Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1057: Phách Long Hàng Thế (1)



Kim Long gầm thét, vạn thú đều kinh!

- Ngày sau ngươi liền bầu bạn chinh chiến Trung vực với ta, giương lên uy lực của ta và ngươi đi!

Lăng Tiếu giơ thương lên hào hùng mười phần nói.

Kim Long Thương tựa hồ có thể nghe hiểu lời nói của Lăng Tiếu, lại phát ra tiếng "Ông ông" lay động, Kim Long kia càng là linh động mà phiên động gầm thét, làm cho người ta thoạt nhìn phi phàm không thôi.

- Ha ha... Tốt, long thương phá cho ta!

Lăng Tiếu cuồng tiếu một tiếng, Kim Long Thương trong tay hướng động phủ hung hăng oanh tới.

Một cái Kim Long hung hăng đụng vào động phủ, trên động phủ lộ ra một cái động khẩu, động phủ cũng vào giờ khắc này bắt đầu sụp đổ xuống.

Ở trên bình địa mà tòa sơn phong trước kia tiêu thất, mặt đất bắt đầu hoảng động, ngay sau đó một con Kim Long phá đất mà ra, một đọa nhân ảnh như đạp long mà xuống, phảng phất là Long chi tử làm cho người ta cảm thấy hoa mắt không thôi.

Lăng Tiếu phá động mà ra, sau khi hít thở khí tức hoang vu thì cảm thấy tâm thần sảng khoái.

Hắn lắc cổ nói:

- Còn hai tháng nữa là được một năm, thời gian trôi qua thật nhanh! Nhất định phải lại tìm kiếm một ít đế đan mới được, vị trí khôi thủ không thể ném được.

Tuy nói Lăng Tiếu có được không ít đế đan, nhưng có ai dám bảo đảm là người khác kém hơn hắn chứ.

Cho nên hắn phải mau chóng tìm kiếm đế đan để ngừa khôi vị trí khôi thủ chấp tay giao cho người khác.

- Các nơi này năm ngàn mét có hồn lực chấn động, phải đi vào trong đó!

Lăng Tiếu dò xét bốn phía chung quanh, hắn nhíu mày suy tư sau đó bay lên.

Tốc độ và cảm ứng tinh thần của hắn ngày hôm nay tăng lên rất nhiều.

Không tốn bao lâu Lăng Tiếu đã tới môt nơi oan hồn dày đặc.

Trong một góc rơi Lăng Tiếu phát hiện ba khỏa đế đan tồn tại, trên mặt vui vẻ đi lấy đế đan.

Những oan hồn này giơ binh khí chém giết qua phía Lăng Tiếu, chúng đều có thực lực Thiên Tôn, tuy còn chênh lệch với Thiên Tôn chính thức nhưng mà công kích vượt xa người thường.

Đối diện với mấy oan hồn này Lăng Tiếu không có lam gì, căn bản không xem vào mắt.

- Cút ngay cho ta!

Lăng Tiếu khẽ quát một tiếng, hỏa diễm màu xanh da trời bắn ra.

Một ít oan hồn gần hắn bị đốt thành tro bụi, không ít oan hồn lập tức cảm thấy sợ hãi, sau đó không dám tới gần Lăng Tiếu mà lẫn đi rất xa.

Lăng Tiếu cười nhạt một tiếng:

- Coi như các ngươi thức thời.

Một chiêu này vừa ra lập tức có ba viên đế đan được thu vào trong tay.

Lăng Tiếu không có hứng thú đối phó oan hồn, sau khi thu đế đan xong thì đi tới chỗ khác.

Mười ngày liên tục Lăng Tiếu thu được mấy chục viên đế đan.

Số lượng này khiến Lăng Tiếu cảm thấy thất vọng, so sánh với những nơi trước kia thì nơi này kém hơn nhiều.

Nếu như để cho người khác biết rõ hắn nghĩ như vậy chắc sẽ tìm đậu hủ đâm đầu chết cho rồi.

Phải biết rằng bọn họ đối phó những oan hồn này cố hết sức mới được, cho dù tìm được đế đan cũng không nhất định lấy tới tay, một tháng có thể đạt được mười viên là tạ trời tạ đất, mà Lăng Tiếu một người mười ngày tìm nhiều như vậy còn không biết đủ.

Một ngày này Lăng Tiếu cảm ứng được hướng bắt có hồn lực cường đại, hắn có thể kết luận nơi này tuyệt đối có tàn hồn bán đế.

Nếu là lúc trước Lăng Tiếu cũng không dám giao chiến với tàn hồn cấp bậc này, nếu tinh thần lực không làm chúng bị thương thì hắn chết chắc.

Thế nhưng mà hôm nay thực lực của hắn đại tiến, mà tinh thần lực càng dùng mãi không kiệt, muốn đối phó và thu thập tàn hồn bán đế cũng không khó khăn.

Nhưng mà Lăng Tiếu nhanh chóng tới chỗ đó lại phát hiện khí tức tàn hồn bán đế này yếu ớt, đồng thời tàn hồn bán đế này đang giao chiến với người khác.

