Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1681: Phu quân ngươi là thiên tài! (1)



Hết thày những cái này đều đến quá đột nhiên!

Lăng Tiếu một điểm phòng bị trong lòng cũng không có.

Nếu như nói hắn có thể cự tuyệt lời mời của Thanh Nguyệt cung, đó là bởi vì Thanh Nguyệt cung căn bản không cấp được cho Lăng Tiếu những thứ hắn cần.

Nhưng mà đối mặt với thương minh giàu có nhất trong Thiên Long địa vực, hắn có thể cự tuyệt sao?

Chỉ cần gia nhập vào trong thương minh này, hắn liền sẽ có vô số tư nguyên để tu luyện, hắn có thể tăng nhanh tốc độ trở thành Thần Vương.

Bởi vì rất nhiều tư nguyên không phải là nói tìm liền có thể tùy tiện tìm được, nhất là những loại thần tài kia, lấy thực lực bây giờ của hắn muốn lấy được càng thêm không dễ dàng.

Tiên Vu Dã cũng biết tồn tại của Liệt Viêm thương minh, lập tức đối với Lăng Tiếu thúc giục:

- Lão đại đừng do dự, mau đáp ứng hắn đi!

- Đúng a tiểu huynh đệ, chỉ cần ngươi gia nhập vào thương minh chúng ta, ta lập tức tiến cử cho ngươi một vị đạo sư Thần Vương cảnh, để cho ngươi càng nhanh chóng trở thành Thần Vương, ngươi hiện tại dù là thành tựu thần hồn, nhưng mà không có ai giáo đạo, ngươi căn bản không hiểu bí mật giữa thân thể cùng thần hồn, không có cách nào ở trong thời gian ngắn nhất trở thành Thần Vương!

Liệt Tán ở một bên tiếp tục dụ hoặc nói.

- Lăng lão đệ mau mau đáp ứng a, chỉ cần ngươi gia nhập Liệt Viêm thương minh, ngươi muốn kiếm huyền tinh càng thêm dễ dàng!

Phạm Quan Trường cũng ở một bên nói.

Phạm Quan Trường ảo não sư huynh của mình không có nhãn quang, đồng thời lại ăn mừng chính mình kết giao đúng bằng hữu rồi.

Nếu là Lăng Tiếu gia nhập Liệt Viêm thương minh, mà hắn lại có thể liên quan đến người này, vậy hắn cũng có thể được một chút chỗ tốt.

Lăng Tiếu dù có hùng tâm tráng chí, nhưng mà một khắc này cũng là ngừng thở, tạm thời không biết nên trả lời như thế nào.

Hắn là muốn tự mình xây dựng thế lực, nhưng mà trước mắt thực lực của hắn vẫn còn kém xa, không biết cần bao nhiêu năm sau mới có thể ở bên trong Thiên vực thành lập Tiếu Ngạo cung.

Phải biết rằng bên trong Thiên vực cao thủ như mây, cũng không phải là giống như thành thị lạc hậu như Thạch Thiên thành chỉ có Thánh Hoàng mà thôi.

Một lúc lâu sau, Lăng Tiếu hít vào một hơi thật sâu nói:

- Liệt Tán đại nhân, ta có thể cân nhắc mấy ngày hay không, việc này đối với ta mà nói quá đột nhiên, huống chi ta vừa mới bị Trương gia vứt bỏ...

Lời của hắn còn chưa xong, Phạm Quan Trường lập tức lo lắng nói:

- Lăng lão đệ còn nghĩ cái gì, đây nhưng là hảo sự mà người khác cầu cũng cầu không đến a!

Xác thật có không ít thanh niên tài tuấn ở bên trong Thiên Long địa vực muốn gia nhập vào Liệt Viêm thương minh đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa.

Mà Lăng Tiếu lại được người khác tự mình đến mời, lại còn cân nhắc, nếu là những người khác ở chỗ này đều nhận thấy đầu của hắn bị gì rồi.

Liệt Tán cười mỉm nói:

- Vô phương, tiểu huynh đệ có điều cân nhắc cũng là nên, bất quá ta hi vọng ngươi bất luận như thế nào cũng phải cận trọng nghĩ rõ ràng, lão phu hi vọng nhận được một cái đáp án tốt nhất.

- Đa tạ đại nhân!

Lăng Tiếu cảm kích nói.

Liệt Tán dù là người của Liệt Viêm thương minh, nhưng mà lại không có cái cảm giác ỷ thế khinh người kia, cũng là để cho Lăng Tiếu sinh ra hảo cảm, trong lòng hắn đã là xem xét nên như thế nào trả lời lão.

Liệt Tán lại nói:

- Như vậy đi, trong ba ngày lão phu ta ở bên trong chỗ giao dịch của Liệt Viêm thương minh chờ đợi đáp án của tiểu huynh đệ.

