Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1613: Thật không có chút chân tài thực học!



Ngay sau đó hắn cấp tốc lao tới chỗ Lăng Tiếu, dự tính trước tiên xử lý tiểu tử làm cho hắn phi thường chán ghét kia.

Nhưng hắn còn chưa đến gần Lăng Tiếu, Lăng Tiếu đã truyền toàn bộ lực lượng vào trong tay, vỗ vào Trấn Thiên Cổ.

Đông!

Nhất thời Hắc Ma chỉ cảm thấy máu huyết tạng phủ sôi trào, không ít máu tươi trào ra từ thất khiếu, bộ dạng kinh khủng dọa người.

- Đi chết đi!

Lăng Tiếu rống to một tiếng, vung tay muốn vỗ vào Trấn Thiên Cổ.

Nhưng trước khi tay hắn vỗ vào mặt trống, đã bị mất đi khí tức của Hắc Ma.

- Tiểu tử ngươi lại có thứ này dựa vào, nhưng ngươi có thể đi chết đi!

Hắc Ma đã tránh ra sau lưng Lăng Tiếu, hung hăng đánh ra một chưởng.

Phanh!

Lăng Tiếu lập tức như viên đạn pháo rơi xuống đất.

Ngay lúc Hắc Ma muốn truy kích, Ngọc Nhu Phỉ đã nuốt xong Sinh Mệnh Tuyền Dịch khôi phục không ít lực lượng, Tĩnh Chỉ Kính lại chiếu thẳng tới Hắc Ma.

Quang mang liên tục bắn ra khiến Hắc Ma không thể hạ sát thủ với Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu nhẫn nhịn bò lên, tập trung khí tức của Hắc Ma, vỗ Trấn Thiên Cổ.

Đông!

A!

Hắc Ma phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng vẫn chưa nổ tan xác, nhưng máu tươi không ngừng tràn ra thân thể.

- Xem như ngươi may mắn, món nợ này ta nhớ kỹ, ngày sau đừng rơi trên tay của ta, bằng không ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Hắc Ma lưu lại một câu, gọi ma long trở về, một người một thú xé rách không gian bỏ chạy.

- Ai sợ ngươi sao, tên phản đồ, có bản lĩnh đại chiến ba trăm hiệp, không xử lý rụng ngươi ta sẽ không họ Lăng!

Lăng Tiếu ôm Trấn Thiên Cổ đuổi theo quát.

Nhưng hắn chỉ phi hành được thêm ngàn thước đã nặng nề rơi xuống đất.

Nguyên lai vừa rồi hắn bị trúng một chưởng toàn lực của Hắc Ma, còn đem toàn bộ lực lượng vỗ trống, thân hình không còn gánh chịu nổi.

- Tiếu!

Ngọc Nhu Phỉ kinh hô một tiếng, kéo thân hình trọng thương bay tới bên cạnh hắn.

Lăng Tiếu cười khổ một tiếng, nói:

- Không có việc gì, tạm thời chưa chết được, muội đi qua xem Sát Thiên!

Tiếp theo hắn lấy ra Sinh Mệnh Tuyền Dịch nuốt vào.

Hắc Ma đã rời đi, nhóm người Lăng Tiếu xem như miễn cưỡng sống sót.

Quẻ tượng của Huyền Diệu đã ứng nghiệm, quả thật gặp phải Âm Ma cùng Thiên Ma chính là đại hung hiện ra, thiếu chút nữa đã lấy đi mạng nhỏ của hắn.

Một canh giờ trôi qua, thân thể Lăng Tiếu đau đớn quằn quại không thôi.

Cho dù dùng linh dược cũng không xoa dịu được đau đớn.

Đây là hậu quả dùng ngụy thánh đan, thực lực rơi xuống tận huyền đế tu vi, hơn nữa còn là suy yếu nhất, trong một tháng không thể động thủ với người khác.

Dùng loại đan dược này bình thường sẽ làm căn cơ võ giả hao tổn rất lớn, cũng may trước đó Lăng Tiếu không đột phá tới thánh giả cao giai, luôn đè nén lực lượng nên có thể giúp hắn triệt tiêu tác dụng phụ, làm căn cơ của hắn không bị ảnh hưởng.

- Hô, thật sự là muốn lấy mạng người, sau này không tới lúc sinh tử tồn vong, đừng dùng là tốt nhất!

Lăng Tiếu thở dài một tiếng, ngã vào tay Ngọc Nhu Phỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên đều nhân cơ hội nghỉ ngơi, chỉ riêng Huyền Diệu đi vào sau thác nước tìm kiếm vị trí của truyền tống trận.

Bên trong quả thật có trận văn, nhưng đã bị người hủy diệt hoàn toàn, cả khe rãnh khảm thú đan cũng bị hủy tan, bên trong còn lưu thi thể âm bạt cùng thi ma đã bị đánh nát.

Huyền Diệu thở dài nói:

- Xem ra không biện pháp đi vào trong mẫu trận, huống hồ Hắc Ma từ nơi này đi ra, nói không chừng thánh vật bên trong đã bị hắn lấy đi!

