Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1440: Diệt bầy rắn



Sư Tử Hống hiện, đàn xà tháo chạy!

Một đạo thân ảnh uy mãnh lặng yên xuất hiện bên cạnh Lăng Tiếu, diện mạo tuấn lãng, mái tóc vàng rực xõa tung, dáng người cường tráng, khí thế hùng vĩ, chính là sư hổ, được gọi tên Mãnh Nam.

Hiện giờ hắn đã có được quần áo thích hợp, cũng đã có thói quen mặc vào, nhưng khí thế bát giai không chút thu liễm, cưỡng bức dọa người.

Xích Cương kinh ngạc nhìn nam nhân đứng bên cạnh Lăng Tiếu, sắc mặt lộ vẻ không thể tin được.

Hắn không biết nam nhân kia xuất hiện lúc nào, nam nhân này cường đại vượt ngoài ý liệu của hắn, làm cho hắn cảm giác mình không chịu nổi một kích.

- Mãnh Nam gặp qua lão đại!

Nam nhân xưng hô với Lăng Tiếu.

Xích Cương thiếu chút nữa té ngã, nam nhân này bộ dạng thoạt nhìn thật hung mãnh, nhưng cái tên càng thêm hung tàn, lại gọi là “Mãnh Nam”, quả nhiên làm hắn bái phục sát đất.

Đồng thời hắn cũng không nghĩ tới Lăng Tiếu có một cao thủ tuyệt thế như vậy đi bên cạnh, khó trách không chút sợ hãi, nhưng hắn nghĩ mãi không rõ người nọ từ đâu ra tới?

- Ân, đi xuống dưới xem thử!

Lăng Tiếu gật nhẹ đầu, mang theo Mãnh Nam đi xuống đáy vực.

Xích Cương mơ màng đi theo xuống dưới.

Bên dưới đáy vực là một nơi sỏi đá khô cằn, không có bất kỳ sinh vật nào tồn tại, chỉ có một đống cự thạch hỗn độn, không ít thi thể bạch xà cùng nhân loại, thật hiển nhiên được lưu lại sau cuộc đại chiến.

Nhiệt độ nơi này cao hơn bên ngoài rất nhiều, linh khí hỏa hệ khá nồng đậm, là nơi tu luyện thật tốt của võ giả hỏa hệ.

- Nơi này chỉ là bên ngoài, nếu đi sâu vào bên trong là một mảnh biển lửa màu trắng, biển lửa kia thật đặc biệt, đều là trắng, ta chỉ ngẫu nhiên đi vào mới phát hiện dị hỏa kia, nhưng nơi này mới xuất hiện mà thôi, bằng không sẽ không đến nỗi không bị người phát hiện!

Xích Cương phục hồi lại tinh thần giải thích.

Lăng Tiếu gật gật đầu đi về phía trước.

Mãnh Nam nhíu mày lẩm bẩm:

- Ngọn lửa chết tiệt, thật làm người chán ghét!

Hỏa khắc kim, Mãnh Nam thuộc kim hệ, đương nhiên bị chút ảnh hưởng, nếu không phải cấp bậc hắn cao minh chỉ sợ khó thể thích ứng nơi này.

Tê tê!

Bỗng nhiên phía trước xuất hiện thật nhiều linh thú bạch xà, chừng hơn trăm đầu, đem ba người vây quanh.

Những bạch xà kia ít nhất cũng lục giai, cường đại nhất đã thất giai đỉnh, thật uy mãnh dọa người.

- Nhân loại đáng chết, nơi này là địa bàn của xà tộc chúng ta, còn không rời khỏi thì các ngươi chết tại đây đi!

Bạch xà thất giai đỉnh phong phát ra thanh âm chói tai trừng mắt nói, nhưng khi ánh mắt nó rơi xuống trên thân Mãnh Nam chợt co rụt lại:

- Ngươi…ngươi là Sư Hổ Vương!

- Hắc hắc, tiểu bạch xà, biết bổn vương thì nhanh chóng nhường đường, để lão đại nhà ta đi vào, tuyệt đối không khó xử với các ngươi!

Mãnh Nam lộ nụ cười âm hiểm nói.

- Ngươi nghĩ có thể uy hiếp được chúng ta sao? Sư Hổ Vương, ngươi đừng quá mức!

Bạch Xà Vương không ngừng phun lưỡi rắn, ánh mắt không chút e ngại.

Thanh âm của nó hạ xuống, năm đầu bạch xà thất giai cao cấp đều tiến lên, xem ý của chúng tựa hồ muốn phân cao thấp với sư hổ.

- Hống! Thật nghĩ bổn vương sợ các ngươi sao!

Mãnh Nam gào thét một tiếng, trừng mắt nói, khí thế tán phát.

Chỉ đợi Lăng Tiếu ra lệnh một tiếng hắn lập tức phát động tấn công.

- Tránh ra đi, ta muốn lấy hỏa chủng bên trong, bằng không…chỉ có thể giết sạch các ngươi tiếp tục vào lấy!

Lăng Tiếu lãnh đạm nhìn bầy rắn nói.

Không có bát giai linh thú nên hắn không có gì phải sợ.

- Đừng hòng, cùng tiến lên ăn các ngươi!

