Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1471: Xuất Khiếu cảnh



- Ừ, những đồng minh trước kia của chúng ta chẳng qua là thành lập trên quan hệ giao dịch. Nếu như thật sự lúc xảy ra nhiễu loạn gì đó, bọn họ không bỏ đá xuống giếng đã chính là chuyện tốt, không thể trông cậy vào bọn họ có thể hỗ trợ được gì. Mà thằng bé Lăng Tiếu nầy ta xem không tồi. Lúc này mới chỉ là tu vi Cao Giai Huyền Đế mà còn có thể luyện chế ra Bát Phẩm thánh đan. Cho dù đặt vào thời đại nào thì hắn tuyệt đối đều là đạt tới đỉnh cao. Mà hôm nay lúc ngươi thử dò xét, nhưng hắn còn có thể kiên trì nguyên tắc của mình, chứng thật là hiếm có. Cho nên chúng ta nhất định phải lôi kéo hắn. Nếu như có khả năng thì làm cho hắn luyện chế vài viên đan dược nghịch thiên có thể làm cho những hậu bối này đột phá Thánh Giai. Như vậy tình huống đang lúc giao thời của tông chúng ta liền có khả năng được giải quyết. Nếu như chúng ta có cái gì bất trắc cũng không cần lo lắng.

Bích bà bà thể hiện ra cung cách nhìn xa trông rộng.

Thánh Giả mặc dù có được tuổi thọ thật dài, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ là trường sinh bất tử.

Đến khi tuổi thọ bọn họ đạt tới cực điểm, hậu bối không ai lên ngôi, liền sẽ xuất hiện trạng thái đứt đoạn, tông môn cũng sẽ xuất hiện dấu hiệu xuống dốc.

Cho nên hiện tại bọn họ nhất định phải suy nghĩ vấn đề lâu dài, muốn có người kế tiếp lớp bọn họ, duy trì cơ nghiệp Vạn Hoa Tông mới được.

Hoa Phi Tuyết cùng Hoa Phiêu Nguyệt vốn là đỉnh cao của thế hệ mới Vạn Hoa Tông như vậy. Có điều là muốn bọn họ trưởng thành thì còn cần một đoạn thời gian khá dài.

Mà hiện nay Lăng Tiếu cũng đã đạt được thành tựu, có thực lực đứng ngồi ngang hàng cùng Thánh Giả. Thân phận Thánh Dược Sư kia đủ để cho hắn trở thành một nhân vật tôn quý nhất ở Trung Vực.

Hy sinh Hoa Phi Tuyết cùng Hoa Phiêu Nguyệt, để cho bọn họ lấy Lăng Tiếu giúp Vạn Hoa Tông lôi kéo tên Thánh Dược Sư không nghi ngờ là một loại giao dịch có lợi nhất.

- Chỉ là ta xem ra tiểu tử này không phải một hạt giống phong lưu hoa tâm giống đồn đại như vậy a. Lại cự tuyệt ý ta đưa ra, điểm ấy thì lại không giống với lão quỷ sư phụ kia của hắn!

Hoa Bách Hợp nói.

Chỉ là lúc bà nhắc tới sư phụ của Lăng Tiếu, trong mắt nhung lại dập dờn vài phần tình ý.

Bích bà bà nói

- Ừ, Tà Đế phong lưu, mắc nợ khắp mọi nơi, cũng hại sư muội khổ sở chờ đợi mấy ngàn năm nay. Hiện tại chúng ta cũng là muốn lôi kéo đệ tử của hắn, chỉ là không biết Phi Tuyết cùng Phiêu Nguyệt, hai nha đầu này có thể lại đi vào đường xưa lối cũ của ngươi hay không a!.

Hoa Bách Hợp khẽ thở dài

- Mấy năm nay ta đã thấy ra, tựa như Lăng Tiếu tiểu tử này nói vậy. Đối phương lẫn nhau không biết gượng gạo ở chung một chỗ thì không có ý nghĩa, năm đó cũng chỉ có thể xem như sùng bái hắn mà thôi!.