- Tốt, ba ngày sau Lăng Tiếu tự mình đi đến bái kiến đại nhân!

Lăng Tiếu ứng nói.

- Ha hả, tốt tốt, có thể nhận thức được thanh niên tài tuấn như tiểu huynh đệ, lão phu hết sức vui mừng, ba ngày sau ta phái người tới đón ngươi.

Liệt Tán nói.

- Không làm phiền đại nhân, tự mình ta đi là được rồi!

Lăng Tiếu từ chối nhã nhặn nói.

- Không được không được, nhất định cần đấy!

Liệt Tán nói, tiếp theo ánh mắt của lão rơi vào trên người Tiên Vu Dã nói:

- Tiểu huynh đệ Man tộc, tiềm lực của ngươi không tệ, đáng tiếc ngươi là người của Man tộc, Liệt Viêm thương minh chúng ta cũng không dám thu, nếu như Lăng Tiếu huynh đệ gia nhập thương minh chúng ta mà nói, ta nhưng có thể để cho ngươi trở về tộc của ngươi, chắc hẳn lấy năng lực của ngươi ngày sau muốn đột phá Thần Vương cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Tiên Vu Dã ngay thẳng ứng nói:

- Ta là người của lão đại, lão đại đi chỗ nào ta liền đến chỗ đó, ta tin tưởng cho dù không trở về bên trong tộc, lão đại cũng có thể giúp ta đột phá Thần Vương cảnh!

- Ha hả, như thế rất tốt a, vậy lão phu cũng không quấy nhiễu các ngươi nữa rồi, ta đi về trước tĩnh tâm đợi hồi âm!

Liệt Tán cười một tiếng liền rời khỏi.

Hắn là đến cũng vội vã, đi cũng vội vã.

Sau khi đưa hắn tiễn đi, Phạm Quan Trường không nhịn được hưng phấn mà kinh hô vài tiếng.

- Phúc khí của Lăng lão đệ thật tốt a, lại có thể được vị đại nhân này coi trọng, ngày sau ngươi hoàn toàn có thể đi ngang bên trong đia vực.

Phạm Quan Trường hâm mộ đối với Lăng Tiếu nói.

- Phạm lão ca nói đùa rồi, Liệt Tán đại nhân chỉ là đại biểu cho một người là lão, đại thế lực ở phía sau lão còn chưa có gật đầu, việc này còn phải cân nhắc thật tốt một phen rồi lại nói.

Lăng Tiếu bình tĩnh nói.

- Không, ngươi nhầm rồi, địa vị của vị đại nhân này ở bên trong thương minh mặc dù không cao, nhưng mà ngươi chớ xem thường năng lực của lão, lão nếu có thể coi trọng ngươi, có thể tự mình đến mời ngươi gia nhập liền tuyệt đối có nắm chắc để ngươi vào bên trong thương minh.

Phạm Quan Trường khẳng định nói.

- Ha hả, vậy cho ta cân nhắc ba ngày đi!

Lăng Tiếu cười mỉm nói.

Ngày thứ hai, Lăng Tiếu cùng Tiên Vu Dã đến bên trong viện ở ngoài thành.

Người khác còn chưa đi tới, một đạo nhân ảnh từ bên trong viện lướt ra rồi, một trận thanh hương trong nháy mắt tràn đầy tâm khảm của Lăng Tiếu, một cái thân thể mềm mại yêu kều đã lao vào trong ngực hắn.

Ôm lấy thân thể no đủ ở trong lòng, nội tâm Lăng Tiếu chỉ cảm thấy một trận ấm áp.

Tiên Vu Dã tương đối thức thời mà đi ra chỗ khác.

Một lúc lâu, Ngọc Nhu Phỉ ở trogn lòng Lăng Tiếu nhẹ nhàng nức nở lên.

Lăng Tiếu nâng khuôn mặt yêu mỵ của nàng lên, nhẹ nhàng đem toàn bộ lệ thủy của nàng hôn lấy.

- Ngon, chớ khóc, ta đây không phải là không có chuyện gì sao!

Lăng Tiếu an ủi.

- Ngươi người này thật là, bất kể đến chỗ nào đều có thể chọc lấy phiền toái, ngươi còn không để cho người ta an tâm!

Ngọc Nhu Phỉ nhẹ đấm ở trên ngực Lăng Tiếu khóc nói.

Vài này này nhìn Lăng Tiếu ở ngoài thành huyết chiến, trong lòng nàng đều sắp vỡ tung.

Nếu không phải nhìn thấy Lăng Tiếu cứ chiến là thắng, nàng tuyệt đối sẽ liều lĩnh công ra ngoài cùng Lăng Tiếu sóng vai chiến đấu.

Ban ngày mấy ngày này, nhìn nam nhân của mình giống như chiến thần uy chấn bát phương, trong lòng nàng cũng là vui vẻ vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.