Tặng Hoa Cho Bách Đồ

Chương 29



Cậu bực mình nghẹn một bụng trở về phòng, Chu Niệm Sâm ngồi trên ghế sô pha, trên bàn trà trước mặt có đặt mấy cặp văn kiện khác màu, thấy cậu vào liền nói: “Đây là toàn bộ kịch bản, tôi xem qua rồi, lời thoại không tính quá nhiều, tép màu đỏ là những cảnh chính cậu quay, màu vàng là ngoại cảnh, màu xanh da trời có vài cảnh, xanh lá cậu rãnh thì xem cũng được, dù sao phần đó cậu không có cảnh quay.”

Hắn bày ra bộ dạng bàn việc chung, Bách Đồ cũng không nhắc tới chuyện khác được, ngồi xuống đối diện hắn, cầm tệp màu đỏ xem sơ qua, bên trong có dùng bút dạ đánh dấu những điểm quan trọng. Lửa nóng của cậu tạm thời lắng xuống một chút, lúc làm việc, Chu Niệm Sâm là một đồng đội đáng tin cậy.

Bàn vấn đề kịch bản một lúc, Chu Niệm Sâm lấy một tờ tạp chí ra, nói: “Số báo đặc biệt lần trước cậu chụp hôm nay đã phát hành rồi, tạp chí này cũng coi như đáng tin cậy, tôi cảm thấy không tệ, cậu xem đi.”

Đây là buổi photoshoot phỏng vấn của một tạp chí thời trang cao cấp lúc trước Bách Đồ nhận, Bách Đồ không quá hứng thú mở ra, cái gọi là cao cấp, cũng thấy không có bao nhiêu chênh lệch.

Bàn công việc gần xong, cậu nói thẳng: “Điện thoại tôi ở chỗ anh đúng không? Trả lại cho tôi.”

Chu Niệm Sâm khoanh tay, ngồi thẳng lại nói: “Bách Đồ, tôi là người đại diện của cậu, cần phải nhắc nhở cậu một số chuyện.”

Bách Đồ cau mày nói: “Tôi không muốn nghe, đưa di động cho tôi, anh có thể đi.”

“Xem ra cậu đã biết tôi muốn nói gì.” Chu Niệm Sâm lạnh giọng nói, “Gần nửa năm nay cậu rất không có chừng mực, tuổi càng lớn mắt nhìn người ngày càng tệ.”

Bách Đồ cười lạnh một tiếng, tận lực đánh giá mấy vết máu bầm trên mặt Chu Niệm Sâm, châm chọc nói: “Dù sao mắt nhìn người lúc trước của tôi cũng không tốt hơn bao nhiêu, huống hồ dù tôi không có chừng mực, cũng luôn đỡ hơn một người chẳng lúc nào có chừng mực, ít nhất tôi sẽ không biến bản thân mình thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.”

Chu Niệm Sâm mặt âm trầm, mấy vết bầm trên mặt lúc này khiến cho hắn thoạt nhìn có vài phần đáng sợ.

“Đừng nhầm lẫn, tôi có chừng mực hay không không tới phiên cậu quản, cậu bây giờ chỉ là nghệ sĩ của tôi.” Hắn cay nghiệt nói, “Nhưng cậu phải có trách nhiệm với người đại diện, với công ty, tôi nói ra là vì tốt cho cậu, cậu ở cái giới nghệ thuật này cũng không phải ngày một ngày hai, gặp nhiều chuyện như vậy sao còn không hiểu?”

Bách Đồ có chút không kiên nhẫn, không đếm xỉa tới hắn lật tạp chí, nói: “Đừng đem vấn đề nói thành nghiêm trọng như vậy, tôi chưa làm chuyện gì trái với hợp đồng, chuyện hợp đồng, những quy định giấy trắng mực đen kia tôi đều tuân theo. Bằng không thì, anh cho rằng anh còn có thể ngồi ở đây giáo huấn tôi?”

Câu nói sau cùng, cậu nói qua loa, nhưng khí tức Chu Niệm Sâm lập tức thay đổi.

Hắn có chút khiếp sợ ngồi không yên, ngữ khí nóng vội: “Cậu đây là ý gì? Muốn đổi người đại diện? Từ lúc cậu mới debut chỉ có tôi giúp cậu, cậu có thể có ngày hôm nay, tôi phải trả giá bao nhiêu chẳng lẽ cậu không biết, cậu muốn qua sông đoạn cầu, cậu có hỏi lại lương tâm mình hay chưa?”

