Lăng Tiếu lập tức kiên định nói một câu.
Đôi mắt Đông Phương Tinh sáng ngời, dịu dàng đáp:
- Chuyện này là thật?
Nàng không nghĩ tới Lăng Tiếu khẩu khí lớn như vậy, hắn hiện tại chỉ là Địa Hoàng đỉnh phong, cho dù thiên phú tốt cũng chỉ bước vào Thiên Tôn mà thôi, chẳng lẽ bằng thực lực này còn dám xông vào Đông Phương gia?
Nhưng mà nhìn thấy khí phách của Lăng Tiếu thì Đông Phương Tinh đã cảm thấy Lăng Tiếu này phù hợp với khẩu vị của nàng.
Thời gian mười năm với người tu luyện mà nói không là gì, đáp ứng hắn có làm sao.
- Đương nhiên, Lăng Tiếu ta trước giờ nói một không hai.
Lăng Tiếu gật gật đầu đáp.
- Vậy thì tốt, chúng ta vỗ tay thề, nếu như ngươi không tới tìm ta, Đông Phương Tinh ta thề sẽ phát động thực lực gia tộc khiến ngươi không có chỗ ẩn thân!
Đông Phương Tinh đáp, sau đó bàn tay trắng kiên định đưa ra.
Lăng Tiếu đang muốn nghênh chưởng, Phong Nhã Hinh buồn bả nói:
- Lăng Tiếu ngươi làm như vậy không phụ lòng Hân nhi sao?
Chẳng biết tại sao nàng nhìn thấy Lăng Tiếu cùng Đông Phương Tinh muốn lập ước định, làm cho tâm tình nàng cực kỳ bực bội.
Nàng tin tưởng Lăng Tiếu là người nói một không hai, trước đây hắn cũng dám xông vào Phong gia, tiếp qua mười năm đương nhiên cũng dám xông Đông Phương gia. Chuyện này không liên qun tới nngf, thế nhưng mà trong nội tâm nàng lại chua xót.
Hồi tưởng lại tư thái cuồng ngạo của Lăng Tiếu trong Phong gia và tư thế chiến đấu oai hùng của hắn lúc nãy, trong lòng Phong Nhã Hinh sinh ra một cút tình cảm.
Nàng mang Cát Bối Hân ra nói chỉ che dấu suy nghĩ trong lòng của nàng mà thôi, nàng thật sự không muốn nhìn Lăng Tiếu cùng Đông Phương Tinh ở cùng một chỗ.
Lăng Tiếu nghe lời này bàn tay dừng ở giữa không trung, nhưng không có ý rơi xuống.
- Ai, bên cạnh Lăng Tiếu ngươi đã nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, mà Mộng Kỳ hạ lạc không rõ, chẳng lẽ còn có tâm tư phát sinh qun hệ với nữ nhân khác sao?
Trong lòng Lăng Tiếu áy náy.
Ba!
Nhưng mà thời điểm Lăng Tiếu do dự định thu hồi tay thì tay của Đông Phương Tinh đã vỗ vào tay của Lăng Tiếu.
- Tốt, là nam nhân nói lời giữ lời!
Đông Phương Tinh cũng không để ý tới Lăng Tiếu sững sờ, lúc này nhìn qua Cổ Vũ Phi nói:
- Hắn hiện tại đã xem như nam nhân của Đông Phương Tinh ta, nếu như Cổ gia các ngươi có ý đối phó hắn, vậy chúng ta sẽ theo tới cùng..
Nàng nói lời này thần sắc Cổ Vũ Phi đột biến, trong mắt hận Lăng Tiếu nhiều hơn.
Cổ Vũ Phi không nói gì nữa.
- Tốt... Lăng Tiếu, ta không tin các nàng có thể bảo hộ ngươi cả đời, chờ ta về bẩm báo trưởng lão gia tộc, Cổ gia ta tự nhiên sẽ cho ngươi tới thu hồi Kim Long Thương, hy vọng ngươi có thể bảo trụ nó!
Cổ Vũ Phi khẽ cắn môi buông ngoan thoại.
Kế tiếp hắn cũng không quay đầu kéo Cổ Tiểu Hà rời đi.
Rời đi Cổ Tiểu Hà khổ sở nhìn qua Lăng Tiếu, nàng rất muốn nói cái gì đó, thế nhưng mà yết hầu của nàng như bị chặn lị, cái gì cũng không nói nên lời.
Người Cổ gia theo huynh muội bọn họ rời đi.
Mà Địa Hoàng chung quanh biết rõ Lăng Tiếu có Phong gia cùng Đông Phương gia che chở, bọn họ cũng không có tâm tư gì, cũng rời khỏi.
Lại không rời khỏi có khi còn bị người ta cướp bóc, khi đó khóc không ra nước mắt.
- Các ngươi cam tâm tình nguyện? Hân nhi chúng ta đi, không nên quan tâm tới gia hỏa hoa tam này, bằng mỹ mạo của ngươi nam nhân gì không có.
Phong Nhã Hinh quát một tiếng, sau đó kéo Cát Bối Hân muốn rời đi.