- Sư muội có thể đã thấy ra là tốt nhất.

Bích bà bà lên tiếng, tiếp theo lại quay về việc chính

- Đối với thằng bé Lăng Tiếu này, chúng ta chỉ có thể hết sức lôi kéo. Nếu như hai đứa Phi Tuyết cùng Phiêu Nguyệt này xắn tay áo mà không giữ nổi hắn thì cũng thôi. Chúng cứ việc thể hiện tốt thành ý của chúng ta là được. Ta xem hắn lần này chịu ra tay luyện chế Bát Phẩm đan dược không tách rời cùng những chuyện lan truyền ầm ĩ xôn xao ở bên ngoài. Thằng bé này e rằng cũng muốn sự hữu nghị của chúng ta.

- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?

Hoa Bách Hợp hỏi.

- Vốn nói là có hai Lão bất tử của Âu Dương gia bỏ mạng, hình như có chút quan hệ cùng thằng bé Lăng Tiếu này. Âu Dương gia tuyên bố không chết không ngừng cùng cung Tiếu Ngạo!

Bích bà bà đáp.

- Cái gì, chuyện này là xảy ra khi nào?

Hoa Bách Hợp cả người khẽ rung mà quát.

Bà rất khó tin tưởng những lời này của Bích bà bà là sự thật.

Hai Lão bất tử kia của Âu Dương gia cùng bọn họ có thực lực đều không phân cao thấp, thậm chí còn phải cao hơn một bậc. Bọn họ bỏ mạng làm sao có thể có liên quan cùng Lăng Tiếu. Phải biết rằng Lăng Tiếu mới đạt tới thực lực Cao Giai Huyền Đế, mặc dù là cao thủ siêu cấp một chốn, chính là đối đầu Thánh Giả thì cũng vẫn không đáng để ý a!

- Việc này truyền tới cũng không được bao lâu, ta cũng chỉ là vừa nhận được tin tức không đến vài ngày. Vừa khéo thằng bé này lại đến Vạn Hoa Tông chúng ta, đây tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên. Hắn đã đắc tội với Cổ gia, tổ chức Sát Thiên, Hắc Ma Môn, hiện nay lại có Âu Dương gia. Không nghĩ tới thằng bé này thật đúng là có thể lặp đi lặp lại như vậy!

Bích bà bà cười nói.

Nhưng mà những lời này của bà đa phần hàm chứa sự ca ngợi. Tất nhiên cũng không phải ai lỡ đắc tội với mấy thế lực lớn này mà còn có thể sinh tồn, vẫn có sinh khí dồi dào như rồng như hổ được.

- Sư tỷ ngươi từ trước tới nay đều không nhìn lầm. Chúng ta đây liền quan sát một đoạn thời gian đi. Nếu như hai nha đầu kia không giữ được hắn, như vậy cứ để cho hắn đi. Sau này chúng ta dốc hết khả năng lập quan hệ gần hơn cùng hắn là được.

Hoa Bách Hợp nói.

...

Vạn Hoa Tông cố ý lưu lại Lăng Tiếu, thử tìm cách khiến cho hắn bồi dưỡng tình cảm cùng với Tuyết Nguyệt tỷ muội, ý đồ lôi kéo thiết lập quan hệ giữa hai tông.

Tuyết Nguyệt tỷ muội đối với Lăng Tiếu cũng là tán thưởng khen ngợi có thừa. Lăng Tiếu không chỉ là có thực lực siêu quần, thuật Luyện Đan lại đã đạt tới hàng ngũ đứng đầu trong Trung Vực.

Những thứ này đều đủ để cho Lăng Tiếu khinh thường quần hùng, trở thành thần tượng theo đuổi của các thiếu nữ.

