, nói: “Anh uống rượu.”

Chu Niệm Sâm vô vị nói: “Chỉ một chút, anh rất tỉnh táo.”

Bách Đồ nói: “Anh căn bản là không tỉnh táo.”

Chu Niệm Sâm vuốt mặt, nói: “Em cho anh một cơ hội, anh có thể làm được.”

Bách Đồ lạnh lùng nói: “Anh không làm được.”

Biểu cảm Chu Niệm Sâm có chút cổ quái, lại nhanh chóng nói: “Nếu em cho anh một cơ hội…”

Bách Đồ cắt lời hắn, không nhịn được nói: “Nếu như anh chịu đáp ứng tôi một điều kiện, chúng ta một lần nữa bắt đầu.”

Chu Niệm Sâm mắt lóe sáng, nói: “Điều kiện gì?”

Bách Đồ liếc nhìn hắn, nói: “Tôi muốn ở trên.”

Chu Niệm Sâm: “…”

Bách Đồ lạnh lùng cười lên, khẩu khí ác liệt: “Cho dù không cứng được, tôi cũng có thể dùng toy a. Anh chơi qua nhiều người như vậy, chắc không đến mức chưa bao giờ dùng qua loại đồ vật này, nghe nói sử dụng rất đã, người nằm dưới rất thoải mái.”

Chu Niệm Sâm sắc mặt xanh trắng một hồi, cắn răng nói: “Bách Đồ, anh đã cúi đầu trước mặt em, tại sao em cứ không chịu tha thứ.”

Bách Đồ giống như nghe được chuyện gì cực kỳ buồn cười, nói: “Đừng nói giống như anh lúc nào cũng cúi đầu trước tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.