Bảy ngày sau nhóm người Lăng Tiếu rời khỏi Âm Bạt tông.

Nhưng họ không hoàn toàn rời khỏi, chỉ rời xa một chút dưỡng thương mà thôi.

Mà trong những ngày này có không ít thế lực lớn nhỏ không ngừng xuất hiện, bọn họ đang tìm hiểu Âm Bạt tông có thật sự bị tiêu diệt hay không.

Sau khi nhìn thấy một mảnh hoang vắng, bọn hắn rốt cục có thể khẳng định Âm Bạt tông thật sự bị biến mất bên trong yếu tắc.

Không ít người muốn tìm kiếm xem còn có chí bảo gì lưu lại hay không, nhưng đáng tiếc không tìm thấy được vật gì tốt.

Trong một tháng có không ít người đến tìm kiếm, cuối cùng sau khi có được kết quả chắc chắn, dần dần không còn ai lui tới.

Lăng Tiếu rốt cục đã khôi phục thực lực của mình.

Họ dừng chân ở một ngọn núi cách Âm Bạt tông không xa, bởi vì Lăng Tiếu chưa đi vào Quỷ Mẫu trận hắn thật sự không cam tâm.

- Thần côn, ngươi cân nhắc một tháng, đã nghĩ ra biện pháp phá Vạn Tuyệt sát trận hay chưa?

Lăng Tiếu hỏi Huyền Diệu.

Huyền Diệu cười khổ lắc đầu:

- Sát trận đỉnh cấp thật sự khó phá hủy, ngoại trừ dùng biện pháp cường hãn nhất cứng rắn phá tan, không còn phương pháp nào khác!

- Vậy ngươi có biện pháp hồi phục truyền tống trận trong sơn động kia hay không?

Lăng Tiếu lại hỏi.

- Đã bị phá hư thành như vậy, làm sao có thể chữa trị đây!

Huyền Diệu trợn mắt đáp.

Lăng Tiếu nói:

- Xem ra thần côn ngươi ngoại trừ trộm mộng lừa gạt, thật không có chút chân tài thực học ah!

Huyền Diệu trừng mắt cả giận:

- Có bản lĩnh tự ngươi đi phá cho ta xem!

- Nếu ta phá được, ngươi tính làm sao?

Lăng Tiếu mang theo ý xấu cười nói.

- Không có khả năng!

Huyền Diệu thập phần khẳng định đáp.

Vạn Tuyệt sát trận là hung trận tuyệt thế, ngoại trừ có thật nhiều cao thủ tuyệt đỉnh cùng nhau phối hợp hoàn toàn hủy diệt, nhưng nếu làm vậy chỉ sợ Quỷ Mẫu trận cũng hỏng mất, thánh vật bên trong cũng biến thành cặn bã.

- Ha ha, ta đã nói có thể là được, nếu ngươi thua phải giặt quần lót cho bổn cung chủ một tháng thế nào?

Lăng Tiếu mười phần tin tưởng cười nói.

Sắc mặt Huyền Diệu nháy mắt suy sụp xuống, nghĩ thầm đề nghị của cung chủ thật quá tổn hại đi!

- Sao vậy, không dám đổ?

Lăng Tiếu hỏi lại.

- Đổ, vì sao lại không đổ, nếu ta thắng ngươi phải luyện chế cho ta mấy viên đan dược tăng lên thực lực mới được, tốt nhất là cho ta tăng lên thực lực thánh giả!

Hắn cảm giác mình tất thắng không cần nghi ngờ, nhưng lại cảm thấy Lăng Tiếu có thể làm ra được một ít chuyện thần kỳ không ai tưởng tượng được.

- Không thành vấn đề, miễn phí luyện chế giúp ngươi, đi thôi, chúng ta đi phá trận!

Lăng Tiếu hăng hái nói.

- Bản thân ta muốn nhìn xem ngươi làm sao làm được!

Huyền Diệu có chút giận dỗi nói.

Sau đó bốn người chạy tới địa bàn của Âm Bạt tông.

Nơi này không còn ai đến, tử khí không ít, thật sự không thích hợp ở lại tu luyện hay cư ngụ quá lâu.

Bốn người đi tới trước thạch thất, cũng vẫn như trước không chút biến hóa.

- Sát Thiên, chiếu cố cho Huyền Diệu, mọi người cách xa một chút, ta muốn phá trận!

Lăng Tiếu thập phần nghiêm túc nói.

Huyền Diệu nói:

- Cung chủ, ngàn vạn lần đừng lây dính vào nguy hiểm, nói không chừng đồ vật bên trong đã bị Hắc Ma lấy đi, đừng làm cho mình mất nhiều hơn được!

- Yên tâm đi, ta tự có chừng mực, nếu không vào trong nhìn xem, lòng ta không yên!

Lăng Tiếu đáp.

Sau đó không gian giới trên tay hắn biến thành dược đỉnh.

- Đi cho ta!

Lăng Tiếu không chút do dự, trực tiếp đem Hắc Diệu Đỉnh ném thẳng tới thông đạo sát trận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.