Bách Đồ sắc mặt tái nhợt, hồi lâu sau mới nói: “Tôi không muốn chuyện này với anh, nói việc chính xong chưa? Nói xong thì cút.”

Chu Niệm Sâm gần như thở dốc, vụt đứng dậy đi ra ngoài.

Bách Đồ gọi hắn lại: “Đợi một chút.”

Hắn bước tới cửa lập tức dừng chân, mắt sáng lên, cho rằng có thể cứu vãn.

Bách Đồ cũng đứng lên, đi tới phía sau hắn, giọng lạnh như băng nói: “Trả di động cho tôi.”

Chu Niệm Sâm càng tức giận, lấy điện thoại từ trong túi ra ném cho cậu, cay nghiệt nói: “Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, vẻ ngoài có đẹp mã cũng chả tốt lành gì, họ Lương kia cũng không phải hòa thượng, cậu theo tôi ba năm, theo tên nhạc sĩ kia ba tháng, cậu đoán thử xem lúc này bao lâu cậu sẽ bị đá?”

Bách Đồ nắm chặt điện thoại, xoay người đi vào trong, không muốn để ý tới hắn.

Nhưng Chu Niệm Sâm hai ngày nay hết lần này tới lần khác gặp phải chuyện không vui, cả người lúc nào cũng trong trạng thái chệch đường ray, lại nhớ tới mấy tin nhắn thân mật của Lương Tỳ trong điện thoại, càng không thoải mái tới cực điểm, hung ác giống như muốn đâm vào chỗ đau của Bách Đồ: “Nếu không cậu đoán xem, Lương Tỳ có thể nhịn bao lâu không kéo cậu lên giường? Cậu có vấn đề gì, tôi và cậu đều rõ, chỉ cần vừa lên giường là lòi ra, cậu nói xem Lương Tỳ muốn người dạng gì không có, dựa vào cái gì phải tốt với cậu? Vừa không thể sờ vừa không thể thao, ngay cả chuyện khấu giao cũng không…”

Bách Đồ bật xoay người lại, lấy điện thoại hung hăng trực tiếp ném thẳng vào trán Chu Niệm Sâm, phát ra một tiếng ‘đông’ trầm đục, điện thoại rớt xuống đất văng ra làm hai, cho thấy cậu dùng sức rất mạnh.

Chu Niệm Sâm ôm đầu đau híc hà một tiếng, sự đố kị và lửa giận xông lên tới não đột nhiên tỉnh táo lại, ngược lại không thấy đau, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, hắn vừa nói cái gì vậy?

Bách Đồ đứng tại chỗ không nhúc nhích, biểu cảm vô cùng rét lạnh, thanh âm lại có chút khàn khàn: “Chu Niệm Sâm…”

Chu Niệm Sâm nghĩ thầm, nếu mắng hắn một trận cũng tốt.

Sau một lúc lâu, Bách Đồ chỉ nói một câu: “Cút ra ngoài.”

.

Nhóm Vương Siêu bọn họ đều đã thu âm xong các ca khú mới, chỉ chờ chụp ảnh bìa album là tháng sau có thể phát hành, trên đường về nhà có đi ngang chung cư Lương Tỳ nên tiện đường vào thăm, còn dẫn theo một thành viên khác trong nhóm IceDream tên là Tomas, tiện thể mua hai chai rượu vang đỏ làm quà, lúc tới dưới chung cư mới nhớ Lương Tỳ tay đang bị thương không thể uống, nhưng nhớ thì nhớ, mua cũng đã mua, cầm lên để cho anh sau này dùng cũng được.

Hai người bọn họ vừa vào cửa, đã được Cầu Cầu nhiệt tình nghênh đón làm cho hoảng sợ, Vương Siêu từng thấy Elise, cũng không phân biệt rõ lắm, giật mình nói: “Ai nha, lần trước còn không thèm để ý tới tao, sao lúc này lại nhiệt tình với tao thế?”

Tomas xem ra đã từng nuôi chó, nói: “Không phải anh nói Lương ca nuôi là con cái sao, đây chắc là con đực? Ai, bên kia còn một con.”

Elise ở trong một góc phòng khách nằm sấp trên ổ mình, trở mình liếc nhìn sang bên này, thân thể béo mập cũng không thèm nhúc nhích.

