Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1031: Tiếng Trống



Cho nên vừa bắt đầu bọn họ cũng không có nửa phần khinh thị Lăng Tiếu.

Bọn họ cảm thấy lấy uy lực của Tiểu tinh sát trận muốn tiêu diejt Lăng Tiếu hẳn là cũng đủ rồi.

Nhưng mà hiện tại Lăng Tiếu không có bị diết chết, gược lại đem minh hữu của bọn hắn nhất nhất giết đến sạch sẽ, mà những linh thú kia cũng theo chủ nhân của bọn chúng vẫn lạc mà cũng chết theo rồi.

- Cho các ngươi một cái cơ hồi, hai người các ngươi cùng lên đi!

Lăng Tiếu đem Băng Hỏa kiếm thu vào, hướng về phía hai người ngoắc ngoắc ngón tay, khinh miệt nhìn Văn Hoảng cùng Bạch Môn Sinh nói.

Hắn không muốn đem hai người này lập tức giết chết, hắn có phương pháp xử lý tốt hơn hảo hảo pha chế hai người bọn hắn.

Bạch Môn Sinh lui về phía sau một bước hướng Văn hoảng nhìn lại, nói thật trong lòng hắn đã cực kỳ sợ hãi rồi.

Lăng Tiếu quả thực so với trong tưởng tượng của bọn hắn đáng sợ hơn nhiều lắm, chỉ sợ Thiên Tôn cũng khó trở thành đối thủ của hắn đi!

Thần sắc của Văn Hoảng không ngừng biến ảo, Cực Quang Điêu ở một bên vung lên cái cánh tuyết trắng, trong cặp mắt trắng kia tản ra quang mang u lãnh quỷ dị.

- Lăng huynh đệ quả nhiên hảo thủ đoạn, không bằng chúng ta lúc này dừng lại thì như thế nào, Đế đan nơi này sư huynh đệ chúng ta cũng không cần nữa rồi.

Văn Hoảng nhẹ hít một hơi thản nhiên nói.

- Đúng đúng... Lăng huynh đệ, chuyện này coi như xong a!

Cỗ ngoan kình kia của Bạch Môn Sinh đã không còn rồi, lúc này phụ họa nói.

Lăng Tiếu câu khởi lên một đạo tiếu dung nói:

- Cái này không thể được, các ngươi chỉ có một lựa chọn, các ngươi không tới thì ta đây liền tới!

- Thật không có đường thương lượng sao?

Văn Hoảng nắm thật chặt cốt phiến híp mắt nói.

Lăng Tiếu dựng lên ngón giữa lắc lắc nói:

- Không có thương lượng!

Dứt lời hắn bắt đầu hướng hai người từng bước bức tới.

- Đã như vậy, vậy... Ngươi liền đi chết đi!

Văn Hoảng biết tốc độ của Lăng Tiếu kinh khủng, muốn trốn hiển nhiên là không thể nào, vậy chỉ có thể liều mạng rồi.

Cùng lúc đó, Cực Quang Điêu ở bên cạnh hắn phát ra một tiếng tê minh to rõ, hai đạo bạch quang từ trong mắt của nó nhanh chóng bắn ra ngoài.

Hưu hưu!

Tốc độ của bạch quang cực nhanh, phảng phất như chợt lóe lên.

Lăng Tiếu đã sớm chú ý tới Cực Quang Điêu kia rồi, nhưng mà đối mặt với công kích cực nhanh này của nó vẫn có chút không kịp đề phòng, lồng ngực rắn chắc liền bị oanh trúng.

Nhưng mà phòng ngự của Lăng Tiếu có thể nói là biến thái, bạch quang kia ngay cả y phục của Lăng Tiếu cũng không thể xuyên thủng.

Văn Hoảng cùng Bạch Môn Sinh cũng không có hi vọng xa vời là Cực Quang Điêu có thể miểu sát Lăng Tiếu, đang ở lúc Cực Quang Điêu phát động công kích, hai người bọn họ lập tức phân ra hướng về phía Lăng Tiếu giết tới.

Cốt phiến ở trong tay Văn Hoảng càng không ngừng biến ảo, từng đóa bạch liên xuất hiện đi ra ngoài.

Liên Hoa Tịnh Đế!

Mấy chục đóa bạch hoa tương hỗ kết thành đôi, hóa xuất ra một đạo phong ảnh tuyến tinh khiết hướng Lăng Tiếu vây quanh mà tới.

Bạch Môn Sinh lại là đổi một thanh cao giai đại đao, toàn thân khí thế tăng lên tới lớn nhất, năm đạo phân thân thuật từ mấy phương hướng hướng Lăng Tiếu cuồng oanh mà đi.

Cùng lúc đó, hộ thân linh thú Song Đầu Phi Xà của hắn thè ra cái lưỡi thật dài, cái miệng lớn như bồn máu hướng Lăng Tiếu cắn tới.

Cực Quang Điêu thân hình bay nhanh, trong mắt điêu lần nữa huyễn hóa ra thần sắc mê hoặc, tính toán quấy nhiễu thần trí của Lăng Tiếu.

Đối mặt với công kích của hai người hai thú, Lăng Tiếu ngửa mặt lên trời trường khiếu một tiếng, thiên phú Long ngâm tái khởi, chấn đến hai người hai thú đều xa xa mà lui.

Dưới một tiếng hống, tiến công của bọn họ đều biến thành hư ảo!

