Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1717: Biến cố (2)



Lúc này đám người Lăng Tiếu mới biết là Kỷ Thanh này cũng không phải là muốn mang theo bọn họ đi đến cửa vào chợ đen, mà là mang đến hang hổ của lưu khấu chân chính.

Thuận theo thanh âm của Kỷ Thanh hạ xuống, từng cỗ khí tức cường đại từ bốn phương tám hướng dũng xuất mà đến.

Chỉ thấy rất nhiều lưu khấu cưỡi lấy các loại linh thú từ trong sơn lĩnh khi bay ra, trong đó còn có mấy cỗ khí tức cường đại kinh người, hiển nhiên đã là tồn tại cấp bậc Thần Vương.

Những người này hướng về phía đám người Lăng Tiếu bao vây lại, từng đọa tiếng gào thét của linh thú không ngừng kinh khiếu lên, lộ ra vẻ hết sức khoa trương.

Những người này có khoảng số lượng ba ngàn, từng người đều có thực lực từ Thánh giả trở lên, đại bộ phận có thực lực Thánh hoàng, có mấy tên Bán Thần Vương, mặt khác lại có lục đại Thần Vương.

Cao cấp Thần Vương cầm đầu kia cưỡi chính là Thượng cổ Hoang Ngưu, đã là Thánh thú thập giai rồi.

Linh thú phân làm nhiều lợi, có một ít linh thú bất kể là đẳng giai cao bao nhiêu cũng chỉ có thể xưng làm Thánh thú, mà không thể xưng là Thần thú.

Về phần Thần thú, bất kể là đẳng cấp thấp như thế nào đều được xưng là Thần thú mà không biến đổi.

Cho nên Thượng cổ Hoang Ngưu bất kể là thập giai Thánh thú, là linh thú đứng đầu nhất nhưng mà cũng chỉ có thể xưng là "Thánh" mà không thể được xưng là "Thần".

Thần thú vĩnh viễn chỉ có chín đại chủng tộc như Chân Long, Chu Tước, bạch Hổ, Huyền Vũ, Kỳ Lân...

Bởi vì huyết mạch của chúng nó ở trong tất cả linh thú là chí cao vô thượng nhất, là hoàng giả trong tất cả linh thú, ở bên trong đồng giai chúng nó mới là bá chủ thật sự.

Bất quá tọa kỵ của mấy đại Thần Vương này cũng chỉ có Hoang Ngưu kia là thập giai, những người khác chỉ là cửu giai mà thôi.

- Là lưu khấu Ngưu Trai bang, không nghĩ đến Thanh Trúc dong binh đoàn là người của bọn hắn!

Một gã trung cấp Thần Vương bên phía Lăng Tiếu nói.

- Nghiêm trận mà đối đãi đi, xem ra bọn họ là sớm biết chúng ta muốn đến!

Liệt Vĩnh nhàn nhạt nói, cũng không thấy trên khuôn mặt của hắn có bất kỳ gợn sóng gì, tựa hồ giống như đều không sợ những người ở trước mắt này.

Cùng lúc đó người ở bên phía Lăng Tiếu lập tức đem linh thú của riêng minh cũng triệu hồi ra.

Linh thú của Liệt Vĩnh rõ ràng cũng là Cực Diễm Hổ thập giai, mà một gã rung cấp Thần Vương khác gọi là Liệt Tịch thì triệu hồi ra một con thập giai Long Văn Báo, mà ba tên Thần Vương khác thì là cửu giai đỉnh phong Thánh thú.

- Ha ha, đi tới địa bàn của lão Ngưu ta còn dám lớn lối, thật là không muốn sống nữa rồi!

Ngưu Đại Nghĩa cưỡi ở trên Thượng cổ Hoang Ngưu cuồng tiếu nói.

Trâu Trại bang bọn họ ở trong Hỗn Loạn chi lĩnh cũng coi như được xếp vào lưu khấu đại bang thượng đẳng, bên trong bang trọn vẹn có mười tên Thần Vương, có vốn liếng để cuồng ngạo.

Sau khi bọn họ nhận được tin tức từ truyền âm thạch của Kỷ Thanh, liền mang theo một bộ phận người tới mai phục ở nơi này.

Ở trong mắt hắn đám người Lăng Tiếu chính là dê béo, chỉ cần cướp sạch một chuyến này nhất định là có không ít thu hoạch.

Lăng Tiếu lần nữa bày ra bản sắc lớn lối nói:

- Những lưu khấu các ngươi có tin bản thiêu gia để người đem toàn bộ các ngươi giết chết hay không?

- Sách sách, xem ra các ngươi còn không nhận rõ tình thế a, chúng ta chính là nhiều người khi phụ ít người, chờ cứu viện của các ngươi đi đến, các người đều đã trên đường đến hoàng tuyền rồi!

Kỷ Thanh ở hậu phương lộ ra vẻ âm sâu cười nói.