“Sao lại tách thạnh hai rồi?” Giọng Vương Siêu vẫn đậm chất Đông Bắc, người đại diện đã nói rất nhiều lần bảo hắn đừng nói như vậy nữa nếu không sẽ mất fans, hắn lại không nhớ phải đổi.

Cầu Cầu xoay quanh hắn cọ cọ, hắn bỗng nhiên vui ra mặt, nói: “Em nhớ ra rồi, đây chẳng phải là chú chó mập chị dâu nuôi sao.”

Tomas nghe Vương Siêu nói Lương Tỳ đã có người yêu, tuy mơ hồ đoán được là ai, nhưng hắn có nhãn lực sẽ không đi hóng bát quái, chỉ cười theo.

Lương Tỳ mở cửa cho hai người họ xong thì buồn bã ỉu xìu quay trở lại ngồi nghệch ra trên ghế sô pha phòng khách, hoàn toàn không có ý phản ứng hai người họ.

Vương Siêu kỳ quái nói: “Ca, anh sao vậy?”

Lương Tỳ có chút tiều tụy, tóc không chải, râu cũng không thèm cạo, bộ dáng tinh thần sa sút, bi thương nói: “Vợ anh hai ngày nay đều không để ý tới anh, mấy đứa nói xem có phải anh bị đá rồi không?”

Tomas đang lấy hai chai rượu đặt lên bàn, nghe xong câu này cảm thấy lúc này mà bày rượu ra thì…

Quả nhiên Lương Tỳ thấy rượu liền dán mắt vào, lập tức thò tay tới lấy, Tomas đành đi lấy ly, tiện tay đặt ở trên bàn.

Vương Siêu cản Lương Tỳ nói: “Ca, đây không phải mang cho anh, tay anh còn bị thương đó!”

Lương Tỳ nâng tay trái lên nhìn, càng tỏ ra bi thương, nói về đả thương người, Bách Đồ thực sự có một tay.

Trên bàn còn có nho mới rửa sạch, Vương Siêu đem tới, khuyên anh: “Ca, anh ăn nho đi, dù sao rượu vang đỏ cũng là làm từ nho, cái đó và rượu đâu có gì khác nhau.”

“Em nói cũng đúng.” Lương Tỳ lấy hai trái nhét vào trong miệng, cắn cắn nhai nhai nuốt thịt còn vỏ thì lừa ngậm lại, nói, “Lúc làm rượu có bỏ vỏ nho đi không?”

Vương Siêu suy nghĩ một lát nói: “Chắc không, lột cả đống, vừa dơ vừa tốn sức.”

Lương Tỳ đem vỏ nho nuốt xuống luôn, nói: “Cái này mới xem như uống một ly.”

Vương Siêu cười hắc hắc: “Có lý.”

Tomas nghe hai người bọn họ đối thoại, thật sự rất muốn cười, nhưng lại không dám, gắng gượng nhịn tới mức mặt đỏ bừng.

Chuông cửa lại vang lên, Tomas thức thời đi mở cửa.

Người đến là trợ lý Lương Tỳ, hấp tấp tới… dắt chó và hốt phân.

Lương Tỳ nhìn nhìn bên ngoài, đã chạng vạng hơn 6 giờ tối, lại thêm mấy tiếng, Bách Đồ thật sự suốt hai ngày không thèm để ý tới anh.

Cầu Cầu lại là một chú chó rất có khái niệm thời gian, hơn nữa nó cũng nhận ra Triệu trợ lý, biết rõ đã đến lúc có thể ra ngoài, nên ngồi trước cửa vui vẻ chờ. Elise cũng chậm rì rì đi tới.

Lương Tỳ một chút cũng không muốn đi ra ngoài, anh hiện tại quá thương tâm rồi.

Trợ lý của anh cầm hai cái vòng vổ, có chút khó xử, lính mới vào nghề như hắn thật sự không dám một mình dắt hai đứa ra ngoài, lỡ một đứa chạy mất thì làm sao bây giờ?

Vương Siêu ngay cả bản thân cũng không thể tự lo, để cho hắn đi Lương Tỳ không yên tâm.

Duy nhất còn lại cũng chỉ có… Tomas chấp nhận số phận cầm lấy vòng cổ.

Trong nhà chỉ còn lại hai người, Vương Siêu thấy bộ dạng héo úa của Lương Tỳ, chép miệng nói: “Ca, nói không chừng chị dâu vừa tới HongKong công việc bận quá không có thời gian nói chuyện với anh, anh đừng quá đa tâm.”

