[Truyện Thái] Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

Chương 30



{ = Fire = }

Tôi nhìn 2 người bạn thân của em Karn mất tích vào trong thang máy với sự ngơ ngác. Không hiểu là Krist giận cái gì mà lại kéo Lann đi như vậy. Hay là đi theo xử lý thằng Singto?

Không đúng, Singto nói là Krist không có giận mà, lại còn kêu quên đi chuyện tụi nó lỡ quan hệ với nhau nữa.

Bạn thân tôi căng thẳng dữ lắm. Nó nghĩ không ra rằng nên làm thế nào. Ngoài việc lắng nghe ra thì tôi không cho nó câu trả lời được gì hết. Ngay cả chính nó còn không có câu trả lời dành cho vấn đề này, chỉ có thể ngồi xoa thái dương im lặng cho tới khi mẹ Krist gọi điện tới thì chúng tôi mới giải tán.

Nói thẳng ra là tôi cũng sốc. Không phải chuyện nó quan hệ với con trai, mà là chuyện nó chống đối đám cưới này gần chết, cuối cùng lại thành ra số phận trêu ngươi cho nó đi theo con đường mà người lớn đã vẽ ra. Mặc dù lúc đầu cãi nhau, đánh nhau, ghét nhau, rồi sao chứ? Cuối cùng cũng quan hệ với nhau. Những người đã được định trước là một đôi thì trốn thế nào cũng không thoát được nhỉ? Có giống như tôi với em Karn không? Cố gắng đeo đuổi bác sĩ Jane đúng lâu, khi em Karn xuất hiện thì tôi lại yêu em ấy một cách dễ dàng.

Chuyện của trái tim đúng là đáng sợ thiệt mà.

"Ơ? Vậy giờ tính sao đây, Karn?". Tonnam quay về phía người bạn còn lại đang ngồi bất động, ánh mắt Karn nhìn về phía thang máy và trầm ngâm điều gì đó trước khi mở miệng.

"Cứ để yên đi. Chắc là đi xử lý anh Beem."

"Xử lý gì vậy? Chuyện thằng Lann ấy hả? Nhưng anh Beem là anh nó mà."

Tôi không biết 2 người bạn thân đang nói về chuyện gì, nhưng Tonnam hỏi và em Karn rời mắt khỏi thang máy, từ từ quay về phía đứa bạn thân, nhếch nụ cười ở khóe miệng giống như nhạo chuyện gì đó.

"Hừ, mày nghĩ rằng người như thằng Krist sẽ xem ai quan trọng hơn bạn bè hả?". Cậu nhóc tôi cho là ngây thơ mà cũng làm vẻ mặt như vậy, nói chuyện kiểu như vậy nữa hả?

"Mày thiệt là, Karn. Biết chuyện anh Beem và thằng Lann cũng không chịu nói cho nhau nghe một chút. Nếu mày biết tới mức đó, tại sao mày lại không làm gì hết vậy? Hôm đó mày còn nổi giận gần chết luôn mà."

Em Karn mà nổi giận ấy hả? Giận ai?

"Không lẽ mày muốn tao đi đập anh Beem hay sao?"

"Ôiiii, cỡ như mày thì chắc không làm đâu bởi vì mày lười nhúc nhích. Nhưng nếu lên kế hoạch trả đũa thì đó là sở trường của mày mà, không phải sao?"

"Ton!"

"Xin lỗi, xin lỗi. Vậy tao cũng chuồn đây, có hẹn với thằng Jins. Tối nay đi không? Quán cũ."

"Ton!"

"À, xin lỗi, xin lỗi. Tụi mày ai nấy cũng phiền phức hết. Tao đi đây, mày muốn đi thì theo sau... Em đi nhé, anh bác sĩ Fire. Gặp lại sau.". Tonnam đưa tay lên vái chào xong rồi nhấn nút gọi thang máy và mất tích vào đó thêm một người.

"Em Karn cũng đi chơi đêm nữa hả? Sao hứa với anh là sẽ không đi mà?". Khi chỉ còn 2 người với nhau thì tôi quay qua nhìn mặt em ấy.

Cảm thấy ngạc nhiên một chút với một số tính cách mà tôi chưa từng thấy. Đây có lẽ là một mặt khác của em ấy khi ở cùng bạn bè nhỉ? Giống như tôi, lúc ở cùng bạn bè thì có một tính và khi ở cùng bệnh nhân thì có một tính khác.

Thú vị ghê, tôi muốn biết khi em ấy ở cạnh bạn bè thì em ấy là người thế nào.

