Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1001: Mị Lực Bổn Thiếu Chẳng Lẽ Lại



Thi đấu chấm dứt, người thất bại dần dần rời đi, mà mười người đứng đầu đều lấy được ban thưởng.

Ban thưởng chỉ là một ít đan dược chữa thương ngũ giai cùng mười vạn thượng phẩm huyền tinh mà thôi.

Khi ban thưởng, do Lam Dương thành Lâm Khiếu Nghiễm tuyên bố, năm ngày sau tập hợp cùng các trọng tài đi tới cổ chiến trường Chiến Loạn Uyên.

Chiến Loạn Uyên sở dĩ được xưng là cổ chiến trường, chính bởi vì mười vạn năm trước là nơi vẫn lạc của thật nhiều đại năng hoàng tộc.

Lúc trước tứ đại hoàng triều vì muốn cắn nuốt địa bàn của đối phương, cuối cùng đem cả hoàng triều cao thủ của mình phái tới chiến trường phân định thắng thua.

Cuộc chiến ấy cơ hồ tập hợp toàn bộ đại năng hoàng tộc, đại chiến của họ gần như hủy thiên diệt địa, may mắn bọn hắn sớm bày ra đại trận không gian đem phiến thiên địa nơi đó ngăn cách bên ngoài.

Sau cuộc chiến ấy, không bao nhiêu vị đại năng còn sống sót rời khỏi nơi đó, mà nơi đó cũng được thế nhân xưng hô là Chiến Loạn Uyên.

Từ sau cuộc chiến ấy, nguyên khí của tứ đại hoàng triều trọng thương, sau đó các tông môn cùng đại phiệt bắt đầu cắt đất xưng vương, không tiếp tục nghe theo hoàng triều hiệu lệnh, dần dần tứ đại hoàng triều bắt đầu xuống dốc, dần dần biến mất trong võ đài Trung Vực.

Lam Dương thành, bên trong một khách sạn, nhóm người Lăng Tiếu đều ở nơi này.

- Qua thêm bốn ngày sẽ khởi hành đi Chiến Loạn Uyên, thần côn có chỉ thị gì tốt hay không?

Lăng Tiếu nhìn Huyền Diệu hỏi.

Huyền Diệu phe phẩy quạt nói:

- Ta có dặn dò gì đây, hết thảy thuận theo tự nhiên là được.

Nói tới đây hắn bỗng nhiên nhìn qua Diệp Vân Phong nói:

- Lần này Vân Phong xem như may mắn mới xông vào top 10, về phần có thể trở thành Chiến Hoàng chân chính hay không phải xem Thăng Linh quyết của hắn có thể bù đắp nhược điểm hay không, bằng không Hoàng Bảng chi tranh lần này sẽ là nơi hắn vẫn lạc, Vân Phong ngươi nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.

Lời này của Huyền Diệu không phải nói chuyện giật gân mà chỉ trần thuật một sự thật.

Diệp Vân Phong có thể tiến vào top 10, có thể nói là dùng tư thế “nghiêng ngả lao đao” mà hình dung, nếu trước đó hắn gặp phải tám người khác trong mười người chiến thắng, chỉ sợ vận khí hắn sẽ không tốt như vậy.

- Quân sư, Thăng Linh quyết vốn là bí thuật gia truyền của Diệp gia ta, bao nhiêu năm rồi tổ tông Diệp gia luôn muốn bù đắp nhược điểm của nó nhưng không biện pháp, ngươi bảo ta làm sao hoàn thiện được Thăng Linh quyết, ta cũng không thông minh được như lão đại thôi.

Vẻ mặt Diệp Vân Phong đau khổ nói.

Huyền Diệu cười nhẹ đáp:

- Cơ duyên tự có trời định, Chiến Loạn Uyên vốn là cổ chiến trường, nơi đó có thật nhiều đại năng vẫn lạc, sẽ có cơ duyên của ngươi, cũng là cơ duyên của Diệp gia ngươi, rốt cục ngươi có thể thành long hay thành xà phải xem ngươi, chẳng qua bên trong hung hiểm vạn phần, có đi vào hay không là do ngươi quyết định mà thôi.

Diệp Vân Phong không chút do dự đáp:

- Đã đi tới một bước này ta đương nhiên muốn nhìn xem rốt cục mình đi được bao xa, cho dù chết trong Chiến Loạn Uyên đó cũng là vinh hạnh của ta!

Mấy ngày thời gian lại trôi qua.

Mười người đứng đầu tập hợp chung lần nữa.

Mười người nghiêm túc mà đứng, mười cỗ khí thế cường đại dâng lên.

Mười người đều thông qua một lần lại một lần giết chóc chứng minh lực lượng bản thân, không ai phục ai, mặc dù họ không so đấu nhưng ở thời khắc này muốn dùng khí thế áp đảo đối phương.