Lương Tỳ phiền muộn nói: “Bận cũng không tới mức ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có chứ, nếu không thì nhắn cho anh lại một tin cũng được mà.”

Vương Siêu vừa ăn nho vừa nói: “Anh gọi cho anh ấy, anh ấy cũng không nhận?”

Lương Tỳ vô cùng sầu não, nói: “Ngày hôm qua còn nhận, hôm nay thì gọi không thông.”

Vương Siêu nghiêng đầu nói: “Nói không chừng điện thoại ảnh bị hư?”

“Có lẽ không.” Lương Tỳ nói, “Em không biết vợ anh giữ đồ cẩn thận bao nhiêu đâu, trong nhà ngoại trừ thức ăn cho Cầu Cầu là thường mua mới, thì các đồ vật khác và điện gia dụng đã thành đồ cổ rồi, mấy thứ đó lại vẫn chạy tốt. Ai nha, vợ anh thật đúng là quá đảm đang mà.”

Vương Siêu mặt 囧, nói: “Mới vừa rồi còn cảm thấy người ta muốn đá anh, giờ lại bắt đầu khoe khoang, anh đúng là bệnh nặng, bất quá cũng đừng trị, chắc chắn trị không hết.”

Lương Tỳ đột nhiên cầm lấy điện thoại nhìn, xoay tới xoay lui, nói: “Hay là do điện thoại anh hư? Em thử gọi cho anh xem.”

Vương Siêu gọi qua cho anh, tiếng chuông vang lên hết thảy bình thường.

Lương Tỳ rất tức giận: “Sao nó lại không hư?”

Vương Siêu nhả vỏ nho trong miệng ra, thuận miệng nói gở: “Muốn nó hư cũng đơn giản thôi a.”

Lương Tỳ không vui ném điện thoại lên ghế sô pha, kết quả ném quá tay, điện thoại rớt xuống đất, đầu điện thoại đập lên hai chai rượu, lại rớt xuống sàn nhà, chai rượu lung lay rồi ngã xuống ‘choang’ một cái, chuẩn xác đập trúng màn hình điện thoại.

Vương Siêu vừa nhét trái nho vào trong miệng, miệng còn chưa khép lại được.

Lương Tỳ nhanh chóng nhặt điện thoại về, nhưng màn hình không sáng nữa, cũng không khởi động lại được, anh ngẩng đầu nhìn Vương Siêu hầm hầm: “Cũng tại chú mày! Đúng là miệng quạ đen!”

Vương Siêu ừng ực một tiếng nuốt trọng trái nho xuống, bị nghẹn mắt trợn trắng nhưng vẫn không quên giải thích nói: “Em chỉ tiện miệng nói… Ai ai ca đừng nhéo mặt, đừng đừng, đau đau… Em sai rồi em sai rồi, giờ em đi mua điện thoại mới cho anh liền…”

Lương Tỳ thả tay phải nhéo quai hàm hắn ra, hắn lập tức nhanh như chớp chạy đi mua điện thoại.

Đối với cái điện thoại dễ bị hư như thế, Lương Tỳ hết sức buồn bực, đúng là sản phẩm không đáng tin cậy.

.

HongKong mưa to từ giữa trưa đến bây giờ vẫn chưa dứt.

Phạm Tiểu Vũ chạy đến trước cửa xe, xếp dù lại, ôm một cái túi nhựa tiến vào trong xe, tóc mái cô bị nước mưa xối ướt, quần với giày cũng bị dính nước ẩm ướt.

Bách Đồ cảm thấy có lỗi đưa khăn tay qua, nếu như không phải thật sự sốt ruột, cậu cũng sẽ không dưới thời tiết như vầy còn bắt Phạm Tiểu Vũ đi mua đồ cùng cậu.

“Cảm ơn.” Phạm Tiểu Vũ lấy đồ trong túi ra cho cậu, sau đó mới dùng khăn tay lau mặt, cười hì hì nói, “HongKong thật sự là thiên đường mua sắm ah, tiết kiệm hơn bên chúng ta cả nghìn tệ, nếu không phải không mang nhiều tiền, tôi cũng định mua một cái mới.”

Bách Đồ khẽ cười, nói: “Vậy cô mua đi, phí tôi trả.” Cậu mở hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại mới.

Phạm Tiểu Vũ nhếch miệng cười, cô cũng không gấp, dù sao lời cậu nói ra sẽ không bao giờ đổi ý, cô lại từ trong túi lấy sim ra.