"Em không có. Lần nào thằng Ton nó cũng rủ như vậy hết."

"Nếu vậy lần sau em Ton rủ nữa thì nói với anh nhé. Nếu anh rảnh thì anh sẽ đi cùng."

"Anh sẽ đi ấy hả?". Em Karn nghiêng đầu nhìn một cách ngạc nhiên. Chắc cho rằng người làm bác sĩ không đi chơi nhỉ? Nếu là thằng Singto thì đúng, nhưng với tôi thì thỉnh thoảng cũng có.

"Ừ, anh hứa với em rồi là anh sẽ dẫn đi mà. Nhưng nếu đi riêng 2 người với em thì chắc sẽ không vui. Để dành mình đi nhiều người với nhau luôn nhé. Nhưng em phải nghe lời anh và không được rời xa khỏi tầm mắt của anh đó. Muốn uống rượu thì phải xem chừng cho vừa đủ, mà em Karn biết uống rượu không?"

Ánh mắt người được hỏi xao động một chút trước khi quay lại bất động như bình thường. Tôi nhìn mặt em Karn rồi lại vô tình quan sát khắp cả khuôn mặt. Cả trán, gò má, mắt, mũi và đôi môi đỏ, cái miệng rất ư là mềm mà tôi từng được tiếp xúc nữa.

"Nếu... em nói là biết thì sao?". Em ấy hỏi với giọng trầm tĩnh. Ánh mắt bất động đó có vẻ thách thức một chút giống như đang thử.

"Thì tốt. Anh khỏi phải lo lắng nhiều. Dù cho em Karn nhìn có vẻ giống như đứa trẻ 5-6 tuổi, nhưng thật ra em Karn lớn rồi, nếu biết uống thì đồng nghĩa với việc tự chăm lo cho chính mình được. Ý anh nói không phải là cho em uống tới nỗi say xỉn, mất tỉnh táo mỗi ngày đâu nhé."

"Em không có.". Lần này em ấy gấp rút lắc đầu ngay lập tức.

"Em Karn đúng là dễ thương ghê. Nếu vậy tới nhà anh đi thì hơn, anh mua quà cho em Karn nhiều lắm luôn. Có chocolate hình gấu koala nữa đó. Và có quà bất ngờ nữa, anh nghĩ rằng em nhất định sẽ thích.". Tôi nói rồi kéo tay em ấy tới nắm, dẫn vào thang máy cùng với nhau.

"Thiệt không nên đi mua mà. Trời lạnh.". Chắc ý em ấy là đã nói với tôi rằng không muốn cái gì hết, bởi vì khí hậu ở châu Âu vẫn còn đang lạnh cóng, nhưng tôi vẫn bướng đi mua quà cho em ấy cho bằng được. Tại sao lại dễ thương tới vậy chứ?

"Dù em nói như vậy, nhưng anh đi ngang qua cái gì thì cũng đều nhớ tới em hết. Một tuần không được gặp mặt nhau, anh khổ sở lắm đó, biết không?". Tôi quay qua nhìn mặt em Karn, trao ánh mắt có ẩn ý cho em ấy. Tưởng là em ấy sẽ nhanh chóng cúi mặt, tránh ánh mắt tôi và mặt sẽ đỏ cho tới tai, có vẻ ưa nhìn như mọi khi.

Nhưng không hề, em Karn chỉ nhìn chằm chằm lại tôi. Ánh mắt giống như đang suy ngẫm điều gì đó rồi thở dài, nhìn tránh sang hướng khác và không nói gì nữa.

Lạ quá...

**************************************   

Tôi lái xe đậu trước nhà, chừa chỗ cho xe em Karn vào đậu theo. Chân của em ấy khỏi hẳn rồi, xe cũng sửa xong rồi, thế là nhịn nói chuyện với em ấy trên đường về nhà luôn. Nếu công việc của tôi không bận rộn và theo giờ giấc, chắc tôi đã xung phong đi đưa đón em ấy suốt, chúng tôi sẽ có thời gian ở cạnh nhau thật lâu ngay cả vào những lúc giao thông kẹt cứng trong Bangkok rồi. Nhưng làm như vậy không được kia kìa, ngày mai tôi phải vào ca trực từ 5 giờ sáng.

Vừa về cái là công việc tới liền luôn.

