Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1137: Thiên Địa Dị Tượng Tiến Giai Thất



- Đợi một chút... Vì sao lại nói như vậy, chẳng lẽ những chủ nhân trước đó nhận được Hắc Diệu đỉnh đều không tiếp nhận qua truyền thừa của ngươi sao?

Lăng Tiếu hỏi.

- Hừ, bọn họ mặc dù không tệ, nhưng mà tư chất so sánh với ngươi chỉ là một đám cứt chó!

Lão giả vô cùng khinh thường mà nói.

Nghe lời này, trong lòng Lăng Tiếu thầm vui mừng:

- Hắc hắc, xem ra bản thiếu gia còn thật là thiên tài trong vạn không có một a!

- Tốt lắm, thời gian của ta không còn nhiều rồi, ngươi bây giờ chỉ là tiếp nhận một phần ba truyền thừa của ta, chờ sau khi ngươi đạt tới cảnh giới Bát phẩm Thánh dược sư lại đến tầng thứ tư tiếp nhận những truyền thừa khác của ta đi!

Lão giả nói xong, hư ảnh của lão dần dần trở nên mơ hồ, mà từng điểm tiểu quang đoàn trong suốt giống như là kén tằm bay nhanh hướng về trong thức hải của Lăng Tiếu bay vào.

- Này, ngươi còn không nói truyền thừa cái gì cả, chẳng lẽ muốn đoạt nhục thể của ta sao?

Lăng Tiếu khẩn trương mà hô hoán nói.

Đáng tiếc những tiểu quang đoàn kia như cũ cường hành tiến vào trong thức hải của hắn.

Trong nhất thời Lăng Tiếu lâm vào trạng thái ngốc trệ, mà linh hồn ở trong thức hải của hắn đã bị tiểu quang đoàn kia cường hành quán chú vào ký ức truyền thừa huyền ảo nào đó.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, lão giả kia đã hoàn toàn biến mất, mà tất cả quang đoàn đều nhập vào trong thức hải của Lăng Tiếu.

Trong không gian, duy chỉ có một đạo thanh âm thán tức lâu dài không tan vang lên:

- Dược Thần ta rốt cuộc cũng tìm được truyền nhân rồi, ha ha...

Hắn chỉ cảm thấy trong não hải của chính mình tràn đầy đại lượng ký ức xa lạ, tựa như lúc đó ở trong chiến loạn uyên hấp thu những tàn hồn kia, chỉ bất quá những ký ức này lại đều liên quan đến tri thức luyện đan.

Trong những tri thức này, rất nhiều tri thức liên quan đến linh thảo, cũng có đan phương của các loại đan dược đến bát phẩm, còn có các dạng kỹ xảo luyện đan... Tóm lại những ký ức này để cho Lăng Tiếu đối với linh thảo cùng luyện đan thuật có một loại cảm giác trở nên sáng sủa.

Hắn giống như là hài tử mới đi học, không ngừng cố gắng hấp thu những tri thức toàn diện mới tới kia.

Hắn phát hiện luyện đan tri thức vốn của của chính mình nguyên lai chỉ là một ít da lông thô thiển, mà nay kiến thức kia đến hắn mới biết cái gì là luyện đan thuật thực sự, cái gì mới thật sự là Luyện dược sư hợp cách.

Nguyên lai hắn một mực cho là một bản Luyện đan quyết kia của Dược tông đã là ghi chép luyện đan thuật cực kỳ hoàn mỹ rồi, hôm nay xem ra cũng chỉ bất quá là hiểu rõ một chút sơ cấp về luyện đan thuật mà thôi.

Luyện đan thuật ở trong truyền thừa mà hắn hiện tại đang tiếp thu mới là luyện đan thuật hoàn mỹ chân chính, đan phương của mỗi một phẩm giai đều nhiều đến mấy trăm loại, đan dược đủ loại đều có, dược tính phát huy ra cũng là không giống nhau.

Cũng đúng là như thế Lăng Tiếu mới biết được "Tạp thảo" bình thường có chút nhìn qua không biết tên nguyên lai đối với luyện đan mà nói cũng có trợ giúp cực lớn, có thể đề cao phát huy dược tính cùng với trợ giúp chất lượng phẩm sắc của đan dược.

Lại tỷ như lúc trước hắn ở trong Luyện đan quyết nhìn qua những đan phương kia đều là đan phương thông dụng của các luyện dược sư trên đại lục, đan phương thoạt nhìn là cực kỳ hoàn thiện nhưng mà hôm nay ở trong não hải hắn lại biết rõ có không ít đan phương đều có không ít thiếu sót, hoặc là thiếu một hai vị linh thảo, hay là nhiều hơn một hai vị linh thảo ở trong đó, tuy nói chỉ là một hai vị phụ giúp linh thảo nhưng mà phẩm chất đan dược ưu hay kém cùng dược tính phát huy ra khi luyện chế thành đan dược lại không giống nhau.

