[Truyện Thái] Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

Chương 57



{ = Krist = }

Chết tiệt! Làm sao nó biết được tôi đang ở đâu vậy? Làm sao mà tới theo được? Đây là đảo riêng mà, đâu phải đảo mà bờ bên kia muốn tới là tới trong khi không được nhận sự cho phép đâu.

Thằng nhóc nghiệp chướng làm cho bầu không khí tốt đẹp và vui vẻ của tôi hỏng hết. Ngay khi thấy mặt nó, tôi suýt nữa đã muốn ngồi thuyền từ đảo này rồi trốn đi xa tận cùng thế giới luôn.

"Fran!! Sao mày tới đây được!!". Tôi không quan tâm sắc mặt vui mừng như chó con gặp chủ cùng nụ cười ngọt lịm nó trao cho, mà quát lại bằng giọng điệu không hài lòng tột cùng.

"Hỏi bác Wan, bác ấy nói là muốn đi theo thì cũng được, nên Fran mới tới.". Khốn kiếp! Mẹ không biết tôi cãi nhau với nó, tôi không muốn để cho chuyện làm cho người lớn không an lòng. Lúc trước tôi thân với nó tới mức nó có thể vào nhà tôi mọi lúc, sau đó cãi nhau lớn rồi nó trốn đi du học nước ngoài.

"Rồi sao mày biết tụi tao ở đây?"

"Fran thấy hình ở trên page của khoa. Đi chơi không rủ gì hết. Fran cũng muốn đi chơi biển. Từ hồi về tới giờ chưa có đi chơi biển gì hết."

"Chai mặt! Tao chửi mày tới như vậy, không hài lòng tới như vậy mà còn theo tao nữa hả? Cút xéo về đi. Tao không muốn thấy mặt mày.". Thằng nhóc này giống như không chịu chấp nhận sự thật, không chửi nặng thì nó không có cảm giác đâu.

"Anh Krist...". Nó làm vẻ mặt ủ rũ và nói luôn là tôi không đồng cảm chút nào.

"Bình tĩnh đi, bé ngoan. Đừng bực bội. Giờ đã tối rồi, giữa biển như vậy sao cậu ta về được?". Abo xoa mu bàn tay của tôi để nhắc nhở nhẹ.

"Anh chưa biết rõ về nó, đừng có mềm lòng đó."

"Fran chỉ muốn xin lỗi về những chuyện đã qua. Chúng ta quay lại làm anh em với nhau như trước không được ạ?". Fran tiến tới bám lấy cánh tay còn trống của tôi, truyền ánh mắt nài nỉ tới.

"Không bao giờ. Tao thật sự không hiểu mày mà, Fran. Đi học ở nước ngoài là tốt rồi, còn về đây làm gì nữa."

"Nói đàng hoàng đi đó, Krist. Fran không có ý gì với mày nữa. Đừng có quan trọng hóa bản thân. Em nó chỉ muốn xin lỗi mày về những chuyện đã qua mà thôi.". Vị khách không được mời còn lại ló mặt ra, tay bỏ vào túi và đứng trước mặt tôi. Sắc mặt và thái độ kiêu ngạo của nó làm cho chân tôi suýt nữa đã co giật.

"Hin, sao mày xuất hiện ở đây được vậy? Ai cho mày tới? Cút xéo cho khuất mắt. Cút hết cả 2 luôn.". Càng thấy mặt thằng nghiệp chướng này tôi càng nổi máu. Lần trước nó dẫn bạn theo hội đồng Karn tới nỗi cãi nhau với anh Fire, suýt nữa không làm lành với nhau được.

"Đảo này không phải của mày. Tao được nhận sự cho phép lên đảo rồi, từ mẹ mày.". Nó nói bằng sắc mặt chế nhạo.

Và nắm đấm của tôi không nhẫn nại được nữa. Nó bay thẳng vào mặt thằng mạnh miệng hết sức tới nỗi mặt ngoảnh một bên và loạng choạng vài bước. Tôi không đợi nó giữ thăng bằng thì đã đạp thêm cái nữa làm cho nó té xuống nền cát.

Tiếng ồn ào vang lên và bạn bè chạy tới ngay. Ai đó không biết nữa cố gắng đem tôi và Hin tách nhau ra, bởi vì nó cũng xông tới tôi.