Lăng Tiếu cũng không hề tận lực xa lánh đối với hai tỷ muội, như vậy chính là sẽ làm tổn thương lòng người.

Chỉ là hắn cũng biết duy trì khoảng cách vừa phải, chỉ làm như ở chung cùng bằng hữu bình thường là tốt.

Hắn tính toán sau khi cứ ở lại một đoạn thời gian để lôi kéo một phen đặt quan hệ cùng Vạn Hoa Tông thì liền rời đi quay về cung Tiếu Ngạo.

Bởi vì hắn không biết hiện tại Âu Dương gia trong cơn nổi giận có thể làm ra hành vi quá khích gì nữa hay không. Bên trong cung tuy có Hàn lão cùng Phong Nha tọa trấn, nhưng hắn vẫn phải trở về chủ trì đại cục mới được.

Chỉ là ở trong hoàn cảnh êm ả này của Vạn Hoa Tông, tâm tình Lăng Tiếu được thả lỏng hiếm có. Hắn liền nhân cơ hội tu luyện một phen tầng thứ tám cảnh giới "Xuất Khiếu" của Độc Tôn Quy Nguyên Công.

Trong mấy năm nay, hắn chỉ cần có thời gian rảnh rỗi thì đều sẽ tu luyện một hồi hồn lực của mình. Cảnh giới "Ngưng Hồn" tầng thứ bảy hắn đã sớm tu luyện tới mức viên mãn.

Bởi vì cùng với liên tục hai lần đột phá gần đây, năng lượng hồn lực cũng đồng dạng phải nhận được một mức tăng trưởng lớn. Nên hắn nghĩ có khả năng thuận lợi tiến vào cảnh giới "Xuất Khiếu" tầng thứ tám.

Sau khi đạt tới một tầng này là có thể lấy việc khống chế linh hồn để rời thể xác mà đánh nhau, đồng dạng có khả năng mượn hồn trọng sanh.

Võ Giả muốn đạt tới một bước này thông thường đều nhất định phải sau khi đạt tới Thánh Giả mới chắc chắn có thể linh hồn Xuất Khiếu. Nhưng mà muốn linh hồn đánh nhau được lại cần thêm thần niệm cường đại mới có khả năng thực hiện. Đó cũng không phải là năng lực cấp này mới vừa vào Thánh Giả liền có khả năng thực hiện.

Lăng Tiếu đối với tu luyện tinh thần lực cùng hồn lực thì tại Trung Vực có khả năng gọi là đệ nhất nhân. Ít nhất trước mắt hắn vẫn còn chưa gặp được một Võ Giả nào thật sự biết sử dụng tinh thần lực.

Hắn đương nhiên tịnh không cho rằng cũng chỉ có một mình hắn hiểu được cách sử dụng công kích tinh thần lực. Ít nhất tại thượng cổ vẫn còn có người "Hồn tộc" chuyên tu loại tinh thần lực này. Nhưng chỉ là bọn họ đã sớm mai danh ẩn tích trên đại lục.

Lăng Tiếu dứt bỏ tạp niệm, bắt đầu vận dụng Độc Tôn Quy Nguyên Công, linh hồn dần dần bắt đầu ngưng tụ trong Thức Hải.

Trải qua nhiều năm tiềm tu, hồn lực của Lăng Tiếu càng tỏ ra cô đọng lại, xem ra giống như hình ảnh thu nhỏ lại của chân thân, không có chút xíu dáng vẻ hư ảo.

Sau khi Lăng Tiếu luyện một hồi quyền kình ở trong Thức Hải, hắn bắt đầu thử nghiệm hướng tới từ bên ngoài Thức Hải bay vút đi ra ngoài thân thể.

Chỉ sau không được một hồi, ở bên cạnh thân thể Lăng Tiếu liền xuất hiện một người giống hắn như đúc.