"Vào đi, anh đi kiếm 1 chùm chìa khóa dự phòng cho em Karn giữ lấy thì hơn. Phòng khi anh không ở nhà hay là về trễ thì em Karn có thể vào nhà được.". Tôi mở cửa nhà cho em ấy đi vào theo, mở vali hành lý vẫn còn ở trong phòng khách, bởi vì lúc về tới nơi được nghe chuyện gây sốc thế giới của Singto, nên không có tâm trạng xử lý vali.

Em Karn đi theo vào nhà, nhìn về phía vali rồi đi tới buông người ngồi xuống ghế salon, bấm điện thoại giống như đang chat với ai đó bằng sắc mặt căng thẳng. Tôi để ý từ lúc gặp mặt em ấy vào ngày hôm nay, em ấy vẫn chưa mỉm cười với tôi chút nào. Mắc cỡ hay đỏ mặt cũng không có. Nếu đoán từ việc gặp mặt cả nhóm bạn của em ấy, chắc chắn rằng nhóm của em Karn đang có vấn đề gì đó.

"Đói không nào?". Tôi hỏi em ấy. Ngồi ở bên cạnh gần 10 phút rồi, nhưng em ấy vẫn bấm điện thoại không ngừng.

*Ngoắt* *Ngoắt*

Em ấy lắc đầu. Quay lại làm em Karn không chịu nói chuyện như lúc trước nữa rồi. Không thì chắc là đang tập trung vào điện thoại.

"Nói chuyện với ai vậy? Anh hỏi được không?"

Em ấy không trả lời, mà đưa điện thoại tới cho xem. Trên màn hình là group LINE bạn của em Karn. Em ấy đang nói chuyện với Tonnam và Lann. Tôi không có đọc chi tiết cho lắm, đẩy điện thoại lại về phía chủ nhân.

"Nếu vậy thì nói chuyện trước đi nhé. Anh sẽ đi xem có gì đủ để làm bữa tối không.". Nếu nói chuyện với bạn thì tôi không nói gì đâu. Nhưng nếu không phải thì chắc tôi phải thể hiện cho em Karn biết rằng anh bác sĩ Fire tốt bụng, bình tĩnh là người thích chiếm hữu tới cỡ nào.

Trong tủ lạnh trống rỗng. Tôi chỉ ngạc nhiên một chốc, nhưng rồi nhớ ra rằng bản thân không ở nhà tận 1 tuần, nguyên liệu tươi sống đã đem bỏ đi hết rồi, nếu còn thì chỉ còn mì gói và thức ăn đông lạnh mà thôi. Và tôi thì không muốn em Karn ăn mấy đống đồ đó.

"Giận hả?". Giọng em ấy vang lên cùng lúc thân người dừng lại ở bên cạnh tủ lạnh. Em ấy nhìn tôi với ánh mắt lo lắng một chút.

"Không có. Anh đã thấy là em nói chuyện với bạn, nhưng nếu không phải bạn thì anh sẽ giận.". Tôi trả lời theo sự thật, em ấy liền mỉm cười nhàn nhạt. Lần đầu tiên em ấy mỉm cười từ lúc tôi về luôn đó.

"Ở bên đó... ra sao... ơ... bác sĩ Jane...". Em ấy hỏi với giọng hơi gượng gạo một chút. Tôi mỉm cười biết tỏng.

Lời mà bác sĩ Jane nói rằng em Karn hay ghen, có đúng thiệt không nhỉ?

"Cũng tốt. Bác sĩ Jane dễ thương lắm. Càng được ở riêng với nhau, bầu không khí cũng tốt, thế nên mối quan hệ cũng tiến triển."

".........". Nụ cười của người nghe đã tắt đi. Sắc mặt em ấy có vẻ buồn ngay lập tức, nhưng lại gượng cười lần nữa, sau đó thì im lặng hoàn toàn.

"Em Karn, có nghe anh nói không vậy?". Tô vẫy tay qua lại trước mặt em ấy. Bây giờ em Karn thật sự bất động dữ lắm, bất động tới mức tôi bắt đầu cảm thấy sợ và cảm thấy không nên chọc như vậy. Ánh mắt ngẩng lên nhìn vào mắt tôi có vẻ lạnh lùng tới mức gây sửng sốt.

"Xin lỗi nhé, em muốn đi xem thằng Krist và thằng Lann một chút. Xin phép về trước."

"Em Karn! Em Karn khoan hãy đi. Nghe anh trước đã.". Tôi nhanh chóng đi theo người bình thường không hay nhúc nhích, làm cái gì cũng chậm rãi nhưng lần này lại quay người đi ra khỏi nhà bếp với tốc độ cao, bước không bao nhiêu bước thôi là gần tới cửa nhà rồi.