"Mày đừng tưởng là đông hơn thì tao sẽ sợ đó, Krist. Dám đấm tao hả?"

"Cái này dành cho việc mày đem tụi rác rưởi của mày hội đồng thằng Karn. Muốn ăn chân tao lắm, phải không? Tưởng là tao không dám gây sự với mày hả? Đưa bản mặt tới cho đạp tận nơi thì tao đáp ứng cho."

"Krist, bình tĩnh đi chứ."

"Nhưng nó hội đồng thằng Karn. Cái tụi chết nhát! Chơi bầy chó! Có giỏi thì đơn thân đấu với tao đi.". Tôi chắc chắn không chịu thua nó. Dù cho chưa từng thật sự đánh nhau bởi vì lần nào cũng bị cản, nhưng tôi vẫn tin là tôi không bao giờ thua.

"Mạnh mồm nhỉ, Krist. Nếu mày dám solo thì bước tới. Đừng đem bạn ra đánh thay giống như mọi lần đi vậy."

"Tao chưa bao giờ làm vậy. Tự thằng Karn nó không chịu đựng được bản chất khốn nạn của mày thì đúng hơn. Tao cản là vì không muốn bạn tao làm kẻ gϊếŧ người mà thôi. Cỡ như mày, không gặp chân tao quất vào miệng thì chắc không biết ăn năn. À, nhưng nếu mày muốn hội đồng hay muốn nhập bọn với thằng Fran đấm tao thì cũng được đó. Để tao có thể đập cả vốn lẫn lời một lượt luôn."

"Anh Krist!"

"Gọi làm gì? Hay mày muốn bị đầu tiên? Không cần làm giọng yếu ớt với tao. Tao ghét mày! Nhớ vào cái đầu mày là tao ghét mày đi, Fran."

"Không thể nào. Chỉ là anh giận. Anh từng yêu em mà. Chúng ta từng yêu nhau."

Tôi nên nói thế nào với thằng ảo tưởng này đây? Đúng là tôi từng yêu thương nó, nhưng chỉ yêu giống như em trai mà thôi. Nó lại thần kinh tự tưởng tượng nữa chứ.

"Nhưng nó kết thúc rồi. Kết thúc từ ngày mà mày định phá hoại cuộc đời tao."

"Em chỉ muốn cho anh thấy, rằng chị Peach không có đủ kiên định. Chị ấy không có thật sự yêu anh. Anh cũng thấy chị ấy tin em rồi bỏ anh mà đi. Chỉ có một mình em là yêu anh, yêu hơn bất kỳ ai."

"Fran!". Thằng Hin sốc rồi. Chắc nó bị Fran lừa dắt mũi để tới đây chung với nó như thường lệ chứ gì. Thằng con trâu!

"Cỡ như mày mà yêu tao hơn ai hết ấy hả? Tao không tin đâu."

"Thì chứng minh đi. Em làm được mọi thứ, chỉ cần anh cho cơ hội."

"Được, tao sẽ cho mày cơ hội."

"Thật hả, anh Krist? Anh thật sự sẽ cho em cơ hội sao? Thật nhé?". Fran lung lay cánh tay tôi, nhìn bằng ánh mắt đầy hy vọng.

"Krist!". Tiếng anh Singto gọi nhỏ, nhưng tôi không quan tâm.

"Đúng, tao sẽ cho mày cơ hội chứng minh. Biển kia kìa, nếu mày thật sự yêu tao... thì đi chết đi!!"

"Krist! / Cái thằng Krist! / Anh Krist!". Nhiều tiếng gọi tên tôi, cứ làm như tôi là người sai mặc dù chuyện này rõ ràng thằng Fran là người sai. Tôi sai chỗ nào khi mà ghét người cứ quấy rối cuộc sống của tôi không ngừng chứ?

Nó không dám đâu. Người như thằng Fran, nó chỉ yêu chính bản thân, ích kỷ muốn chết.

"Gọi làm gì? Đi ăn cơm được rồi, tao đói.". Tôi gắng gượng cư xử như bình thường, không đổ lên đầu bạn bè, những người không liên quan, kéo tay Abo đi dẫn trước về phía bàn ăn, không để ý nhìn mặt thằng Fran nữa.