Chỉ là so sánh hai người thì đương nhiên khối thân thể vẫn càng có vẻ chân thật hơn.

Linh hồn rời khỏi Thức Hải, Lăng Tiếu đã sớm có khả năng làm được. Nhưng mà sau khi Xuất Khiếu muốn Ngưng Hình thì lại đến lúc này mới có thể làm được.Điều này mới thật sự là cảnh giới Xuất Khiếu.

Lăng Tiếu cười cười đối với khối này linh hồn của mình, sau đó Thức Hải khẽ động. 'Nó' lập tức hành động cùng với ý nghĩ của hắn, phảng phất cũng không thoát ly quan hệ với hắn, mà vẫn đang là một thể.

Lăng Tiếu lại khống chế 'Nó' bay ra xa mấy chục thước, để cho 'Nó' quan sát tất cả cảnh tượng bốn phía. Hắn phát hiện tất cả cảnh tượng 'Nó " thấy lại cũng thấy đều được nhập vào trong óc, giống như là hắn đã tới gần hiện trường mà nhìn vậy. Quả là có một không hai.

Lăng Tiếu vui mừng, tuy hắn biết Đạo Linh hồn sau khi Xuất Khiếu sẽ có đủ loại công dụng tuyệt vời, nhưng khi thật sự cảm nhận được thì cảm giác đó vẫn là vô phương dùng ngôn ngữ để mô tả.

Tiếp theo, Lăng Tiếu lại khống chế phân thân linh hồn làm ra đủ loại động tác, càng là khiến cho 'Nó' sử dụng một bộ chưởng pháp giống như lúc ở tại Thức Hải.

Do uy lực xuất ra của Nó so với chân thân của hắn không kém hơn bao nhiêu, chỉ cần lực linh hồn của chính mình một mực tiếp tục mạnh lên thì rồi 'Nó' cũng sẽ trở nên cường đại theo.

Nếu mà sau này đánh nhau cùng người khác, hẳn là hắn có thể tăng cường chiến lực lấy một địch hai.

Loại trạng thái này chính là có sự khác nhau rất lớn so cùng Vô Cực Phân Thân Thuật. Tất nhiên Vô Cực Phân Thân Thuật chỉ có thể duy trì trong thời gian cực kì ngắn ngủi, nhưng mà phân thân linh hồn của hắn lại cũng có khả năng duy trì thời gian thật lâu. Cho đến khi linh hồn của hắn suy yếu hoặc là bị người ta đánh tan mới có thể biến mất.

Lăng Tiếu khiến cho phân thân linh hồn của hắn trở lại bên cạnh hắn. Dược Đỉnh của hắn chớp động, một cỗ thi thể xuất hiện ở trước mặt hắn.

Đây chính là một cỗ thi thể mà hắn thu được tại Thi Nhân Tông. Nó đã qua tu luyện tới cảnh giới cường đại nhất, có thể bảo tồn thi thể Bất Hủ.

Ý thức Lăng Tiếu vừa động, linh hồn liền nhập vào trong cỗ thi thể kia.

Ngay sau đó, hắn lại chuyển sang nhìn thi thể mới vừa khống chế, sai khiến 'Nó' đi làm đủ loại động tác.

Quả nhiên, cỗ thi thể kia sau khi bị phụ thuộc vào phân thân linh hồn của hắn, liền bị hắn khống chế, thực hiện các động tác theo mệnh lệnh của hắn cũng khá lưu loát, không có cảm giác trúc trắc chút nào.

Sau một hồi cố gắng khống chế, Lăng Tiếu lại khiến cho 'Nó' một lần nữa trở lại bên người. Trong lòng đối với kết quả như vậy thì rất vừa lòng.

Chỉ điều duy nhất còn chưa đạt được chính là, khối phân thân này còn cần bản thể của hắn khống chế, còn chưa đạt tới độc lập hành động với hắn. Dẫu thuộc về hắn, nhưng giữa đôi bên lại còn ảnh hưởng năng lực suy nghĩ hành động lẫn nhau.