Tôi nắm em ấy lại vừa đúng lúc ngay trước cửa. Bàn tay em ấy đã chạm vào tay nắm rồi. Hai tay tôi ôm ghì lấy thật chặt. Dù cho em ấy vùng vẫy và cố gắng gỡ nó ra tới cỡ nào, tôi cũng không chịu buông. Mà tôi lại còn siết chặt hơn và vùi mặt vào vai của em ấy.

"Anh xin lỗi. Anh chỉ chọc chơi vậy thôi. Muốn biết rằng nếu em Karn ghen thì sẽ như thế nào. Anh không có gì với bác sĩ Jane hết. Chỉ là bạn đồng nghiệp. Khi làm việc thì ở cạnh nhau nhưng ngoài giờ thì anh ở riêng một mình và đi mua quà cho em Karn. Trong đầu anh chỉ có một mình em Karn, nhìn cái gì cũng nhớ tới một mình em Karn. Không đời nào anh đi đụng vào bác sĩ Jane đâu. Bản thân bác sĩ Jane cũng không có ý gì với anh trên mức bạn đồng nghiệp nữa. Đừng hiểu lầm nhé!". Tôi nói tất cả mọi thứ cho tới hết, sợ rằng nếu không nhanh chóng giải thích thì em ấy sẽ hiểu lầm.

".........". Em ấy lặng đi, ngưng vùng vẫy và không gỡ tay ra nữa. Bàn tay nhỏ đặt lên trên cánh tay của tôi. Khi ngẩng mặt lên nhìn thì tôi thấy vành tai màu trắng đổi thành màu hồng nhàn nhạt.

"Mắc cỡ hả? Đừng làm vẻ mặt như vậy chứ. Một hồi anh lôi vào phòng ngủ bây giờ.". Tôi ngước mặt qua chọc. Em ấy đỏ mặt nữa kìa.

"Khùng! //////////"

"Hahahaha, thì tại em dễ thương mà. Nhưng vẫn chưa tới lúc. Bây giờ chúng ta phải chuẩn bị bữa tối với nhau trước. Không có đồ tươi sống gì hết, anh định đi mua ở siêu thị đầu khu phố, em Karn muốn ăn gì nào?"

Em ấy im lặng suy nghĩ, thế nên tôi nhấn cái mũi lên gò má mịn. Em ấy liếc nhìn qua nhưng không nói gì, thế nên tôi được nước, thơm má em ấy liên tục không ngừng luôn.

"Anh biết nấu ăn?". Câu hỏi của em Karn làm cho tôi ngưng thơm má em ấy.

"Biết chứ. Anh ở một mình từ lâu rồi. Lúc trước hồi đi học thạc sĩ ở nước ngoài cũng phải tự nấu. Em Karn không biết nấu ăn hả?"

*Ngoắt* *Ngoắt*

Em ấy lắc đầu. Sắc mặt xìu xuống một chút. Tôi biết là em ấy nghĩ gì.

"Không sao. Không biết nấu ăn cũng không sao. Em Karn là con trai mà. Em ở nhà chắc có người làm hết mọi thứ cho nhỉ? Anh cũng không có nấu giỏi hay thường xuyên gì đâu. Công việc bận rộn tới nỗi gần như không có thời gian. Phần lớn mua thức ăn ở bên ngoài nhiều hơn. Đây là thời đại nào rồi, thanh niên không biết nấu ăn cũng không phải chuyện lạ đâu."

"Em sẽ tập nấu.". Em ấy nói với sắc mặt quyết tâm. Nó đáng yêu tới nỗi tôi gần như nhẫn nại hết nổi rồi.

"Nếu vậy thì đi mua đồ với nhau đi, được không nào? Anh sẽ dạy lựa đồ và dạy nấu những món đơn giản cho."

*Gật* *Gật*

Em ấy lắc đầu. Tôi mỉm cười nắm tay em Karn ra khỏi nhà, lên cùng một chiếc xe đi về phía siêu thị, chỉ tốn thời gian 5 phút là tới nơi.

**************************************   

Sau khi dạy em ấy lựa đồ tươi sống để nấu ăn thì chúng tôi định với nhau rằng sẽ nấu cái gì đó đơn giản như rau muống xào, trứng chiên và tôm chua cay, để tôi có thể dạy cho em ấy nấu. Tôm chua cay là món ruột của tôi luôn. Dù em ấy không biết nấu ăn cũng không sao. Nhưng nếu em ấy muốn tập nấu như vậy thì tôi cũng thầm muốn cho em ấy biết nấu món ruột của tôi, để lần sau có thể được ăn tay nghề của em ấy. Chắc phê thấy rõ luôn.