"Anh Krist! Đừng giận em mà, em xin lỗi.". Thấy chưa? Nó không dám đâu. Quay lại làm ra vẻ hối lỗi có vẻ dễ hơn nhiều nhỉ?

"Hừ, tao cứ tưởng là giỏi. Chỉ giỏi cái miệng thì đừng có xin cơ hội lần thứ 2 từ tao nữa.". Tôi nhếch khóe miệng chế nhạo nó.

"Không phải là em không dám. Nhưng nếu em bị cái gì thì anh sẽ buồn, cảm thấy tội lỗi. Em không muốn anh phải trách chính mình suốt cuộc đời.". Thằng Fran cắn chặt môi tìm cái cớ biện minh.

"Vậy hả? Cảm giác duy nhất mà tao có nếu mày bị gì chính là cảm thấy vui mừng."

"Anh Krist!". Thằng nhóc nghiệp chướng nổi nóng gồng chặt nắm tay, nhìn tôi bằng ánh mắt thù giận.

"Ăn cơm đi thì hơn, Abo. Tôm lăn bột chiên giòn đang nóng, em múc cho nhé. Thôi thì hơn, em đút cho nhé. Há miệng đi.". Tôi múc tôm chiên miếng vừa miệng, dùng nĩa chọt vào và đưa tới tận miệng.

"Krist". Abo không chịu ăn, nhìn tôi bằng ánh mắt đồng cảm.

Tôi cảm thấy vui, ít ra cũng có anh ấy là hiểu tôi.

"Há miệng đi, anh Singto."

"Ừ"

"Ngon không? Đây là em kêu bác Mali làm đó. Em biết là anh thích ăn. Để sau này em tập nấu cho ăn nhé."

"Anh Krist, lại tên này nữa hả? Rốt cuộc nó là gì với anh?". Âm thanh không dễ nghe bay tới theo gió làm cho tôi bực bội thêm lần nữa.

"Là gì cũng không liên quan tới mày. Nhưng nếu muốn biết thì tao nói cho nghe. Anh ấy là người quan trọng nhất đối với tao. Hài lòng chưa?"

"Không đúng. Fran mới là người quan trọng nhất đối với anh, không phải nó."

"Đừng gọi anh Singto như vậy, Fran. Anh ấy lớn hơn mày, kính trọng đi. Nếu muốn ở lại đây thì cứ ở, nhưng mà mày chịu đựng nhìn cho được đi vậy.". Tôi nhướng mày thách thức Fran, rồi quay về phía Abo lần nữa.

"Ăn tiếp nhé anh. Hôm nay dùng nhiều sức nên thấy mệt chứ gì? Lát lên phòng tắm xong, em xoa bóp cho nhé.". Huhuhu, không thể chấp nhận bản thân vào lúc này cho lắm. Nhưng vì sự hả dạ thì phải làm.

"Hừ hừ, ừ. Nhưng chắc em cũng mệt, thay phiên nhau xoa bóp, thấy được không?". Chết tiệt, thằng cha này đáp trả lại.

"Khùng! Đồ bác sĩ dê!"

"Dê vợ đâu thấy có sao."

"Xí, ăn đi. Đừng có mà nhìn mặt đó."

"Mắc cỡ chứ gì?"

"Ờ, mắc cỡ. Mắc cỡ dữ lắmmmm! Hài lòng chưa? Đây, tôm chiên.". Tôi dùng nĩa chọt thêm miếng tôm chiên đưa tới miệng.

"Em nhìn ngon hơn tôm chiên nữa.". Thằng cha này đúng gian luôn. Anh ấy liếc nhìn Fran ở sau lưng tôi một chốc nữa.

"Cái tụi nghiệp chướng, trêu đứa trẻ không có khả năng chống cự.". Anh Beem mắng nhẹ. Thì đúng rồi, em trai bạn thân mà.

"Tới đây ngồi, Fran. Gọi thằng Hin tới nữa đi. Mà đừng có gây chuyện đó mày, không thì tao sẽ nói lại tất cả mọi chuyện với thằng Saifah.". Và rồi đem bạn thân ra dọa. Anh cũng ác, trêu người không có khả năng chống cự như nhau thôi. Biết rõ 2 người đó sợ anh Saifah còn hơn gì nữa mà.