Nguyên nhân cái này là hắn vừa mới đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu nên vẫn chưa hoàn thiện.

Sau này cùng với hồn lực của hắn càng không ngừng tăng trưởng, cảnh giới càng gia tăng đạt tới cảnh giới "Xuất Khiếu" viên mãn thì mới có thể làm được một bước này.

Lăng Tiếu cũng biết nóng lòng ăn không nổi đậu hũ nóng, nên đối với trạng thái hiện nay thì hắn cũng khá vừa lòng.

Liền tại lúc Lăng Tiếu còn muốn tiếp tục tu luyện thì Hoa Phiêu Nguyệt lại một lần nữa vội vã chạy tới.

- Lăng Cung Chủ, việc lớn không tốt. Âu Dương gia tập kết đại quân muốn liên kết Cổ gia, tổ chức Sát Thiên cùng với Hắc Ma Môn tiến hành hành động diệt tận hang ổ đối với cung Tiếu Ngạo các ngươi!

Hoa Phiêu Nguyệt vừa bay tới, vừa vội vàng nói.

- Cái gì!

Lăng Tiếu tâm thần luống cuống chợt quát một tiếng, vẻ mặt hắn trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Âu Dương Chấn cơ hồ phát điên rồi!

Một người là huynh trưởng, một người là đệ đệ, ba người tuy không phải huynh đệ cùng cha mẹ, nhưng chính là đều có huyết mạch một nhà chảy trong cơ thể. Cùng nhau sinh sống gần vạn năm, gắng sức chèo chống cho đại gia tộc được mạnh mẽ lâu dài.

Tình cảm giữa ba người bọn họ có thể nói là phi thường tốt.

Chỉ là bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, chính mình đã trở thành những nhân vật đứng đầu Trung Vực mà một ngày kia lại ngã xuống trong tay một kẻ hậu bối. Hơn nữa lại là liên tiếp hai vị huynh đệ bỏ mạng. Điều này làm cho Âu Dương Chấn không làm sao tiếp nhận được.

Sau khi lão về đến gia tộc, lúc đầu còn có chút tóc đen. Nhưng chỉ trong một đêm mái đầu liền trắng xóa toàn bộ, tướng mạo cũng già nua đi mấy trăm năm. Lại còn có một khí thế thô bạo bùng phát ra làm cho người ta đều không dám đến gần.

Âu Dương Chấn đóng cửa ba ngày, sau ba ngày đi ra lập tức tuyên bố quyết định muốn không chết không ngừng cùng cung Tiếu Ngạo.

Ngay lập tức, trên dưới Âu Dương gia bắt đầu chuyển động.

Tiếp theo tất cả mọi người trong gia tộc đều hiểu rõ, thì ra có mấy vị Thái Thượng trưởng lão đã bỏ mạng bởi tay của Cung Chủ cung Tiếu Ngạo, cuối cùng lại thám thính đã có hai vị Lão Tổ tông hình như đã ngã xuống.

Điều này làm cho toàn tông đều buồn đau. Mọi người đối với Lăng Tiếu đều thù hận tới cực điểm, thề muốn giết Lăng Tiếu diệt cung Tiếu Ngạo.

Người của Âu Dương gia đại đa số đều mất đi lý trí, nhưng vẫn còn có không ít người biết việc này tuyệt đối không thể nóng vội, nhất định phải bàn bạc kĩ lưỡng rồi mới hành động thì mới có thể giáng cho cung Tiếu Ngạo một đòn trí mạng.

Vì vậy, Âu Dương gia quyết định bắc liên Cổ gia, tây kết Sát Thiên, trung sánh vai Hắc Ma Môn, tính toán dốc hết sức lực của bốn thế lực lớn một lần tiêu diệt toàn bộ cung Tiếu Ngạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.