"Rau phải xắt thành từng khúc cỡ này nhé.". Tôi đứng sát sau lưng, nắm 2 tay em Karn, một tay giữ rau muống, một tay cầm dao rồi từ từ dạy. Tôi không gấp gáp gì sẵn rồi. Học trò có thân người thơm tho ở trong vòng tay như vậy, nấu ăn cỡ 3 tiếng đồng hồ là vừa đủ.

"Anh, anh có chắc là đang dạy nấu ăn không vậy?". Em Karn quay lại nhìn một cách biết tỏng. Ai bảo tôi chơi vừa dạy vừa thỉnh thoảng vùi mặt vào cổ em ấy, chắc em ấy chịu không nổi. Lúc đầu không nói gì nhưng về sau thì bắt đầu rụt cổ tránh.

"Hehe! Ừ, ừ, không làm nữa.". Ghét mấy người biết tỏng ghê.

"Tiếp theo là đập tỏi cùng 2, 3 trái ớt hiểm. Đem rau muống đã rửa bỏ vào tô như vậy nhé, em Karn. Cho tỏi, ớt hiểm, đậu tương, một chút nước tương. Cho dầu vào chảo để nóng đều rồi đổ vào luôn."

*Phù*

Lửa trong chảo bùng lên, em Karn giật mình hết cả hồn, lùi ra sau va vào ngực của tôi. Tôi liền bật cười, thế là bàn tay nhỏ quất lên trên cánh tay.

"Sợ lửa hả?"

"Không có."

"Đừng sợ nhé, "lửa" không đời nào gây nguy hiểm cho em Karn được đâu."

"Đâu thấy vậy đâu.". Em ấy cãi lại như biết rằng tôi đang nói tới lửa nào.

"Còn giận anh hả? Chuyện hồi nãy anh thật sự xin lỗi mà. Chỉ muốn thấy em Karn ghen, không ngờ là sẽ ghen dữ dội tới vậy. Anh ấy hả, không đời nào lạc đường lạc lối đâu. Bởi vì trong lòng anh chỉ nhớ về một mình em. Hơn nữa, ai đó còn chặn đầu trước bằng kiss mark tận 2, 3 vết mà. Cô gái nào mà dám tiếp cận anh chứ?"

.///////////////.

Hửm? Tại sao em ấy lại đỏ mặt rồi tránh đi?

Tôi chỉ chọc chơi thôi đó. Bác sĩ Jane nói như vậy mà. Tôi cũng không nghĩ là em ấy cố ý tạo vết để ngăn chặn các cô gái thiệt đâu. Nhưng từ những gì tôi thấy, chắc là bác sĩ Jane nói đúng rồi.

"Em Karn cố tình thiệt hả? Anh chỉ chọc chơi thôi mà."

*Ngoắt* *Ngoắt* *Ngoắt* *Ngoắt*

Em ấy lắc đầu lia lịa, hơn nữa mặt còn đỏ ửng, ánh mắt đáng ngờ cực kỳ. Và còn tránh ánh mắt của tôi không ngừng nữa. Dáng vẻ như đứa trẻ làm việc sai nặng nề rồi đang bị người lớn bắt quả tang.

"Em Karn, đừng có lắc đầu nhiều, một hồi nhức đầu đó.". Tôi buông tay từ cái giá xuống sau khi múc rau muống xào vào đĩa, đưa tay tới nắm lấy khuôn mặt em ấy lúc này vẫn đang lắc đầu liên tục không ngừng.

"Giận không?". Cuối cùng em ấy cũng thừa nhận.

"Ưmmmm, hỏi là mừng tới cỡ nào thì hơn.". Tôi mỉm cười ngọt với em ấy. Thế là người tránh ánh mắt của tôi liền ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm.

"Tại sao?"

"Chắc em cho rằng con trai không thích bị người khác thể hiện chủ quyền phải không?". Tôi hỏi lại, vẫn chưa trả lời câu hỏi của em ấy.

*Gật* *Gật*

"Nhưng anh thích. Nếu là em Karn, cái gì cũng được hết, anh không trách đâu."

./////////////////.

