Vinh Hứa và Thạch Tân Quảng cũng chịu chút ảnh hưởng, nhưng bọn hắn đều
là Huyền Đế giai, nội tâm kiên nghị cỡ nào, cũng không dễ gì dao động.
- Ngươi. . . Ngươi là Phong Vân Thành thành chủ Lăng Tiếu?
Vinh Hứa kinh ngạc hoảng sợ nói.
Hiện giờ Lăng Tiếu đã đã trở thành tân quý ở Trung Vực, đã trở thành tân tính chói mắt nhất, là một nhân vật nổi tiếng, tồn tại có thể sánh với
một ít nhân vật lớp cũ.
Bởi vì mỗi chuyện hắn làm đều khiến khắp Trung Vực oanh động, mỗi một sự kiện đều khiến người sợ hãi không thôi.
Bọn hắn cũng không nghĩ tới Lăng Tiếu sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi đến chim cũng không thèm ỉa này.
- Đúng vậy, chính là tại hạ.
Lăng Tiếu tương đối thần khí khẽ hất tóc, làm ra bộ dáng anh tuấn đáp.
Lăng Tiếu trong nội tâm cũng thật là đắc ý, không nghĩ tới ngay cả người Quỷ U Tông cũng biết đến Lăng Tiếu, xem ra thanh danh hắn giờ rất nổi
a.
- Không biết Lăng thành chủ sao lại can thiệp vào chuyện Quỷ U Tông
chúng ta? Chẳng lẽ các hạ cảm thấy Quỷ U Tông Tống Minh Hoa không lọt
vào pháp nhãn các hạ sao?
Vinh Hứa híp mắt đặt câu hỏi.
Nếu như người trẻ tuổi này thật sự là Lăng Tiếu thì đám bọn hắn quả thật không phải là đối thủ của người ta
Phải biết rằng Cổ Hình của Cổ gia và gã Đế cấp của Sát Thiên kia cũng
vẫn lạc trong tay Lăng Tiếu, chỉ chút người bọn hắn còn không đủ xem.
- Ta cũng chẳng quản đến chuyện các ngươi làm, bản thiếu gia chỉ không
quen nhìn các ngươi khi dễ nữ nhân thôii, nữ nhân như vậy, bản thiếu gia cũng không muốn nàng bị thương tổn, mọi người đều là nam nhân, hắc hắc. . . Các ngươi hiểu đấy, giao nàng cho ta đi!
Lăng Tiếu khẽ liếm đầu lưỡi một cái, lộ làm ra bộ dáng háo sắc nhìn chằm chằm vào Tống Minh Hoa nói.
Vinh Hứa và Thạch Tân Quảng liếc nhau một cái, đồng thời dùng truyền âm chi pháp trao đổi .
- Sư huynh ngươi thấy thế nào?
- Nghe nói Lăng Tiếu chính là truyền nhân duy nhất của Phong Lưu Tà Đế,
hắn có lẽ cũng kế thừa tính phong lưu của Tà Đế, có lẽ thật sự coi
trọng nữ nhân này cũng không chừng.
- Vậy theo ý ngươi là giao nữ nhân này cho hắn sao?
- Ân, ngươi muốn thù cho đại ca, đã đạt được ước muốn rồi, chỉ cần Đỗ
Thiết chết đi, cần gì quản đến nữ nhân điên này chứ, nếu Lăng Tiếu đã
thích này thì cứ để hắn vui vẻ là được rồi, không đáng liều mang!
- Nói cũng phải. Thay vì chêết, còn không bằng để nàng trở thành đồ chơi của người khác càng thêm hả giận.
Hai người trao đổi một chút, Vinh Hứa cười nói:
- Nếu Lăng thành chủ đã thích, vậy nữ nhân kia giao cho Lăng thành chủ hưởng dụng vậy!
Dứt lời, hắn đẩy Tống Minh Hoa về phía Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đương nhiên không khách khí tiếp lấy.
Tống Minh Hoa có thể thoát khốn, đôi bàn tay trắng như phấn đối đánh tới Lăng Tiếu nói:
- Ngươi giết cha ta, ta. . . Ta muốn giết tên người xấu ngươi. . .
Lăng Tiếu không chút suy nghĩ đánh vào gáy nàng một cái khiến nàng bất tỉnh, sau đó đưa qua Ô Phục nói:
- Trước tiên coi chừng nàng, ta còn muốn hảo hảo trao đổi với chư vị đại nhân Quỷ U Tông đây một chút!
Vinh Hứa cũng không dám lấy thân phận ra ép Lăng Tiếu, lúc này chắp tay nói:
- Không biết Lăng thành chủ còn có gì chỉ giáo?
Hiện giờ thái độ của hắn rõ ràng tốt hơn nhiều, bọn hắn không muốn đắc tội với Lăng Tiếu.
- Ta muốn thương lượng với các ngươi chút chuyện.
Lăng Tiếu lấp lửng nói, trên mặt cười quỷ dị.
Vinh Hứa kinh ngạc nói:
- Lăng thành chủ có việc cứ nói thẳng, chúng ta rửa tai lắng nghe, chỉ
cần chúng ta có đủ khả năng nhất định sẽ hỗ trợ, nếu như làm không được
vẫn sẽ ủng hộ.