Lăng Tiếu không có kéo Cát Bối Hân, mà ý náy nói:
- Hân nhi... Thực xin lỗi!
Tuy nói thế đạo này chỉ cần có thực lực, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu rất bình thường, nhưng mà vừa rồi hắn cao hứng lại quên cảm thụ củ Cát Bối Hân, trong nội tâm cảm giác mình quá hỗn đản.
Cát Bối Hân tránh tay của Phong Nhã Hinh, tiến vào ngực Lăng Tiếu nói:
- Tiếu, ngươi không nên xin lỗi ta, nam nhân ưu tú như ngươi không hấp dẫn nữ nhân mới là lạ, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ ngươi có bao nhiêu nữ nhân, đều phải có một vị trí cho Hân nhi được không nào? Ta yêu cầu cũng không cao, chỉ hy vọng ngươi vĩnh viễn không quên ta là được.
Cát Bối Hân rất chân thành nói câu này, trên mặt không có chút miễn cưỡng.
Người bên cạnh đều cảm động, nhưng mà nhiều hơn là hâm mộ Lăng Tiếu vận khí cứt chó quá cường đại.
Cát Bối Hân bất kể ở phương diện nào cũng không kém Đông Phương Tinh, nữ nhân như vậy hết lòng với Lăng Tiếu, đổi lại người khác chỉ sợ đều nguyện ý giảm thọ trăm năm đấy.
- Hân nhi ngươi...
Phong Nhã Hinh tức giận, nàng muốn nói cái gì, nhưng không biết nên nói cái gì mới tốt.
- Nhã Hinh tỷ ngươi không cần khuyên bảo, ngươi không rõ cảm tình của ta và hắn.
Cát Bối Hân lắc lắc đầu nói.
Xác thực nếu không nhờ Lăng Tiếu thì nàng làm gì có hôm nay, chỉ sợ đã sớm bị âm phong sát khí giết chết rồi, mà mấy lần trước là do Lăng Tiếu cứu giúp, nàng mới có thể đào thoát vận rủi, Lăng Tiếu trong lòng nàng không ai thay thế được.
- Hân nhi, ngươi yên tâm đi, ngươi vĩnh viễn sẽ ở trong lòng ta, về sau chúng ta sẽ cùng sống chung với nhau.
Lăng Tiếu nắm tay Cát Bối Hân nói ra.
- Ngươi rất không tồi, sau khi Lăng Tiếu thuộc về ta, ta không ngại cho ngươi làm nhỏ.
Đông Phương Tinh nhìn Cát Bối Hân nói ra.
Cảm tình của nữ nhân rất yếu ớt, nàng quả thật bị Cát Bối Hân làm cảm động.
Cát Bối Hân không chút yếu kém nhìn qua Đông Phương Tinh nói:
- Đông Phương tỷ tỷ, nói thật ngươi rất đẹp, nhưng mà mấy tỷ tỷ cũng không có kém ngươi, ngươi muốn làm lớn là không có khả năng, bởi vì vị trí này đã có người rồi, cho dù ngươi thực ưa thích Tiếu, vậy sau này cũng phải làm nhỏ như chúng ta thôi.
Cát Bối Hân dường như bỏ qua khúc mắc, rõ ràng tươi cười nói chuyện với Đông Phương Tinh.
Bên cạnh Phong Nhã Hinh tức giận không nói ra lời.
Ba năm này nàng và Cát Bối Hân đã sớm như chị em ruột, cũng biết rõ tình yêu của nàng với Lăng Tiếu, nhưng mà nàng không nghĩ tới Cát Bối Hân chẳng qua chỉ làm thiếp, điều này thật sự khiến nàng không biết nên nói cái gì cho phải.
Nàng hỏi lại:
- Chẳng lẽ đây là yêu tới cực điểm sao, đối với chuyện khác không thèm quan tâm...
Cốc Kiều Kiều chú ý động tĩnh bên này nhưng sinh ra thần sắc không tự nhiên, chút suy nghĩ với Lăng Tiếu đã triệt để tan biến.
Lăng Tiếu ưu tú như thế, ngay cả tiểu thư của thế lực lớn chủ động yêu hắn hoặc truy cầu hắn, mà nàng các phương diện điều kiện kém xa những người này, nội tâm có phần tự ti.
Cho nên nàng cũng dứt khoát chặc đứt chút tình ý với Lăng Tiếu.
- Vậy sao? Có lẽ các ngươi không tranh đoạt địa vị trong lòng hắn, nhưng mà Đông Phương Tinh ta lại có tự tin, một ngày nào đó hắn sẽ thừa nhận ta làm lớn.
Đông Phương Tinh lúc này cắn môi nói, ánh mắt nhìn qua Lăng Tiếu nói.
- Lăng Tiếu, nhớ kỹ ước định giữa chúng ta.
Dứt lời nàng quay người rời đi.
Người Đông Phương gia lập tức đuổi theo, chỉ có Đông Phương Hùng đi tới trước mặt Lăng Tiếu, hắn cao hơn Lăng Tiếu một nửa người, hơi có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.