- Ít nói lời thừa, lập tức đem bọn họ toàn bộ bắt lại!

Ngưu Đại Nghĩa hét lên một tiếng dẫn đầu xuất thủ trước.

Nhân số của đối phương dù ít, nhưng mà có ngũ đại Thần Vương, đây cũng là để cho hắn có chút lo lắng, tuy nói bên phía hắn nhiều ra một vị Thần Vương, nhưng mà đánh tới chỉ sợ tổn thất sẽ không nhỏ.

- Liệt Tịch ngươi lưu lại bảo vệ tiểu thư, những người khác đi theo ta giết đến!

Trong tay Liệt Vĩnh nhiều ra một thanh thần thương cùng với một tấm thuẫn bài hét lên một tiếng, nghênh đón Ngưu Đại Nghĩa kia giết qua.

Thuận theo hai đại Thần Vương động thủ, những người khác tự nhiên đều là liên tục xuất thủ.

Trong lúc nhất thời ở trong phiến thiên địa này đều là rung động lên.

Rất nhiều lực lượng đáng sợ chấn đến không gian tạo thành từng phiến vặn vẹo.

Thần Vương đối Thần Vương, nhưng mà ở một khối Thánh Hoàng này, đám người Lăng Tiếu lại là ăn thiệt thòi lớn.

Bất quá bên phía bọn họ có Liệt Tịch lưu lại bảo vệ, cũng là để cho rất nhiều Thánh Hoàng không dám nhích tới gần nửa bước.

Mà thực lực của Liệt Vĩnh là cường hãn nhất, lại lấy một chọi ba, gánh vác áp lực tuyệt đại.

Lăng Tiếu coi như là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh giới Thần Vương giao thủ, mắt không nháy một cái nhìn lên phía trên, thần nhã lộ ra vẻ vô cùng kinh ngốc.

- Đây là đả đấu giữa cấp bậc Thần Vương sao? Thật là đáng sợ!

Lăng Tiếu ở trong lòng lẩm bẩm thầm nghĩ nói.

Tồn tại có thể xưng là "Thần", đó là tồn tại có năng lực thông thiên đạt địa.

Trong lúc bọn họ cất tay nhấc chân đều có thể hủy thiên diệt địa, phiên giang đảo hải.

Lăng Tiếu lần đầu tận măt nhìn thấy chiến đấu giữa Thần Vương, trong ánh mắt trừ kinh ngạc ra vẫn là kinh ngạc, không giống như trong suy nghĩ của hắn.

Chỉ thấy mỗi một chiêu mỗi một thức của bọn họ đều là đem không gian đánh cho nát bấy, từng đạo không gian liệt phùng không ngừng hiện lên, thần lực kia đánh ra lực lượng thuộc tính có lực phá hoại lại càng kinh người.

Tất cả mọi người đều phải có bao xa liền thối lui bấy nhiêu xa, một khi bị những lực lượng này lan đến gần, chỉ sợ chỉ còn một đường tử vong rồi.

Mà những không gian liệt phùng kia lại càng tràn ngập các loại loạn lưu, cho dù là bất kỳ Thánh Hoàng nào bị cuốn vào trong đó khó mà có cơ hội còn mạng.

Chiến đấu ở loại cấp bậc này rất ít sẽ phát sinh tranh chấp trên mặt đất, bọn họ càng đánh càng hướng lên chín tầng trời mà đi.

Bằng không lực lượng của bọn họ sẽ đem hết thảy phụ cận nơi này san thành đất bằng.

Lúc này những Bán Thần Vương cùng rất nhiều Thánh Hoàng của Ngưu Trại bang kia hợp lực dây dưa Liệt Tịch, tính toán trước đem hắn tiêu diệt rồi lại nói.

Chỉ là Liệt Tịch nhưng là trung cấp Thần Vương chân chính, đơn thủ kéo một cái, một đạo không gian liệt phùng vạn thước chợt hiện, mấy tên Thánh Hoàng căn bản ngay cả cơ hội kêu thảm cũng không có, đã bị tống đi vào, vĩnh viễn đều không thể trở về.

Những người khác cũng bị sợ đến không dám dễ dàng vọng động, chỉ hi vọng đại đương gia của bọn họ có thể nhanh chóng trở về mới có thể bắt lại những người này.

Vốn bên phía Lăng Tiếu có Liệt Tịch bảo vệ là bình yên vô sự rồi, nhưng mà hết lần này đến lần khác lại có người muốn gây ra rắc rối.

- Hôm nay bản tiểu... Bản thiếu gia cũng muốn giết lưu khấu, để những người này biết sự lợi hại của bản thiếu gia!

Vẻ mặt của Liệt Như Ngọc sáng rỡ quát lên.

Tiếp theo trong tay nàng nhiều ra hai cái hồng sắc hỏa hoàn, mà dưới chân lại nhiều ra một đầu Hỏa Phượng Hoàng uy phong xinh đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.