Bất quá Cực Quang Điêu kia thật cũng không thẹn là dị chủng linh thú, ở lúc rút lui cặp mắt màu trắng kia lại hướng Lăng Tiếu đánh tới ánh mắt mê hoặc.

Lăng Tiếu chỉ cảm thấy hai nhất nhất thời có chút cảm giác hoa lên, vật ở bốn phía cũng trở nên sáng ngời lên.

- Sư đệ, cùng nhau giết hắn đi!

Văn Hoảng hiện lên hung mang rống lớn một tiếng, cốt phiến trong tay hội tụ bạch quang cường đại, một đóa khiết bạch liên khổng lồ bao phủ ở trên bầu trời của hắn.

- Liên Hoa Bạo Kích, đi cho ta!

Văn Hoảng đem liên hoa khổng lồ hướng Lăng Tiếu oanh tới.

Đây đã là công kích cường đại nhất của hắn, nếu như Lăng Tiếu mà không có thương tích gì, vậy hắn cũng không thể nói gì hơn.

Bạch Môn Sinh bên này thì chiêu thức không có nửa phần hoa lệ, đại đao hướng đỉnh đầu của Lăng Tiếu trực tiếp chém tới, hán không tin đầu của Lăng Tiếu so với cao cấp linh khí còn muốn cứng rắn hơn.

Đang ở một sát na nguy cơ đi tới, trong mắt của Lăng Tiếu hiện lên một đạo lục mang, thần sắc rã rời kia vào giờ khắc này khôi phục thanh minh.

Nhưng mà, cũng ở lúc này Liên Hoa Bạo Kích của Văn Hoảng cũng oanh đi qua.

Thân hình của Lăng Tiếu bị oanh ra rất xa, khí huyết cũng sôi trào lên.

Một kích toàn lực của Văn Hoảng mặc dù không cường hãn giống như Tiểu tinh sát trận mới vừa rồi, nhưng mà có thể so với một kích của đê cấp Thiên Tôn rồi.

Lăng Tiếu mới vừa ổn định thân ảnh, một đạo kình phong trên đầu đánh tới.

Lăng Tiếu không chút suy nghĩ, một cái kim quyền lập tức nghênh đón.

Đinh đương!

Lăng Tiếu tụ kình quá chậm bị Bạch Môn Sinh bức lui hơn mười thước, mà Song Đầu Phi Xà kia nhân cơ hội hướng hắn cắn tới.

- Tốt tốt... Như vậy mới có ý tứ!

Lăng Tiếu chiến ý tăng mạnh, quát to một tiếng, một đạo kim sắc long ảnh trong nháy mắt vọt lên.

Kim Long gầm thét, chiến ý mênh mông không ngừng!

Hiện tại mới là trạng thái chiến đấu mười phần của Lăng Tiếu, Song Đầu Phi Xà kia tựa hồ cảm nhận được hoàng giả chi uy cường đại, thân hình cũng không khỏi bỗng nhiên một chút.

Lăng Tiếu hiện lên cười lạnh, thân hình bắt đầu lướt động, trận trận kim quyền đập lên Song Đầu Phi Xà.

Thân thể của Song Đầu Phi Xà cũng là đủ cường hãn, sau khi ăn một trận quyền đầu của Lăng Tiếu, vẫn liều chết hung hăng quét qua Lăng Tiếu một cái.

Văn Hoảng, Bạch Môn Sinh cùng Cực Quang Điêu không có bỏ qua cho bất cứ cơ hội nào, từng đợt công kích thuộc tính phô thiên cái địa hướng Lăng Tiếu oanh đi.

- Sư huynh đem nó lấy ra đi, nếu không tiếp tục như vậy đánh không chết hắn được!

Bạch Môn Sinh hướng về phía Văn Hoảng vội vàng kêu lên.

Văn Hoảng do dự một chút gật đầu, không gian giới chợt lóe, một kiện binh khí có thuộc tính ba động cực mạnh xuất hiện ở trong tay.

Cái binh khí này hiện lên hình tròn giống như là trống đồng, vừa nhìn liền cảm thấy có chút ít cổ xưa, lộ ra vị đạo cổ phác tang thương, nhưng mà mặt trống đồng lại trơn bóng như ngọc chớp động lên trận trận quang huy, lộ ra vẻ rất là kỳ lạ.

Trống đồng nơi tay, trong ánh mắt của Văn Hoảng cùng Bạch Môn Sinh đều tràn đầy vẻ vô cùng cuồng nhiệt.

- Bất kể ngươi lợi hại đi nữa, mạng của ngươi đến đây liền kết thúc đi!

Văn Hoảng cười lạnh, trong tay ngưng tụ lên linh lực cường đại hướng về phía trống đồng nặng nề vỗ xuống.

Thùng thùng!

Từng tiếng trống đánh như có tiết tấu vang lên.

Thân hình Lăng Tiếu chớp động, đã tránh qua rất nhiều công kích sau đó mấy cái trọng quyền đem Song Đầu Phi Xà oanh bay, mấy chục đạo ám kình đem Song Đầu Phi Xà nổ thành bùn nhão.

Lăng Tiếu nghe được từng tiếng trống đồng khanh thương, mang theo thần sắc không hiểu hướng Văn Hoảng cùng Bạch Môn Sinh nhìn lại.

- Gõ trống để tăng lên khí thế sao?

Lăng Tiếu nghiền ngẫm nhìn Văn Hoảng đang cố gắng vỗ vào trống đồng, hắn cũng không có thừa dịp này tiến công, hắn muốn xem sư huynh đệ bọn họ còn có cái hoa chiêu gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.