Vinh Hứa hạ thấp tư thái, mục đích là muốn Lăng Tiếu nhanh chóng rời đi, bọn hắn còn muốn xem thử Đỗ Thiết sống hay chết.
Bọn hắn mặc dù cảm thấy đánh không lại Lăng Tiếu, nhưng muốn chạy trốn
thì vẫn nắm chắc, cho nên Vinh Hứa cũng không cần phải quá mức nhân
nhượng Lăng Tiếu, chỉ là tạm thời thỏa hiệp chút thôi.
- Yên tâm, chuyện này các ngươi nhất định làm được, hơn nữa... cũng tương đối dễ dàng!
Lăng Tiếu sâu kín nói.
- Úc, vậy ngươi nói một chút xem! "
Vinh Hứa bị Lăng Tiếu chủ đạo đáp theo.
- Ta muốn mượn... Đầu các ngươi dùng một chút!
Lăng Tiếu cười lạnh, tinh thần lực bừng lên như thủy triều, một cây Kim
Long Thương vô hình vung vẩy lấy Bá Long Thương Quyết cường đại đánh tới thức hải Vinh Hứa.
Ầm ầm!
Ah!
Vinh Hứa chỉ cảm thấy tinh thần thức hải của mình bị trúng lực trùng
kích cường đại, hai tầng Tinh Thần Giới tựa như bị thứ gì đó phá hoại
vậy, loại cảm giác đau đớn kia khiến đầu như muốn vỡ tung.
Hắn mất đi cân đối rơi xuống dưới, một đạo nhân ảnh như như gió xẹt qua, Ngân Quang lóe lên, kiếm quang hiện ra, đầu Vinh Hứa lập tức tách rời
với thân.
Từng đoàn từng đoàn máu tươi tuốn ra, lộ ra vô cùng dữ tợn.
Quá trình này chỉ diễn ra trong tốc độ ánh sáng, tất cả mọi người cơ hồ đều chưa lấy lại tinh thần thì Vinh Hứa đã xong đời rồi.
Người Quỷ U Tông đều lâm vào ngốc trệ, bọn hắn đều mắt choáng váng, ngay cả Thạch Tân Quảng cũng như phát mộng.
- Ngươi... Ngươi giết ... sư đệ ta!
Thạch Tân Quảng nuốt nước miếng cà lăm nói.
- Hắc hắc, nếu như ngươi không hoa mắt thì ta nghĩ hẳn là vậy.
Lăng Tiếu ở bên nhìn hắn, cười cười nói.
Thạch Tân Quảng toàn thân lạnh run, giờ hắn mới nghĩ tới việc chạy trốn
Đáng tiếc đã muộn!
Tinh thần lực Lăng Tiếu lại một lần nữa đánh tới, hắn cũng rất nhanh theo gót Vinh Hứa.
Đám người Quỷ U Tông thấy thế đều sợ vỡ mật, nguyên một đám như không
muốn sống dẫn linh thú của mình toàn lực trốn chết, như sợ chậm một chút sẽ chết oan vậy!
Lăng Tiếu tự nhiên sẽ không để bọn hắn chạy thoát rồi.
Hắn đã chọc không ít cường địch, nếu lại để người Quỷ U Tông biết hắn
giết người của bọn hắn, chỉ sợ lại có thêm rắc rối, mà địch nhân của hắn sẽ thêm một phương.
Dựa vào tốc độ và tinh thần lực công kích của Lăng Tiếu, mười mấy người
kia một người cũng không thoát, , đều bị Lăng Tiếu dùng tốc độ nhanh
nhất tiễn lên đường.
Ô Phục cũng triệt triệt để để thấy được sự khủng bố của Lăng Tiếu, trong lòng đầy sùng bái.
Trong lòng của hắn cảm khái:
- Cũng chỉ có truyền thuyết như Tà Đế mới có thể dạy ra truyền nhân biến thái như thế a!
- Thật sự phải khiến bản thiếu gia đại phát thần uy mới biết được chữ chết viết thế nào!
Lăng Tiếu quay về, cầm lấy đầu Vinh Hứa và Thạch Tâng Quang trong tay, mang theo cực độ khinh thường nói.
- Thiếu... Thiếu gia, còn cầm đầu của bọn hắn làm gì?
Ô Phục khó hiểu hỏi thăm.
Hắn suy nghĩ, thiếu gia không phải muốn tuyên chiến với Quỷ U Tông đấy chứ!
- Đi mang người điên kia lên đây!
Lăng Tiếu không để ý tới lời Ô Phục chỉ vào một hướng nói.
Ô Phục theo phương hướng kia nhìn lại, đúng là Đỗ Thiết vừa rồi bị Lăng Tiếu đánh rơi xuống.
- Hắn không chết?
Ô Phục nghi hoặc nghĩ đến, cũng không đặt câu hỏi, lập tức bay xuống dưới.
Quả nhiên, Đỗ Thiết chỉ hôn mê bất tỉnh, vẫn còn khí tức tồn tại.
Chỉ có điều, hộ thân linh thú của hắn đã bị linh thú của bọn người Vinh Hứa hợp lý xé xác ăn mất.