"Hahahaha, đỏ mặt rồi. Nấu nhanh nhanh đi thì hơn, trước khi anh bác sĩ Fire chịu hết nổi rồi đem em Karn đi ăn thay bữa tối.". Tôi cười lớn nhìn mặt em ấy đang đỏ hơn nữa, nhanh chóng nấu 2 món còn lại với sự trợ giúp của em Karn.

**************************************   

"Qua đây ngồi đi.". Sau bữa ăn tối, tôi liền kéo vali tới đặt trên sàn phòng khách, mở nó ra, tách phần quần áo chuẩn bị giặt đi bỏ vào giỏ, tài liệu đi công tác thì để trên bàn làm việc, đem túi quà đơn điệu đặt lên trên bàn giữa ghế salon, gọi em Karn vừa mới đi ra khỏi nhà bếp (em ấy xung phong rửa chén) tới ngồi bên cạnh.

Em ấy đi tới ngồi mà không kì kèo, nhìn đồ trên bàn rồi thở dài vào mặt tôi lần nữa. Giống như muốn nói rằng: Em đã nói là không cần mua!

"Anh thấy cái gì cũng nhịn không được mà nghĩ rằng nó hợp với em. Nếu em đeo vào thì nhất định sẽ rất hợp. Lúc nhận ra thì đã vô tình mua quá trời luôn. Dù sao thì cũng nhận giùm đi nhé!". Tôi nhìn nũng nịu với em ấy, trong khi ánh mắt của người được nhìn vẫn đang nhìn chằm chằm về phía chồng quà.

"Nhưng mà nó nhiều quá. Hay là có của người khác nữa?"

"Của người yêu em trai và những người khác anh đã tách riêng ra hết rồi. Tất cả cái này là của một mình em Karn.". Câu trả lời của tôi làm cho em ấy quay qua nhìn mặt với sự kinh ngạc.

"Quà thì một món thôi là đủ.". Em ấy nói rồi quay lại nhìn cả chục túi quà lần nữa.

"Thì đã nói rồi đó, rằng anh quên mình. Cùng nhau xem quà đi thì hơn, đừng phàn nàn anh nữa."

"Em không có phàn nàn.". Em ấy méo mặt rồi cầm lên túi đầu tiên. Là bông tai mà tôi tốn thời gian chọn hơn cả tiếng đồng hồ. Bắt đầu thấu hiểu bác sĩ Jane rồi rằng tại sao lại lựa đồ lâu như vậy.

"Cái này hàng hiếm đó. Anh gặp món này đầu tiên. Lựa xem cái nào hợp với em Karn nhất nó lâu lắm. Định mua cả 3 đôi luôn, nhưng sợ em phàn nàn là nhiều quá."

Tôi mỉm cười. Em ấy thì nhìn kiểu như: biết thân là tốt rồi.

Sao em ấy dữ quá vậy! Huhuhu!

"Đẹp". Em ấy mở bông tai ra xem. Sắc mặt dữ dằn liền thay bằng mỉm cười hài lòng.

"Thích không nào? Màu đen đơn giản có lẽ hợp với em Karn. Lúc đầu anh định mua màu hồng, suýt quên rằng em là con trai và đã lớn rồi.". Em ấy nghe rồi quay qua nhìn tôi quá trời luôn.

Cũng không biết tại sao nữa. Thật ra màu trắng có lẽ hợp với đứa trẻ ngây thơ như em Karn nhiều hơn, lại còn đẹp hơn nữa. Nhưng khi thấy đôi màu đen, tôi lại không hề lưỡng lự để mà chọn nó luôn. Tại sao tôi lại nghĩ rằng em Karn hợp với màu đen hơn là màu trắng nhỉ?

"Cảm ơn ạ.". Em ấy đưa tay lên vái cảm ơn.

"Đừng mà. Em Karn cứ! Anh muốn cảm ơn kiểu khác.". Tôi nhõng nhẽo với em ấy.

"Kiểu khác????". Em ấy nghiêng đầu nhìn, nhưng tôi làm cảm thấy rằng em ấy hiểu nhưng giả vờ không hiểu.

Không, không, không, không! Fire, mày nghĩ nhiều quá. Em Karn ngây thơ, em Karn ngoan hiền không đời nào hiểu được sự gian manh của mày đâu.

"Thì chỗ này nè.". Tôi lấy ngón tay chỉ vào gò má mình.

"Ơ... ./////////////."

"Đi mà.". Tôi làm nũng thêm nữa bởi sắc mặt khó xử của em ấy.

