Đông Phương Quân đáp lại một câu, sau đó nói tiếp:
- Nhưng không biết lần này Lăng cung chủ đến Đông Phương gia là có chuyện gì? Nếu như có chỗ nào cần chúng ta cống hiến sức lực, chúng ta sẽ dốc lực tương trợ.
Đông Phương Quân chính là phụ thân của Đông Phương Tinh, hắn đương nhiên hiểu được quan hệ giữa Lăng Tiếu cùng nữ nhi của mình trong Chiến Loạn Uyên.
Hắn biết trí tuệ của nữ nhi rất cao, ánh mắt nhất lưu, lúc trước hắn từng tán thành lựa chọn Lăng Tiếu làm con rể.
Nhưng sau khi biết được Lăng Tiếu có không ít nữ nhân, hắn đã bỏ qua ý nghĩ này.
Nữ nhi của Đông Phương Quân sao có thể làm tiểu thiếp cho người khác, đây không phải quét đi mặt mũi của Đông Phương gia hay sao?
Về sau Linh Vũ các cùng Thượng Quan gia đều đến cầu hôn, càng làm cho hắn quyết định chọn rể giữa hai nhà này.
Vốn hắn lựa chọn Linh Vũ các Khang Lam, nhưng không hiểu sao người kia lại vẫn lạc, thật sự làm hắn cảm thấy luyến tiếc.
Vì vậy hắn chỉ có thể lựa chọn Thượng Quan gia Thượng Quan Vân.
Nói thật, nam nhân của Đông Phương gia đều cao lớn uy mãnh, thoạt nhìn rất có uy thế, nhưng chuẩn con rể lại chẳng khác gì một nữ nhân, làm bọn họ không hảo cảm, nhưng Thượng Quan Vân quả thật là thiên tài, vì vậy chỉ đành lựa chọn hắn.
Hiện giờ ngày đại hôn gần đến, Đông Phương gia không phát thiệp mời cho Tiếu Ngạo cung, hoàn toàn không muốn gây thêm chuyện khác.
Nhưng Lăng Tiếu đột nhiên đến thăm, điều này không khỏi làm Đông Phương Quân cảnh giác.
Lăng Tiếu vừa định nói chuyện, bên ngoài có người chạy vào nói:
- Gia chủ, cô gia cầu kiến!
- Ách…mời hắn vào đi!
Đông Phương Quân thoáng chần chờ mới đáp, sau đó nhìn qua Lăng Tiếu nói:
- Lăng cung chủ, ba ngày nữa là đại hôn của tiểu nữ, nếu ngươi đã đến đây vậy ở lại Đông Phương gia uống vài chén rượu rồi hãy đi.
- Đúng vậy, Lăng huynh uy chấn bốn phương, chính là nhân vật, nếu có thể tham gia đại hôn của tiểu đệ, tiểu đệ cảm giác vinh hạnh vô cùng!
Một thanh âm nũng nịu từ bên ngoài truyền vào.
Thanh âm này chẳng khác gì một nữ nhân đang làm nũng thốt ra, nhưng trên thực tế hắn là một nam nhân thực sự.
Một nam nhân xinh đẹp chẳng khác gì một nữ nhân.
Hắn chính là chuẩn con rể của Đông Phương gia là Thượng Quan Vân, là nhân vật lãnh tụ một đời tuổi trẻ của Thượng Quan gia!
Thượng Quan Vân từng cùng Lăng Tiếu tiến vào Chiến Loạn Uyên, cũng từng đạt được danh hiệu Sát Hoàng.
Mặc dù Lăng Tiếu chưa từng chú ý tới hắn, nhưng biết hắn đứng đầu giới tuổi trẻ Thượng Quan gia, khẳng định phải có chỗ hơn người.
Lăng Tiếu nhìn qua Thượng Quan Vân, ánh mắt chợt ngừng lại.
Hắn thề, đây là lần đầu tiên hắn gặp qua nam nhân xinh đẹp như vậy, ngũ quan xinh xắn phối hợp vô cùng hoàn mỹ, làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh buông rơi, mặc bộ trang phục rực rỡ, nếu không nhìn kỹ hắn có yết hầu cùng bộ ngực phẳng lỳ, người nào cũng sẽ nghĩ hắn là một mỹ nữ tuyệt sắc.
Lăng Tiếu thật sự đố kỵ.
Hắn vẫn cho rằng mình là mỹ nam anh tuấn, nhưng hôm nay lại phát hiện có yêu nghiệt tồn tại, thật sự làm cho hắn khó thể thừa nhận.
May mắn chính là thanh âm của người này cũng giống như nữ nhân, thật sự làm nội tâm Lăng Tiếu cảm thấy cân bằng hơn một chút.
Bằng không hắn chỉ muốn đem gương mặt yêu kiều xinh đẹp kia đánh thành một đầu heo.
Đi cùng Thượng Quan Vân còn có hai lão giả, đều là thực lực huyền đế cấp.
- Bái kiến nhạc phụ đại nhân!
Thượng Quan Vân hành lễ với Đông Phương Quân.
Chỉ còn ba ngày nữa là đại hôn, Thượng Quan Vân xưng hô như vậy cũng không sai.