Cuối cùng thằng Fran và thằng Hin cũng không có lựa chọn. Lực lượng thì ít hơn, Karn thì nhìn chằm chằm bốc lửa đợi xử lý, phải đi tới ngồi ở một góc ăn cơm trong im lặng. Tôi cảm nhận được 2 ánh mắt nhìn tới.

Một người thì thù hận tột cùng, một người thì tủi thân tột cùng.

Đúng là nhộn nhịp mà, cuộc đời tao.

**************************************

Tụi nó hành xử yên bình chỉ được một lúc. Sau khi ăn cơm xong, lúc đầu định rủ mọi người ngồi chơi game gì đó vui vui ở phòng khách trước khi đi ngủ, không thì ngồi thư giãn ở chỗ đống lửa trên bãi biển thêm đêm nữa. Nhưng mà bây giờ hết hứng rồi, vào ngủ thì hơn.

"Fran ngủ chung với, anh Krist. Phòng chỉ có nhiêu đây, Fran biết ngủ ở đâu?". Nó bỏ thằng Hin rồi bám dính tay tôi, không chịu buông. Abo bắt đầu nhìn bằng ánh mắt âm u rồi.

"Ngủ ở đâu là chuyện của mày. Kia kìa, ghế salon. Ngủ với thằng Hin đi. Nó là gì đó với mày mà, không phải sao?". Tôi biết nó không có ngây thơ, trong trắng gì đâu. Thằng Hin từng tuyên bố rằng Fran là của nó. Còn thằng nhóc này chắc cũng chịu cho để đem thằng Hin đi sai việc cho tiện chứ gì.

"Không có, anh Krist. Tụi em chỉ là anh em với nhau.". Fran phủ nhận nhỏ tiếng.

"Chuyện của mày. Là cái gì hay không là cái gì cũng không liên quan tới tao. Buông tay tao ra được rồi. Muốn tao làm bạo lực phải không?"

"Không!! Fran sẽ ngủ với anh. Cho thằng... ơ... cho anh ta ngủ chỗ khác đi.". Nó suýt nữa đã gọi Abo là thằng này, thằng kia nữa, nhưng gặp ánh mắt hung dữ của tôi nên đổi từ gọi.

"Tưởng rằng bản thân là ai mà lại ra lệnh? Tao ngủ với anh Singto mỗi ngày, tại sao phải làm theo lời mày nói chứ?"

"Anh với nó...?"

"Hừ". Tôi nhếch khóe miệng nhạo người tái mặt. Đã nói là nó không có ngây thơ, cỡ như nó thì chắc không khó để đoán đâu.

"Không tin, Fran không tin. Anh chỉ lừa Fran thôi. Chỉ là anh muốn Fran ra khỏi cuộc đời anh thôi, phải không?"

"Nếu mày nghĩ như vậy thì cũng nên nghĩ cho thông suốt rằng tại sao tao lại muốn mày ra khỏi cuộc đời tao... Bởi vì tao ghét mày đó.". Tôi đưa ngón tay lên chọt vào trán nó mấy cái. Fran làm vẻ mặt giống như muốn khóc và tôi không hề tội nghiệp gì hết.

"Không thể nào, anh Krist. Chỉ là anh giận Fran. Anh làm như vậy bởi vì muốn mỉa mai Fran thôi, phải không? Anh từng tốt bụng, từng chăm lo, từng chiều chuộng Fran mọi thứ."

"Đó là trước khi mày phản bội tao. Mày làm tổn thương tao mà định kêu tao yêu thương mày như lúc trước nữa hả?"

"Fran xin lỗi. Anh Krist tha lỗi cho Fran một lần thôi không được sao?"

"Cũng được đó, nếu mày cút xéo ra khỏi cuộc đời tao, kiếp này đừng có gặp mặt nhau nữa thì tao sẽ tha lỗi cho."

"Anh Krist!!". Đôi mắt nó đẫm nước, nhưng cố gắng kiềm nén không khóc.

Tôi không hiểu. Nó chấp nhất gì tới tôi mà dữ vậy? Người ta khi nói không yêu rồi đối xử như vậy thì đáng lẽ nên từ bỏ được rồi... Hay là nó yêu tôi thật?