"Ừ"

Em ấy nhận lời, di chuyển mặt tới gần, nhấn chóp mũi lên trên gò má của tôi nhè nhẹ một cái. Khi tôi sờ soạng em ấy thì em ấy đã mắc cỡ dữ lắm rồi đó, nhưng bây giờ em ấy đỏ hết cả người giống như trái dâu vậy.

"Vậy mở túi tiếp theo luôn nhé.". Tôi mỉm cười ngọt, để cho em ấy tiếp tục mở quà như vậy. Mỗi món tôi đều đòi lời cảm ơn liên tục như vậy.

Hết hơn chục món quà thì em ấy cũng đã thơm má tôi hơn chục cái.

Muốn bay tới vùng đất suиɠ sướиɠ, haha.

**************************************   

"Em Karn ở với anh có hạnh phúc không?". Sau khi mở quà xong thì tôi kéo em ấy tới gần, nắm tay em ấy thật chặt. Muốn bắt đầu cho rồi sau khi đã phải đợi cho tới thời điểm thích hợp.

*Gật* *Gật*

"Đừng gật đầu, lắc đầu chứ. Anh đang nói chuyện quan trọng.". Tôi trách nhè nhẹ.

"Dạ"

"Vậy anh hỏi lần nữa nhé, em Karn ở với anh có hạnh phúc không?"

"Có ạ"

"Em Karn thích anh phải không?"

"............Dạ. ////////////"

"Anh yêu em, chúng ta quen nhau đi, được không?". Tôi nói thẳng với em ấy. Tới nỗi người nghe lời yêu ngẩng mặt lên nhìn một cách không tin vào mắt mình. Có thể em ấy cho rằng tôi chỉ thích lại em ấy, nhưng đối với tôi, nó là tình yêu.

Yêu từ hồi nào không biết nữa. Có thể là yêu không nhiều vào lúc này, nhưng nếu 2 chúng tôi được quen nhau, được tìm hiểu nhau, tôi tin rằng một ngày nào đó nó sẽ nhiều hơn dần dần mà không khó gì với con người như vậy của em Karn.

Tôi không phải thanh niên tuổi teen nữa. Việc làm cái gì dài dòng, dây dưa, không rõ ràng không phải là phong cách của tôi cho lắm. Vừa qua, có thể đúng là tôi đã lưỡng lự, không dám chắc giữa bác sĩ Jane và em Karn. Nhưng khi tôi rõ ràng với cảm giác của mình thì không có sự cần thiết gì để mà phải đợi.

Em Karn mỉm cười ngọt ngào lại với tôi, đang định mở miệng trả lời cái gì đó mà tôi tin chắc là đồng ý. Nhưng sau một chốc thì sắc mặt thay đổi, nụ cười liền nhạt đi và đổi thành sự phiền muộn.

"Em xin lỗi!". Và rồi lời đồng ý mà tôi dám chắc đã đổi thành câu này thay vào đó.

Tôi sốc nặng, sốc giữa không trung một lúc lâu. Chưa từng nghĩ rằng người có cùng cảm giác với mình sẽ trả lời từ chối như vậy. Trái tim cảm thấy giống như bị bóp chặt, suýt nữa thở không được. Sự đau đớn mỏng manh bắt đầu hiện rõ dần

dần.

"Tại... Tại sao?". Giọng nói được phát ra thì có vẻ thều thào và rêи ɾỉ.

"Em vẫn chưa thể quen với anh bây giờ được. Em không muốn hạnh phúc một mình.". Em ấy cúi mặt trả lời, sắc mặt mang vẻ phiền muộn và nhọc lòng.

"Ý của em là sao?"

"Bạn bè đang gặp vấn đề. Thằng Lann cũng phiền muộn, thằng Krist... mặc dù không thể hiện dáng vẻ gì, nhưng nó cũng phiền muộn nhiều lắm. Em không muốn được hạnh phúc nhưng bạn bè lại đang đau khổ. Nếu em quen với anh lúc này, rồi bạn bè em thì sao?"

Lời giải thích làm cho tôi nhẹ nhõm. Sự đau đớn bắt đầu mờ nhạt đi cùng với lý do của em ấy.

"Thiệt là, anh cứ tưởng chuyện gì. Em Karn vẫn chưa đồng ý quen với anh bởi vì em sợ chỉ có một mình mình hạnh phúc thôi, phải không nào?"

"Dạ"

"Nhưng em không có ghét anh, phải không?"

"Không có... Em thích anh. .//////."