Nghe được thanh âm của tiểu tử ẻo lả kia, ngay cả Đông Phương Quân cũng rùng mình, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nếu đây không phải con rể của mình, Đông Phương Quân chỉ hận một chưởng chụp chết hắn.
Vì sao chọn lựa mãi lại chọn một người như vậy làm con rể của mình, chẳng lẽ trong Trung Vực không còn nam nhân nào khác hay sao.
- Miễn lễ, đây là cung chủ Tiếu Ngạo cung Lăng Tiếu, các ngươi cũng nhận thức nhau, ta không cần giới thiệu đi.
Đông Phương Quân nói.
- Đây là tự nhiên, Lăng cung chủ vốn là anh hùng tuổi trẻ cái thế, Thượng Quan Vân vốn đã sớm muốn đến Tiếu Ngạo cung bái phỏng, chỉ sợ quá mức đường đột, hiện giờ Lăng cung chủ giá lâm, vừa lúc uống rượu cưới của tại hạ, đây là vinh hạnh của Thượng Quan Vân!
Thượng Quan Vân nho nhã lễ độ cười nói.
Ánh mắt của hắn nhìn qua Lăng Tiếu, hơi có vài phần mị hoặc.
Nội tạng Lăng Tiếu như bốc lên, hắn thật sự rất khó tưởng tượng một nam nhân lại có thể làm ra bộ dáng như thế.
Lăng Tiếu đáp:
- Tại hạ chỉ trùng hợp đi qua, thật sự không biết là đại hôn của Thượng Quan huynh, bằng không nhất định sẽ chuẩn bị một phần đại lễ chúc mừng, quả nhiên là thất lễ.
- Lăng cung chủ đến Thượng Quan Vân đã thật cao hứng.
Thượng Quan Vân ôn nhu nói, mắt nhìn thẳng Lăng Tiếu, trong ánh mắt hiện lên vài phần thưởng thức.
Lăng Tiếu chợt dựng đứng tóc gáy, trong lòng thầm hô:
- Người này không phải là thích nam nhân đi?
Lăng Tiếu không dám tiếp tục dây dưa với Thượng Quan Vân, hắn nhìn Đông Phương Quân nói:
- Đông Phương gia chủ, ta vốn cùng Đông Phương Tinh tiểu thư là người quen biết cũ, lần này theo hẹn mà đến, không biết có thể cho ta gặp mặt Đông Phương tiểu thư hay không.
Bất kể như thế nào, nếu đã đến Đông Phương gia hắn cũng nên hoàn thành xong ước định.
Mặc kệ Đông Phương Tinh lựa chọn thế nào, hắn cũng không sao cả.
- Quả nhiên là vì tiểu Tinh mà đến!
Trong lòng Đông Phương Quân hô thầm.
Người nơi này đều biết Lăng Tiếu cùng Đông Phương Tinh có ước định, bởi vì khi Đông Phương gia lựa chọn Thượng Quan Vân, Đông Phương Tinh từng nói qua, cuộc đời này ngoại trừ Lăng Tiếu sẽ không lấy ai làm chồng!
Đông Phương Quân chỉ có thể phong tỏa tu vi của nàng, bằng không nàng đã sớm trốn khỏi gia tộc đi Tiếu Ngạo cung.
Thần sắc hai huyền đế đi cùng Thượng Quan Vân đều âm trầm xuống.
Bọn họ cùng Đông Phương gia sắp cưới hỏi, tuyệt đối không cho phép phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Đông Phương Quân rõ ràng cũng nghĩ như vậy, hắn mở miệng nói:
- Lăng cung chủ muốn gặp tiểu nữ là phúc khí của nàng, nhưng hiện giờ đại hôn sắp tới, thật sự không tiện đi ra đón chào, xin Lăng cung chủ chớ trách, đợi đến lúc đại hôn giữa nàng cùng tiểu Vân, sẽ khiến phu thê họ mời rượu cho cung chủ.
Đã lựa chọn xong con đường phải đi, Đông Phương Quân chỉ có thể tiếp tục kiên trì, lúc này không thể để nữ nhi của hắn gặp lại Lăng Tiếu, bằng không xảy ra chuyện sẽ không xong.
Đông Phương Quân đã nói rõ ràng, Lăng Tiếu cũng không muốn miễn cưỡng, chỉ có thể khẽ thở dài nói:
- Một khi đã như vậy…
Lời của hắn còn chưa nói xong, bên ngoài truyền vào thanh âm:
- Bái kiến lão tổ tông!
- Phá hủy, nhất định là nha đầu tiểu Tinh gây sự!
Trong lòng Đông Phương Quân thầm hô.
Ngay sau đó ngoài cửa xuất hiện hai nữ nhân, một già một trẻ, chính là Đông Phương mỗ mỗ cùng Đông Phương Tinh.
Đông Phương mỗ mỗ như một lão phụ nhân bình thường, tay cầm quải trượng long hình chậm rãi đi tới, tựa hồ có tâm mà lực không đủ, ngẫu nhiên còn phát ra thanh âm ho khan.
Mọi người trong đại điện đều đứng lên ân cần chào hỏi vị mỗ mỗ kia.