Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1106: Cuối Cùng Cũng Đột Phá!



-- Hoàng. . . Hoàng cấp thế giới chi lực? Sư phó ngươi là nói hắn sao?

Dao Thanh Mẫn chỉ chỉ Lăng Tiếu nói.

- Trừ hắn ra còn có ai, thật không nghĩ tới Đệ Nhất Hoàng Tọa lần này lại đáng sợ như thế, khó trách có thể lực áp anh kiệt các thế lực, hôm nay xem ra quả nhiên là có thực học.

Lê Tuyết khen.

Băng Nhược Thủy nghe được xưng hô của sư pho, tảng đá lớn đè nặng trong lòng rốt cục cũng buông lỏng, nàng thật sự sợ sư phó sẽ không chào đón Lăng Tiếu, hiện giờ xem ra mình đã nghĩ thừa rồi, đồng thời nàng cũng thay Lăng Tiếu cảm thấy cao hứng

- Thật không hỗ là trưởng lão trẻ tuổi nhất tông môn, luôn khiến người kinh hỉ liên tục!

Ở trên bầu trời, năm tên đê giai Thiên Tôn kia đã bị nổ đến ngay cả cặn bã cũng không còn.

Những đám mây ở trên cao cũng sớm bị hỏa mang bắn cho ản ra, sau khi tạo thành hình nấm liền biến mất, tất cả lại khôi phục bình tĩnh.

Thái cổ thế giới ở vài trăm mét trước người Lăng Tiếu cũng không biến mất, c một cọng cỏ một cây, một bông hoa một thú ở đó vẫn đang sống động tung tăng như chim sẻ.

- Nguy rồi, thứ này làm sao để triệt hồi ah!

Lăng Tiếu phát hiện tinh thần thức hải của mình đang cao hứng xoay tròn lấy, mà phiến thế giới tình huống biến ảo trước mắt này rõ ràng không có dấu hiệu biến mất.

- Xem ra phải hảo hảo bế quan một phen mới được.

Lăng Tiếu thì thào nói một tiếng, sau đó kêu lên với Bại Gia Tử:

- Tử Tử ngươi đi theo đại tẩu ngươi, giao người nọ cho sư phó đại tẩu ngươi xử lý, chờ ta xuất quan sẽ tìm các ngươi!

Dứt lời, mang theo phiến thế giới kia của mình vọt vào trong Lạc Nhật sơn mạch.

Hắn đến đâu, tất cả quanh thân đều bị thế giới của hắn nghiền áp thành nát bấy!

Lăng Tiếu một đường cấp tốc chạy như bay, cũng không biết đã bay bao lâu, hắn lựa chọn chậm lại ngồi trên một ngọn núi.

Ầm ầm!

Nhưng hắn vừa đáp xuống, thế giới như trời giáng lập tức liền đè ép ngọn núi kia thành bột mịn.

Linh thú ở phụ cận đều phát ra trận trận tiếng Xi.. Xiiii.. tránh đi xa, sợ tai bay vạ gió.

- Đùa ta à!

Lăng Tiếu buồn rầu nói.

Hắn muốn khống chế thế giới chi lực của mình dừng lại, tuy nhiên lại phát hiện tinh thần lực của mình có dấu hiệu không thể khống chế, những cảnh tượng thế giới huyền ảo vẫn đang đang không ngừng biến huyễn lấy.

- Mặc kệ, trước tiên ở chỗ này thu thế giới chi lực lại đã nói sau!

Lăng Tiếu rất bất đắc dĩ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lĩnh ngộ đủ loại ảo diệu của thế giới chi lực.

Trong thức hải Lăng Tiếu, từng đoàn từng đoàn tinh thần lực tinh khiết mênh mông càng không ngừng bốc lên, mà ở phía dưới đan điền Lăng Tiếu, ngũ thải năng lượng không ngừng phát ra linh lực cường đại, cả hai sinh ra một loại cộng minh, xỏ xuyên qua thể xác và tinh thần Lăng Tiếu.

Theo đan điền cuồn cuộn không dứt đưa qua ngũ thải năng lượng, thức hải hắn cũng xảy ra biến hóa kinh người.

Tinh thần thức hải không ngừng được mở rộng, không gian chứa tinh thần lực cũng ngày càng nhiều, mà tinh thần lực cơ hồ đã no đủ trước kia giờ lại có vẻ thiếu hụt.

Trên thực tế số lượng vẫn như vậy, chỉ là không gian lớn hơn nên tỉ lệ thu nhỏ lại thôi.