Lăng Tiếu biết hắn tiếp thu được một phần truyền thừa của Dược Thần, có nguyên túy tinh hoa của luyện đan, biết được luyện đan chi thuật mênh mông vô bờ cùng với các dạng uy năng của đan dược, để cho hắn đối với luyện đan chi thuật trong tương lai của mình có không gian tăng lên lớn hơn nữa.

- Dược Thần... Thực sự là không thẹn cho danh hiệu "Thần"!

Lăng Tiếu mờ bừng mắt hết sức cảm khái nói.

Kiến thức được nhận tri cùng kiến giải của Dược Thần đối với đan thuật tri thức, Lăng Tiếu đối với Dược Thần bội phục vô cùng.

Hắn bây giờ cũng rốt cuộc hiểu được Dược Thần vì sao muốn tuyển chọn hắn làm truyền thừa giả rồi.

Nguyên lai lúc trước lão liền định ra một đạo quan tạp, chỉ có người ở trước ba mươi tuổi có thể đạt tới Thiên Tôn cùng Lục phẩm Luyện dược sư mới có thể được lão thừa nhận, lão cũng mới sẽ xuất hiện mà quán thâu truyền thừa.

Mà một bộ phận truyền thừa khác ở trong tầng thứ tư thì cần người ở trước năm trăm tuổi đạt tới thực lực Thánh giả cùng Bát phẩm Luyện dược sư mới có thể tiếp nhận truyền thừa của lão.

Tầng cao nhất cũng chính là tầng thứ năm, truyền thừa yêu cầu trước hai ngàn tuổi đạt tới Thần Vương cảnh, đạt tới Cửu phẩm Luyện dược sư mới có thể tiếp nhận truyền thừa của lão.

Mỗi một hạng không đạt tới thì lưu đến người có duyên sau này mới có thể đón nhận.

Dược Thần này đối với truyền nhân của mình yêu cầu thực sự là cực kỳ hà khắc.

Bất quá Lăng Tiếu có tự tin mình có thể đạt tới yêu cầu của Dược Thần, đem tất cả ký ức hoàn toàn truyền thừa xuống.

Bởi vì hắn luôn luôn đều cảm thấy mình là một thiên tài không gì không làm được.

Lăng Tiếu dùng gần mười ngày đi chỉnh lý lại những ký ức kia, hơn nữa đem một chút đan dược vừa tới Lục phẩm luyện chế lại một lần nữa.

Hắn phát hiện số lượng cùng tỉ lệ mà chính mình ngưng luyện lại đều đề cao rất lớn, đây để cho hắn mừng rỡ như điên.

Sau khi hắn đem những trí thức kia tiêu hóa hơn phân nửa hắn mới bắt đầu luyện chế đan dược Thất phẩm.

Lăng Tiếu có kinh nghiệm nhiều năm, hắn cũng không tuyển chọn Thất phẩm đan dược luyện chế khó khăn mà là từ một chút đan dược thất phẩm bình thường mà bắt đầu luyện chế.

Bởi vì đan dược đạt tới Thất phẩm thì thủ pháp giảng cứu càng là hồn nhiên thiên thành, hỏa hầu lớn nhỏ yêu cầu càng thêm đúng chỗ, hơi có chút không cẩn thận sẽ dễ dàng dẫn đến luyện hóa bị hỏng hoặc là phẩm sắc đan dược ngưng tụ thành sẽ khác biệt.

Tốt ở lúc Lăng Tiếu đi đến Hoang Tùng sơn mạch đem Bại gia tử mang theo, thu được không ít thất giai linh thảo, mà trên tay Bại gia tử lại có thú đan các loại giai vị, lúc này mới có thể đủ cho hắn luyện tập.

Suốt một tháng trong chỗ bế quan của Lăng Tiếu thỉnh thoảng lại vang lên từng trận tiếng nổ tung kinh khủng.

Trưởng lão của Cốc gia bế quan ở phụ cần đều không cách nào an tĩnh đả tọa tu luyện, cũng không cách nào tĩnh khí đi luyện đan.

Nếu là bình thời bọn họ chỉ sợ đều muốn mở miệng ra mắng lớn rồi.

Nhưng mà bọn họ biết ở trong bế quan thất này chính là khách quý của Cốc gia bọn họ, lão tổ tông đã sớm hạ lệnh ai cũng không thể quấy nhiễu nhân gia, bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Chỉ là bọn họ cũng càng lúc càng tò mò, Lăng đại sư này rốt cuộc là đang luyện chế loại đan dược gì lại tạo thành động tĩnh lớn như vậy, đồng thời cũng đối với ý chí chiến đấu liều mạng luyện đan của Lăng Tiếu cảm thấy không bằng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.