Chắc không đâu.

"Mày muốn ngủ với tao lắm phải không?". Tôi thấy phiền tột cùng. Người khác thì làm vẻ mặt khó xử. Việc đi chơi càng lúc càng không giống như đi chơi nữa rồi. Tôi quay về phía những người còn lại vẫn đang đứng thành nhóm, không biết nên làm gì.

"Tụi mày không cần để ý nó. Đi chơi thì cứ vui vẻ đi. Chuyện thằng Fran để tao xử lý cho. Anh Beem trông chừng thằng Hin đi vậy.". Ra lệnh xong, tôi liền kéo tay Fran và anh Singto vào phòng ngủ.

Hai người đó đứng nghẹn lời nhìn mặt nhau, không đoán được tôi định làm gì mà lại kéo vào phòng cùng lúc như vậy.

Đây không có định chơi 3P đâu, đừng có nhìn mặt tao như vậyyy!

"Đi tắm đi anh, để còn đi ngủ, mệt rồi. Ngày mai phải dậy đi lặn nữa.". Tôi đưa khăn lau mình cho anh Singto, mỉm cười nhạt với anh ấy.

"Ừ". Anh ấy nhận rồi đi vào trong phòng tắm.

"Anh Krist!". Khi ở riêng 2 người, Fran liền bắt đầu di chuyển tới gần. Khuôn mặt đáng yêu, ngây thơ hơn cả con gái ngước lên nhìn. Bàn tay nhỏ ôm lấy cánh tay tôi.

"Đi chuẩn bị tắm rửa đi chứ.". Tôi ngưng la lối và dùng sự trầm tĩnh. Thật sự là quá mệt để chiến đấu với nó. Định đập như thằng Hin thì cũng không làm được.

Dù cho ghét nó tới cỡ nào, nó cũng từng là em trai mà tôi thương giống như em trai ruột. Tôi là con một, muốn có em lâu rồi. Hơn nữa, Fran còn hay làm nũng nữa. Tôi vừa yêu thương vừa chiều chuộng. Muốn có cái gì, muốn làm cái gì tôi cũng đều cho hết mọi thứ. Rồi một ngày phải biết rằng nó phản bội tôi một cách tàn ác.

Nó không có yêu tôi như anh trai, rồi còn chuốc rượu để tôi trở thành của nó, đi lừa Peach - người yêu của tôi lúc đó, rằng tôi đã quan hệ với nó rồi và sẽ phải chịu trách nhiệm, làm cho Peach chia tay tôi, làm cho tôi thành kiến với tình yêu tới nỗi không định nghiêm túc với ai.

Cho tới khi gặp anh Singto, sự lo lắng, sự quan tâm, việc được tìm hiểu nhau từ chút một, được ở cùng người hiểu lý lẽ và trưởng thành hơn làm cho tôi cảm thấy an lòng.

Mọi thứ đang chuẩn bị tốt lên và rồi nó quay lại, quay lại làm cho tôi sợ.

Sợ rằng anh Singto sẽ giống như Peach.

"Anh Krist ơi, Fran xin lỗi nhé. Tha lỗi cho Fran không được sao? Lúc đó Fran còn nhỏ, làm mà không biết suy nghĩ, nhưng mà sẽ không có như vậy nữa.". Fran đưa 2 tay lên ôm cổ, nhón người lên để đưa mặt tới gần.

"Mày định làm gì?". Tôi nheo mắt hỏi nhưng mà không có gỡ nó ra.

"Thì năn nỉ đó. Cho Fran sửa sai nhé?". Nó nói rồi rời ra, cởϊ áσ của mình ra từ từ, ánh mắt nhìn tôi một cách khiêu gợi.

"Định sửa sai hay cởi đồ?"

"Em làm được mọi thứ, nếu anh muốn.". Chiếc áo thun được ném xuống sàn theo cái áo cardigan của nó và rồi nó bước về phía tôi chầm chậm.

"Mày muốn tao chơi?"

"Dạ, Fran là của anh. Anh muốn làm gì với Fran cũng được.". Bàn tay nhỏ bám lên thân người tôi, dùng đôi mắt ngước lên nhìn ngọt ngào.