Bạch Xà Vương kêu một tiếng, dẫn đầu lao ra ngoài đánh úp về hướng Mãnh Nam, trong mắt nó Mãnh Nam mới là uy hiếp lớn nhất.

Vô số bạch diễm phun ra, nhất thời nơi này biến thành một mảnh biển lửa màu trắng.

Xích Cương vận khởi hộ minh kình, năng lượng bao vây quanh người, trường thương phóng tới.

Mãnh Nam ra tay như sấm, khí thế mạnh mẽ trực tiếp phóng thẳng tới Bạch Xà Vương.

Mấy bạch xà thất giai cao giai đồng thời gia nhập vòng chiến, tiến hành vây công sư hổ.

Mãnh Nam bị bạch diễm thiêu đốt, cảm giác đau đớn, kim quang hộ thể suy yếu không ít.

- Bạch xà chết tiệt, xem bổn vương xé xác các ngươi!

Mãnh Nam phẫn nộ cực điểm, hắn đã đạt tới thực lực bát giai vẫn còn bị đau đớn, cảm thấy uy nghiêm bị thương tổn.

Hắn quát to một tiếng, hổ văn sí xuất hiện, thân ảnh như phong như điện, sư quyền không ngừng oanh ra, kim duệ khí đột phá bạch diễm, trực tiếp đánh vào người bạch xà.

Chỉ nháy mắt có vài đầu bạch xà bị hắn đánh bay ra xa.

Nhưng khi hắn định truy kích lại bị bạch diễm phún tới.

- Ngọn lửa chết tiệt!

Mãnh Nam không dám đón đỡ, trực tiếp bay lên, Sư Tử Hồng đánh xuống.

Nhất thời có không ít bạch xà bị âm ba trực tiếp chấn giết.

Bên kia Lăng Tiếu cũng bị bạch diễm tập kích.

Nhưng hắn không hề tránh né, trực tiếp nghênh đón.

Bỗng nhiên hỏa mang quanh thân Lăng Tiếu đại thịnh, hắn há mồm khẽ hấp, một cỗ hấp lực cường đại bừng lên, trực tiếp đem bạch diễm đánh tới nuốt vào trong bụng.

Xích Cương vừa đối chiến vừa lưu ý an toàn của Lăng Tiếu, hắn nhìn thấy một màn này khiếp sợ đến ngây dại.

Bạch diễm khiến hắn vô cùng đau khổ, nhưng cung chủ lại cắn nuốt bạch diễm như cắn nuốt năng lượng, quả thật không sao tưởng tượng nổi.

- Đúng rồi, cung chủ là luyện dược sư cao cấp, khẳng định có hỏa chủng cao giai trong người!

Xích Cương chợt nhớ ra.

- Thật sướng!

Lăng Tiếu hấp sạch bạch diễm, lộ ra vẻ hưng phấn hô to một tiếng:

- Các ngươi đã muốn chơi lửa, bổn cung chủ chơi đùa với các ngươi!

Dứt lời thân ảnh hắn chớp động, thiên hỏa tràn ngập oanh tới.

Bạch xà tự nhận hỏa diễm của mình miễn dịch, há mồm cắn nuốt.

- Thật sự là can đảm, ngay cả thiên hỏa cũng dám nuốt!

Lăng Tiếu cười lạnh nói.

Quả nhiên bạch xà nuốt thiên hỏa, lập tức lăn lộn kêu gào, ngọn lửa thiêu đốt lên, không bao lâu bị đốt thành tro tàn.

Lăng Tiếu hóa chưởng thành chỉ, vừa chạy vừa chỉ tới, từng đạo hỏa chỉ hướng bốn phương tám hướng bay qua.

Những đầu bạch xà bị hắn chỉ trúng đều thi cốt vô tồn.

Một ít bạch xà tránh né hướng Lăng Tiếp táp xuống.

Lăng Tiếu đốt giết không ít bạch xà, không hề lưu lại chút cặn bã, nhìn qua như bị bốc hơi, vô cùng quỷ dị đáng sợ.

Mãnh Nam dùng thực lực bát giai trực tiếp đột phá bạch diễm công kích, đem vài đầu bạch xà thất giai cao cấp tạp thành bánh thịt, chỉ một quyền bị đánh chết.

Ba người hợp tác, đàn rắn bị giết gần hết sạch.

Nhưng một khi một nhóm bạch xà bị giết chết lại toát thêm một nhóm khác, nhưng cấp bậc đã yếu hơn rất nhiều.

Ba người tiến tới một lát, nhiệt độ càng cháy rực, mặt đất chớp động ngọn lửa, chủ động đánh úp về phía bọn họ.

Bọn họ phải vận khởi hộ minh kình ngăn cách ngọn lửa ra ngoài.

Si Mị Lam Hỏa Châu càng nhảy lên dữ dội.

Đi thêm ngàn thước, phía trước xuất hiện biển lửa trắng xóa, làm người vô cùng kiêng kỵ.

- Hẳn chính là Cực Diễm Hình Hỏa!

Lăng Tiếu lóe tinh quang lẩm bẩm.

Si Mị Lam Hỏa Châu nhảy lên kịch liệt, truyền ra tin tức cực độ khát vọng cắn nuốt.

- Cảm giác thật chán ghét, lão đại ngươi cho ta trốn trốn!

Mãnh Nam không thoải mái nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.