Tinh thần thức hải đang mở rộng, hơn nữa từng đạo Ngũ Hành năng lượng như cầu vượt, thời gian dần qua kéo dài qua trong thức hải, cổ năng lượng này rõ ràng có dấu hiệu khiến thức hải phân thành hai tầng.

Lăng Tiếu đã hoàn toàn ở vào trạng thái vô ý thức, loại biến hóa này như đường nước chảy qua kênh mương, không nửa phần trúc trắc.

Cuối cùng nhất, năng lượng ngũ thải sau khi phân thức hải thành hai tầng cũng không dừng lại, ngũ thải năng lượng kia lại bắt đầu hình thành thêm một tầng che đậy, thức hải rõ ràng bị hai cổ ngũ thải năng lượng chia làm ba tầng.

Tầng thứ nhất không gian lớn nhất, toàn bộ đều chứa tinh thần dịch tinh khiết ; mà tầng thứ hai lại là một mảnh thế giới tự nhiên, kỳ cảnh hệt như thế giới chi lực mà Lăng Tiếu bày ra, từng bông hoa cành cây ngọn cỏ đều như chân thật, lộ ra vô cùng thần kỳ mỹ diệu; tầng thứ ba lại do một cây xanh cùng với hai khỏa hạt châu chiếm cứ.

Biến hóa kinh người này khiến Lăng Tiếu có một loại cảm giác chuẩn bị không kịp.

Thức hải của hắn rõ ràng bị chia ra làm ba, mà tinh thần thức hải bên dưới lại cung cấp năng lượng ôn nhuận thuần khiết nhất cho tầng hai, khiến tầng hai thời khắc đều bảo trì khí tức tinh khiết nhất .

Theo thức hải Lăng Tiếu phân hoá, thế giới chi lực ở bên cạnh hắn rốt cục cũng chậm rãi co rút lại, cuối cùng trực tiếp biến mất không thấy nữa.

Mà khí thế của Lăng Tiếu vào lúc này lại liên tiếp kéo lên, linh khí ở phụ cận như nhũ yến về tổ mãnh liệt trào tới chỗ của hắn.

Những linh khí này như tạo thành Phong Bạo, rút sạch linh khí trong phạm vi mấy ngàn thước ở phụ cận.

Các dong binh ở phụ cận đều bị một màn này dọa cho sợ ngây người.

- Chẳng lẽ có người đang đột phá Đế cấp sao? Rõ ràng rút sạch linh khí bên này?

- Tuyệt đối là như thế này, bằng không cường giả thế nào mới có thể tạo thành động tĩnh lớn như vậy chứ!

- Chẳng lẽ là một trong Tam đại dong binh Vương giả đột phá sao?

- Nếu như là bọn hắn ngược lại có khả năng ah!

. . .

Ở ngoài vạn dặm cách chỗ Lăng Tiếu đột phá không xa, một gã trung niên tráng hán vác lấy hai lưỡi búa ánh mắt nhảy dựng, hắn nhìn về hưởng linh khí cuồn cuộn mà đi kia lẩm bẩm nói:

- Hấp thu chính là Ngũ Hành linh khí, không. . . Không có hành thổ thuộc tính, còn có một loại Phong thuộc tính, hẳn là không phải có người đột phá, mà là có người bố trí xuống trận pháp gì đó?

Hắn do dự một chút, thân thể lập tức lướt tới chỗ kia.

Tốc độ kia y hệt tia chớp, khiến người khó có thể bắt kịp.

Cùng lúc đó, ở mấy phương hướng khác cũng có mấy người đồng thời lướt tới hướng kia.

Những người này cũng không dám tới quá gần giải đất trung tâm

Bởi vì nếu thật là một gã Đế cấp đang đột phá thì bọn hắn đi qua đã phạm vào tối kỵ, mặc kệ người ta đột phá hay không cũng sẽ là cục diện không chết không ngớt.

Bọn hắn không ai có thể chịu đựng được lửa giận của một vị Đế cấp!

Ở một phương vị có một lão giả áo đen híp mắt nhìn linh khí đều bị hấp về một hưởng lẩm bẩm:

- Khí thế mênh mông cuồn cuộn, hoàng uy tận hiện, người trẻ tuổi này rốt cuộc là thần thánh phương nào, chẳng lẽ không biết đột phá cần phải tìm chỗ an tĩnh, còn phải thiết hạ cấm chế, nhờ người hộ pháp mới đột phá sao? Quả nhiên là cực kỳ lỗ mãng! Cũng may cũng không phải hai tên gia hỏa kia, bằng không lão già ta cũng không nhịn được tràng diện này rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.