Chắc chết, nếu là người khác chắc đã đem nó ném lên giường rồi quất tới sáng chắc luôn, khiêu gợi tới như vậy. Nhưng với tôi thì lại không hề có hứng chút nào.

*Krét*

Đúng lúc tiếng cửa phòng tắm mở ra. Anh Singto nhìn hình ảnh 2 chúng tôi bằng ánh mắt rực lửa bởi cơn giận, nhưng anh ấy không phải người hay la lối hay ghen tuông thể hiện ra mặt, nên chỉ có thể thở dài nặng nề rồi đi tới dừng lại trước mặt chúng tôi, gỡ tay Fran ra khỏi người tôi.

"Không tắm sao?". Anh Singto quay qua hỏi, chen thân người vào giữa. Lúc này anh ấy chỉ mặc quần ngắn, không có mặc áo, có khăn lau mình ở trên đầu.

"Ngồi đi. Em lau tóc cho nhé. Lại để ướt đi ra nữa rồi.". Việc tôi lau đầu cho anh ấy sau khi gội đầu xong đã trở thành thói quen rồi.

Anh Singto đi tới ngồi ở cuối giường một cách dễ bảo. Bàn tay lớn kéo cổ tay tôi đi theo, đưa khăn lông trong tay cho tôi.

Tôi nhận lấy rồi đặt lên mái tóc ướt nhẹ nhàng, từ từ lau chầm chậm như đã từng làm. Bình thường anh ấy sẽ ngồi yên, không thì ôm eo kiểu nới nới. Nhưng hôm nay lại siết đúng chặt, hơn nữa còn vuốt va qua lại chỗ hông không ngừng.

"Tay anh quậy thật đó."

"Tại chỗ đặt tay nó êm mềm quá mà.". Anh ấy nhấn tay lên hông tôi thật mạnh, xoa nắn quay lại tới nỗi sắp xuống tới mông luôn rồi.

"Anh Krist, Fran không có đồ. Cho mượn áo chút đi.". Tiếng thằng nhóc nghiệp chướng vang lên chen ngang. Mặt nó đỏ gắt bởi cơn giận.

"Mượn thằng Hin đi."

"Không chịu. Fran muốn mặc áo của anh mà."

"Haizzz.". Tôi thở dài, thấy phiền phức tột cùng, đi tới tủ quần áo, cầm cái thun ra rồi ném vào mặt nó. "Cầm lấy, nhanh chóng đi tắm được rồi. Để tao còn tắm."

"Anh không tắm với Fran hả? Để Fran kì lưng cho nhé?"

"Tắm cha già mày. Nhanh chóng đi, không thì tao đổi ý không cho ngủ chung tối nay đó."

"Anh Krist cứ, ác quá.". Nó ra vẻ giận dỗi giống như hồi còn nhỏ, nên tôi không nhịn cười được.

"Ờ, tao ác. Nhưng sẽ ác hơn như vậy nếu không nhanh chóng đi tắm. Đi nhanh nhanh đi, hôi.". Tôi đẩy lưng nó về phía phòng tắm. Nó nhăn mặt chọc ghẹo một chút rồi cũng chịu chạy vào trong phòng tắm.

"Krist"

"Anh không mặc áo hả? Hôm nay thời tiết lạnh đó, một hồi bị bệnh.". Tôi đi tới tủ quần áo lần nữa, cầm áo thun tay dài ra đưa cho anh Singto.

"Krist, nhớ lời hứa tối qua không?". Anh Singto không chịu nhận áo, sắc mặt không thoải mái cho lắm.

Lời hứa à?

"Nhớ chứ. Không có gì như anh hiểu đâu. Em không đẩy nó ra lúc nãy là vì anh vừa hay bước ra thì đúng hơn. Còn hơn cả trên phim nữa chứ, hừ hừ."

"Vậy nếu anh ra trễ hơn như vậy thì sao?"

"Thì em đạp nó chứ sao. Không thì đập mẹ nó luôn. Anh càng chậm trễ thì nó càng đau lâu. Em không có ai ngoài anh đâu. Em hứa rồi mà. Thật ra dù cho anh không xin, em cũng không có làm gì đâu. Em ghét nó, anh cũng biết."

"Lúc trước... từng yêu nhau hả?"