"Nếu vậy thì chúng ta vẫn chưa phải là người yêu vào lúc này cũng được. Đợi bạn bè của em Karn giải quyết vấn đề của bản thân xong trước cũng được, rồi em Karn hẳn cho anh câu trả lời. Trong khoảng thời gian này, anh sẽ đợi nhé. Nhưng em phải cư xử với anh như trước đó, chứ không phải thấy bạn bè đau khổ rồi lại gây áp lực cho bản thân đau khổ theo. Kiểu đó thì em sẽ không thể giúp bạn giải quyết vấn đề được."

"Anh hiểu lý lẽ ghê.". Em ấy nhìn tôi một cách ngưỡng mộ mà không hề che giấu. Tới nỗi tôi cũng mắc cỡ luôn rồi đây.

"Anh hiểu mà. Nếu đem so ra thì anh cũng lo cho thằng Sing không khác gì em Karn lo cho Krist với Lann đâu. Thằng Sing cũng phiền muộn không kém gì Krist. Nó không tìm ra được câu trả lời cho chính mình rằng nên làm thế nào với chuyện này.

"Chuyện thằng Krist vẫn không đáng lo bằng anh Beem. Giờ này chắc là nát bét rồi."

"Anh Beem là ai vậy? Anh nghe mấy em nói chuyện về người này suốt."

"Anh trai thằng Krist, người đang có vấn đề với thằng Lann lúc này.". Em ấy nói rồi sắc mặt liền căng thẳng. Tôi cảm nhận được rằng em ấy thật sự lo lắng cho bạn bè rất nhiều. Dù cho không thể hiện ra nhưng ánh mắt của em ấy vẫn rõ ràng.

"Thôi mà, đừng căng thẳng nữa nhé. Mình đi tắm rửa, nghỉ ngơi đi thì hơn. Anh ngồi máy bay tới giờ chưa được ngủ nữa."

"Ơ...". Sắc mặt người căng thẳng dữ dội bắt đầu đổi sang ngượng nghịu.

"Bị gì vậy?"

"Em... Em về nhà được không?"

"Hửm?". Tôi nhướng mày nhìn em ấy. Một lúc sau liền ngộ ra từ việc thấy khuôn mặt lên màu đỏ của em ấy. "À, nếu chuyện đó thì không cần phải lo. Nếu em vẫn chưa đồng ý làm người yêu với anh, anh hứa rằng sẽ không làm gì quá phận. Chỉ xin nằm ôm vậy thôi, được không nào?"

Em ấy lặng đi một lúc lâu, nhìn thẳng vào trong đôi mắt tôi giống như muốn tìm kiếm điều gì đó trước khi chịu gật đầu.

Tôi nghĩ rằng em Karn nhìn không giống đứa trẻ như lúc trước nữa. Em ấy nhìn có vẻ biết chuyện, hiểu chuyện một cách dễ dàng mà không cần phải giải thích. Lúc nào cũng chỉ nhìn vào mắt tôi một lúc thôi là em ấy đã quyết định được.

Em Karn này đáng để khám phá thiệt mà.

"Nhưng đừng để anh đợi lâu quá đó. Chắc em không biết rằng anh không phải người có sức nhẫn nại với tình yêu cho lắm.". Tôi trả lời, kéo eo em Karn đi vào trong phòng tắm cùng nhau.

Em ấy lặng đi một lúc, ngẩng mặt lên nhìn vào mắt tôi lần nữa. Ánh mắt không có ngây thơ như đã từng thấy.

Đó là ánh mắt nghiêm túc pha lẫn thách thức.

"Bản thân anh cũng không biết hết mọi mặt của em đâu. Nếu một ngày nào đó anh biết, có khi anh sẽ đổi ý.". Em ấy bỏ lại câu nói đó trước khi cầm khăn lau mình đi vào trông phòng tắm đầu tiên.

"Nhưng anh muốn biết về em... mọi mặt, mọi khía cạnh về em luôn đó.". Tôi lầm bầm với chính mình một cách nhỏ nhẹ.

**************************************   

{ = Karn = }

Nếu tôi không dám chắc cái gì 100% thì tôi vẫn chưa cho đâu. Nếu ai cho rằng việc nói lời yêu và quen nhau là hồi kết thì đối với tôi, nó chỉ là sự bắt đầu. Tôi sẽ đợi ngày mà 100 sẽ tăng lên 200 hoặc là sẽ giảm xuống chỉ còn con số 0.

Anh bác sĩ Fire...

---------- End Chap 30 ----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.