Lăng Tiếu bay tới thì nhìn thấy mười tên Địa Hoàng đang giao chiến với tàn hồn.

Không, bọn họ không phải giao chiến, hẳn là cầm linh khí hấp thu tàn hồn.

Mười người này là Địa Hoàng của Hắc Ma Môn, mà tụ hồn trong tay chuyên dùng đối phó tàn hồn.

Khó trách bọn họ không sợ hãi oan hồn thực lực mạnh hơn mình nhiều.

Mà đang giao chiến với tàn hồn bán đế chính là Ma Tử của Hắc Ma Môn, chỉ thấy hắn mặc khôi giáp màu đen, thân thể tỏa ra sương mù nồng đậm, trong tay cầm đại đao huyết sắc, tay kia cầm theo một tấm chắn mặt quỷ.

Hắn mặc áo liền quần đang xung phong đối chiến với tàn hồn bán đế.

Lăng Tiếu chú ý tới vũ khí trong Ma Tử tuyệt đối là nửa giai thánh khí, bằng không với thực lực của hắn không có khả năng giao chiến với tàn hồn bán đế.

- Hắc Ma Môn sao? Đây chính là thế lực do Tàn Báo thành lập, nếu đã gặp cũng nên cho chúng một đại lễ!

Lăng Tiếu thì thào tự nói.

Tuy Lăng Tiếu không có ân oán gì với Hắc Ma Môn nhưng mà Hắc Ma Môn chính là người hầu Tàn Báo và Phong Nha của hắn tổ kiến mà thành, hôm nay lại thuộc về người khác, làm chủ nhân tự nhiên có nghĩa vụ giúp bọn họ kiếm chút chỗ tốt.

- Không muốn chết tốt nhất cút ngay!

Một tên Địa Hoàng Hắc Ma Môn bay tới cách Lăng Tiếu mấy chục thước, dường như nghĩ tới cái gì đó.

- Trước khi cút giao không gian giới chỉ ra.

Lăng Tiếu vẫn không nghĩ tới mình chưa động thủ thì người ta đã tới cửa rồi.

Lăng Tiếu cười lạnh nói:

- Ngươi muốn cướp bóc sao?

- Không rảnh nói nhảm với ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết Hắc Ma Môn sao? Mau giao không gian giới ra đây.

Tên Địa Hoàng mặt âm trầm quát một tiếng, sau đó chụp vào không gian giới của LĂng Tiếu, xem bộ dáng là muốn cường đoạt.

Trong khi tên Địa Hoàng Hắc Ma Môn muốn ra tay với Lăng Tiếu thì Lăng Tiếu đã đi trước một bước.

Tên Địa Hoàng Hắc Ma Môn này sững sờ, hắn muốn rút tay về nhưng thấy lực đạo của đối thủ quá mạnh, vì vậy, không chút suy nghĩ một cước đá vào đũng quần của Lăng Tiếu.

Một cước này ẩn chứa toàn lực của hắn, thuộc tính ăn mòn đậm đặc phát ra ngoài.

Lăng Tiếu cười lạnh một tiếng, bắt cánh tay tên Địa Hoàng Hắc Ma Môn sau đó uốn éo một cái.

Răng rắc!

Ah!

Người nọ còn chưa đá trúng Lăng Tiếu, đã bị Lăng Tiếu vặn gãy cánh tay, kêu la thảm thiết.

Tiếng la thảm này khiến người Hắc Ma Môn chú ý, mà Ma Tử cũng tránh tàn hồn bán đế ra.

- Người nào dám động thủ với Hắc Ma Môn?

Ma Tử lãnh khốc quát lên.

Hắn mang theo ngươi vây quanh Lăng Tiếu.

- Ta... Tay của ta gãy rồi, ta muốn giết ngươi!

Tên Địa Hoàng bị vặn gãy tay quát to một tiếng, tay kia của hắn cầm một cây dao găm.

Cây dao găm này nhanh như điện đâm thẳng vào cổ họng của Lăng Tiếu.

Bởi vì Lăng Tiếu cách đối phương quá gần, mà Lăng Tiếu cũng không nghĩ tới tên này lại tinh thông ám sát, một dao này nhanh chóng lao tới cổ họng Lăng Tiếu.

- Bảo ngươi tự giao ra không muốn, hết lần này tới lần khác muốn phản kháng Hắc Ma Môn chúng ta, thật sự là không biết sống chết!

Tên Địa Hoàng Hắc Ma Môn cho rằng Lăng Tiếu trúng một dao này chắc chắn phải chết.

Đáng tiếc hắn vừa mới nói xong dao dăm đưa tới cổ họng của Lăng Tiếu lại rơi xuống.

Thì ra vừa rồi Lăng Tiếu dùng cổ đỡ dao dăm, đương nhiên dao găm xác thực đâm vào cổ họng của Lăng Tiếu nhưng không cách nào đâm rách cổ họng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.