"Lấy đâu ra mà nói vậy? Em chỉ xem nó là em trai thôi. Nó cứ ảo tưởng, tự mình nghĩ nhiều... Anh không tin em hả?"

Tôi bắt đầu sợ, sợ rằng anh Singto sẽ giống như Peach. Anh ấy bắt đầu tra hỏi, bắt đầu nghi ngờ và không lâu nữa sẽ đổi sang dè chừng.

"Không phải, anh tin tưởng Krist. Đừng làm vẻ mặt như vậy chứ.". Không biết bản thân đang làm vẻ mặt như thế nào mà anh Singto lại kéo tôi vào ôm chặt.

"Anh... đừng làm cho em thất vọng nhé. Nếu anh giống như Peach, chắc em..."...không tin vào tình yêu nữa.

"Anh không như vậy đâu. Qua đây, đừng nghĩ nhiều nhé. Anh thật sự xin lỗi. Bởi vì anh không biết gì nhiều, nên muốn nghe mọi chuyện từ miệng Krist mà thôi. Không phải là anh tin những gì em nói đâu."

"Thật nhé?"

"Thật. Bằng danh dự của bác sĩ.". Tôi chưa từng thấy anh Singto cười giỡn như vậy. Chắc anh ấy làm để cho tôi an tâm chứ gì?

"Bác sĩ dâm dê thì có."

"Thấy vợ thì lại muốn dê mà. Người gì mà, trắng ơi là trắng. Cả người nhìn đúng ngon."

"Ngon thì ăn đi.". Tôi di chuyển tới gần, làm theo kế hoạch đã lên sẵn, ngồi cưỡi lên trên đùi người to con hơn, ngước mắt lên nhìn khiêu khích.

"Nhóc ranh.". Anh ấy nói nhỏ giống như nói mớ, sau đó thì khuôn mặt liền áp sát xuống, lực siết từ eo chặt tới nỗi suýt nữa đã bẻ gãy tôi làm hai. Nhưng tôi không quan tâm, ôm lại quanh cổ thật chặt và nhận lấy nụ hôn nóng bỏng của đối phương một cách tình nguyện.

"Ưmm~". Tôi để cho mọi thứ theo như tự nhiên, không chống cự, không gạt bỏ. Bàn tay nóng vuốt ve trên da, kéo áo thun mỏng của tôi qua đầu rồi cởi ra khỏi người tôi.

"A!". Bàn tay dày quay lại quanh quẩn trên ngực lần nữa, đè nhẹ xuống theo từng phần chạm tới cùng với việc lấy đi sự tỉnh táo, làm cho từ từ mờ nhạt đi.

"Ư.... A... Ực...". Tôi suýt nữa đã phát cuồng. Hôm nay anh ấy công kích dữ dội giống như tối hôm trước, lúc mà anh ấy nói rằng lâu rồi không ôm tôi rồi xử nặng tới nỗi tôi ngất trên ngực.

Hàm răng trắng cắn xuống cổ, để lại vết răng sắc và theo sau là nụ hôn an ủi vào chỗ cũ.

Đúng là nóng bỏng mà.

Anh Singto như vậy đúng hot.

"Anh làm em... muốn phát điên... nữa rồi... Ưmm~". Cái miệng quanh quẩn ở trên đường cong ngực, để lại vết tình tại mỗi điểm đi qua. Tôi bóp mạnh tay lên mái tóc dày, ưỡn ngực lên cho đối phương làm theo ý thích thuận tiện hơn.

"Anh sẽ làm cho bé ngoan cuồng anh tới nỗi quên hết mọi thứ.". Anh ấy trả lời lại bằng giọng điệu khàn đặc, nghe rồi cảm thấy gợϊ ȶìиɦ tột cùng.

"Hôn... Hôn em chút... ư... Anh Singto...". Tôi không đợi anh ấy làm theo lời nói mà đã nâng khuôn mặt đẹp trai lên và bắt đầu tự mình áp miệng vào. Bàn tay lớn chen vào nắn bóp chỗ đường cong phía sau lưng trong khi chúng tôi trao đổi nụ hôn một cách nóng bỏng.

Tôi gần như sắp chết vậy, hôn giỏi quá mức rồi.