Bách Đồ nhận lấy lắp vào khởi động máy.

Cô cười có chút mập mờ, nói: “Kỳ thật mưa lớn như vậy, ngày mai đi mua cũng giống nhau thôi.”

Bách Đồ cúi đầu nhìn màn hình điện thoại sáng lên, qua quít nói: “Tôi sợ ảnh hưởng công việc.”

Phạm Tiểu Vũ bĩu môi, thầm nói: “Trước kia cũng không phải chưa từng làm hỏng điện thoại, sao không thấy anh gấp thay cái mới như vậy?”

Tất cả tâm tư Bách Đồ đều đặt trên điện thoại, căn bản không có nghe rõ cô ở bên cạnh nói thầm cái gì.

Cậu phát hiện lúc không khởi động được điện thoại sau khi ném, sự phẫn nộ bởi vì Chu Niệm Sâm trong nháy mắt biến thành mất mác.

Cậu rất muốn biết Lương Tỳ lại nói cái gì với cậu, buổi sáng cậu chỉ mới xem tin nhắn ngày hôm qua Lương Tỳ gửi tới, nhưng Phạm Tiểu Vũ nói hôm nay còn nhận được rất nhiều tin, đều ở trong cái điện thoại bị cậu ném hư, nhất thời không có cách mở.

Cậu có chút hối hận, đáng lẽ nên trả lời một chút cho Lương Tỳ mới đúng, hai ngày nay không có tin tức gì, cơ bản không giống có chuyện quan trọng, nhưng nếu hiện tại Lương Tỳ không gọi được vào máy cậu, không biết sẽ nghĩ như thế nào.

Cuối cùng là cậu vẫn mạo hiểm mưa to, cùng Phạm Tiểu Vũ đi mua điện thoại mới.

Khởi động máy xong, cậu trước tiên nhắn tin cho Lương Tỳ, nói thẳng điện thoại bị hư vừa mua cái mới.

Trời mưa rất to, Phạm Tiểu Vũ cũng không quen vị trí lái mới nên lái xe chậm rì rì, còn không ngừng vụng trộm liếc mắt nhìn Bách Đồ, cô nhìn ra lúc Bách Đồ gửi tin nhắn xong, thậm chí có chút mong chờ đối phương trả lời.

Qua mấy phút đồng hồ điện thoại vẫn không vang lên tiếng tin nhắn tới, Bách Đồ biểu cảm có hơi thất vọng.

Cô nhịn không được nói: “Chuông tin nhắn ngắn lắm, có thể không nghe thấy nha, anh gọi trực tiếp đi.”

Bách Đồ lại dường như rất do dự, Phạm Tiểu Vũ hiểu lầm ý của cậu, nói: “Bằng không tôi tìm chỗ có thể đậu xe, đi xuống đợi một lúc, chờ anh gọi xong rồi chúng ta đi?”

Bách Đồ trầm giọng nói: “Không cần, tôi cũng không có nói chuyện gì không thể nghe.” Ngón tay cậu đặt trên màn hình quay số, dừng vài giây mới ấn xuống.

Phạm Tiểu Vũ vừa lái xe vừa ở một bên cười trộm không thôi.

Cô mơ hồ nghe được giọng nói trong điện thoại, nhưng Bách Đồ lại một câu cũng không nói đã tắt máy.

Phạm Tiểu Vũ có chút nghi hoặc, muốn hỏi chuyện gì xảy ra lại ngại không dám hỏi, dù sao Bách Đồ cũng chưa từng nói những chuyện cá nhân cho vô biết.

Rất nhanh, cô cảm giác được cảm xúc của Bách Đồ rất không thích hợp.

Cậu nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt có chút sững sờ, tay phải cầm điện thoại rất dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi hẳn lên.

Phạm Tiểu Vũ làm trợ lý của cậu đã hơn một năm, biết rõ cậu thường xuyên ngẩn người đầy tâm sự, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy cậu như vậy.

Cô có chút bận tâm, thăm dò hỏi: “Bách Đồ, Lương thiếu nói sao?”

Bách Đồ rõ ràng căng cứng người, nói: “Ai nói là tôi gọi cho anh ta.”

Phạm Tiểu Vũ cũng không nói thêm gì nữa, trong nội tâm lại càng hồ đồ, Lương Tỳ đến cùng đã nói cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.