Trên đài cao ngoại trừ mười người bọn họ còn có mười một trọng tài, đều có tu vi thiên tôn giai, mà trong đó còn có một người tu vi bán đế.

Lão giả tu vi bán đề là người dẫn đội đến Chiến Loạn Uyên lần này tên Vương Trọng Thu.

Vương Trọng Thu lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người, nói:

- Mười người các ngươi đã lấy được mười danh ngạch đầu tiên, xem như tiến vào hàng ngũ ngàn danh Trung Vực, các ngươi đều có tư cách đến Chiến Loạn Uyên so đấu tiến vào trăm Chiến Hoàng, Sát Hoàng hoặc…Đệ Nhất Hoàng Tọa, nhưng từ một khắc bước vào Chiến Loạn Uyên, chú định đó là con đường có đi không về, nơi đó nguy hiểm trùng điệp, cho dù thiên tôn giai cũng dễ dàng vẫn lạc, hiện tại nếu bỏ quyền thì bài danh của các ngươi vẫn nằm trong ngàn danh hoàng giả, sau khi tiến vào Chiến Loạn Uyên nếu chưa tới thời gian quy định thì không thể trở ra, cho nên các ngươi cần suy nghĩ kỹ càng!

Mọi người nghe xong lời nói của Vương Trọng Thu, thần sắc vẫn thản nhiên, không lộ chút bộ dạng sợ hãi, ra vẻ không ai muốn rút lui.

- Tốt, các ngươi không ai rời khỏi, chúng ta lập tức đi Chiến Loạn Uyên!

Vương Trọng Thu hài lòng liếc mắt nhìn qua mọi người, sau đó dẫn đầu bay đi.

Những người khác liền đi theo sau.

Bọn họ đi tới thành chủ phủ Lam Dương thành, nơi đó có một thông đạo chuyên dụng trực tiếp đi tới truyền tống trận của Chiến Loạn Uyên.

Bình thường đều có cao thủ canh giữ, tuyệt đối không ai dám tự mình vận dụng con đường này.

Con đường chuyên dụng này không như những truyền tống trận khác, loại chuyên dụng chỉ có thể truyền tới một mục đích, không thể đi tới địa phương khác, đồng thời khoảng cách giữa hai địa phương khá lớn, sử dụng thú đan rất cao cấp, số lượng không ít.

Mọi người tiến vào truyền tống trận, vị bán đế đem hơn mười viên thú đan lục giai khảm vào trận văn, ngay sau đó một vầng hào quang cường đại nở rộ, đem mọi người bao phủ, mạnh mẽ vận chuyển họ đi tới một địa phương xa lạ.

Sau khi mọi người rơi xuống đất, một cỗ khí thế lãnh sắt tiêu điều ập thẳng vào mặt.

Mười người đưa mắt nhìn lại, thần sắc kinh hãi.

Trước mắt họ là một mảnh hoang vu, cát bay cùng loạn thạch, cỏ dại, tàn binh, giáp trụ, hài cốt…

Nơi này quả thật giống như cảnh tượng tận thế, tràn ngập vẻ tĩnh mịch cùng hoang vắng, nếu một người sống thời gian dài nơi này mà nhìn không thấy chút vết chân, không cảm thụ được chú sinh khí thiên nhiên, chỉ sợ đều sẽ biến thành kẻ điên.

- Nơi này…thật không hổ là cổ chiến trường!

Diệp Vân Phong nuốt ngụm nước bọt thở dài nói.

Lăng Tiếu tràn đầy đồng tình gật đầu:

- Phải, tứ đại hoàng triều tranh đoạt thiên hạ thống nhất Trung Vực, đáng tiếc toàn bộ đại năng đều bị táng thân, thật sự là đáng tiếc.

Diệp Vân Phong đáp:

- Không sai, nhớ ngày đó khi tứ đại hoàng triều cùng tồn tại, là thời gian cường thịnh nhất của Trung Vực, cường giả tôn giai vô số, cường giả đế cấp cũng không hiếm thấy như hiện giờ.

Lúc này Vương Trọng Thu lên tiếng cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ.

- Nơi này chẳng qua là bên ngoài Chiến Loạn Uyên mà thôi, Chiến Loạn Uyên chân chính không đơn giản như vậy.

Vương Trọng Thu hiện tia cười lạnh nói, ngừng một chút hắn nói tiếp:

- Phía trước có địa phương tập hợp, các ngươi đi nhanh đi!

Vương Trọng Thu dẫn đầu đi nhanh, mọi người nhanh chóng đuổi theo.

Nơi tập hợp chẳng qua là một tòa thành trì đổ nát không chịu nổi mà thôi.

Khi mọi người đến gần, liền cảm ứng được bên trong có thật nhiều khí tức thật cường hãn.

Khi mọi người đến nơi, một thanh âm sang sảng chợt vang lên:

- Cuối cùng Vương huynh đã đến đây, tổ của ngươi thật làm người chờ thật lâu ah!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.