"Anh Krist!!!". Tiếng của người bị quên là cũng có ở trong phòng vang lên. Tôi hơi giật mình một chút nhưng không rời ra, vẫn cứ tiếp tục hôn anh Singto. Lúc đầu bác sĩ dâm dê định rời ra, nhưng tôi khóa cổ lại và tiếp tục hôn như người đói khát.

Đúng, tôi cố tình kéo Fran vào cùng một phòng để cho nó thấy hình ảnh như vậy đó.

"Ưmm~". Tôi cố tình rên lớn tiếng, chen đầu lưỡi vào trong khoang miệng nóng hổi, mút lấy lưỡi đối phương vào miệng của mình, quấn quýt và cọ xát tới nỗi anh Singto lại quên mình lần nữa.

"Ưmm~"

"Không, anh Krist. Tránh ra đi mà. Sao anh lại làm như vậy?". Lực yếu ớt kéo cánh tay tôi hết

sức có thể, tôi không có gượng người lại nên bị lọt ra khỏi đùi anh Singto và đứng trên sàn bằng chân của mình.

"Mày làm cái gì vậy?". Tôi quay qua mắng thằng Fran một cách bực bội, vuốt tóc của mình lên. Còn anh Singto thì nhìn Fran bằng ánh mắt u ám nhưng không nói gì.

"Sao anh có thể làm như vậy được? Còn Fran thì sao? Anh hôn nó, huhuhu, anh hôn nó trước mặt Fran hả?". Fran vừa khóc vừa đánh vào ngực tôi liên tục.

"Mày bị cái gì vậy? Sao lại khóc?". Tôi biết nhưng giả vờ như không biết, để cho nó đánh tiếp. Lực nhỏ xíu như vậy không có làm cho tôi đau đâu, nhưng đánh lâu lâu thì cũng bắt đầu rồi đó.

"Fran tưởng là anh thích con gái suốt bấy lâu nay. Nhưng anh có thể hôn nó, có nghĩa là Fran cũng có quyền. Anh hôn Fran đi, Fran chịu là của anh, Fran chịu, hôn Fran nhé?". Nó giống như người điên, cố gắng kéo cổ tôi xuống về phía nó.

Anh Singto cử động lần nữa giống như định tiến tới kéo Fran ra, nhưng không có nhanh bằng tôi đâu. Tôi đẩy nó hết sức, tới nỗi thân hình nhỏ nhắn loạng choạng ngã lên cái giường êm.

"Khốn kiếp! Mày định làm cái quái gì vậy? Tao có thể hôn anh Singto, không có nghĩa là tao có thể hôn tất cả con trai đâu đó."

"Nhưng anh...". Fran cố gắng cãi, tôi quát ngược lại nó trước.

"Tao không có thích con trai. Nhìn miệng tao đi. Tao - không - có - thích - con - trai. Đừng có định hôn tao nữa, tao ghê tởm. Chỉ với thằng Karn hôm qua thì tao đã muốn ói rồi.". Dạo này chòm sao nào quay tới gần Trái Đái mà tôi lại có số hút con trai mạnh tới như vậy ta?

"Còn nó thì sao? Anh hôn nó, nó cũng là con trai.". Fran chỉ về phía anh Singto.

"Không có giống nhau. Tao nói rồi mà, anh ấy là người quan trọng của tao. Và nhớ lấy đi đó, Fran. Nếu gọi anh Singto là nó nữa, tao đấm cho rách miệng luôn đó.". Tôi bực bội tới mức không nhìn mặt nó nổi, cầm khăn lau mình vào đi tắm để dập tắt cảm xúc của mình, không quan tâm ai hết.

Lúc đi ra Fran đã mất tích ra khỏi phòng rồi. Anh Singto đang nằm dựa đầu giường. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, không có ai nói cái gì. Tôi leo lên giường, hôn nhẹ anh ấy rồi buông mình xuống nằm ngủ.

Ôm nhau cả đêm.

Không hề có lời nói an ủi hay lời giải thích. Chỉ nhìn vào mắt, chúng tôi đã hiểu rõ nhau.

Tôi tin như vậy.

Mà không biết rằng, toàn bộ niềm tin sẽ bị Fran làm dao động vào buổi sáng ngày tiếp theo.

---------- End Chap 57----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.