Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1753: Địa bàn Kim tộc



Tiếp theo, hắn cười ha ha nói:

- Đại ca, lần này mấy lão gia hỏa trong tộc sợ rằng phải cười đến nở hoa rồi, rõ ràng còn có người có thể kích hoạt huyết mạch chi lực đến loại trình độ này, chỉ sợ lão tổ tông lão nhân gia ông ta cũng không hơn gì thế này a!

- Hảo hảo, tiểu tử này quả thật là hậu duệ của tộc ta, vô địch huynh lần này may mắn mà có các ngươi ah, về sau Thương Minh các ngươi chính là minh hữu tốt nhất của Thiên Long Môn chúng ta, các ngươi có thể mở cửa hàng ở bất kỳ nơi nào trong địa bàn Thiên Long Môn, hơn nữa còn giảm cho các ngươi một nửa thuế!

Lăng Thần cực kỳ hưng phấn nói.

Liệt Vô Địch đại hỉ, lúc này đáp:

- Như vậy đa tạ Lăng Thần huynh rồi, Lăng Tiếu khách khanh có thể nhận tổ quy tông, minh hữu như ta cũng cao hứng ah!

Dừng chút hắn lại cường điệu nói:

- Lăng Tiếu chính là khách khanh trưởng lão của Thương Minh, cùng tiểu nữ Như Ngọc cũng là bạn tốt ah!

Lăng Thần và Lăng Phi chỉ cảm thấy lời này của Liệt Vô Địch mang theo ý lôi kéo Lăng Tiếu, là hi vọng Thiên Long Môn bọn hắn và Liệt Viêm Thương Minh vẫn một mực tiếp tục hữu hảo.

Thế nhưng Tiêu Trân Thải lại không cho là như vậy, ánh mắt của nàng đã dừng lại trên người Liệt Như Ngọc đang có chút ngượng ngùng

- Cô bé này lớn lên xinh đẹp, rất hợp đôi với Lăng Tiếu, đây có lẽ sẽ là một chuyện vui cũng không chừng!

Tiêu Trân Thải nhẹ mím môi thầm nghĩ.

Lăng Tiếu vốn không cho rằng mình là hậu duệ Kim tộc, chỉ cảm thấy mình trùng hợp đạt được bí thuật tu luyện Cổ Hoàng Thần Công, lại được long huyết kích phát nên mới luyện thành

Hắn vẫn cho rằng muốn tu luyện Cổ Hoàng Thần Công chỉ cần luyện hóa long huyết liền có thể tu luyện.

Thế nhưng lúc trước hắn đã thử qua với Thải Hà Nguyệt và Diệp Vân Phong để họ thử tu luyện Cổ Hoàng Thần Công, cũng cho các nàng hấp thu một chút máu huyết của Long Nữ tuy nhiên lại không thể thành công.

Cho đến hiện giờ, đối mặt với Thiên Long Môn môn chủ Lăng Thần cùng với Lăng Phi, bọn hắn rõ ràng có cùng họ với hắn, hắn lại hoài nghi chẳng lẽ Lăng gia bọn hắn thật sự có quan hệ với Kim tộc sao?

Lăng Tiếu có chút mơ hồ, nhưng cũng không tiếp tục miệt mài theo đuổi.

Sau đó Lăng Tiếu, Liệt Vô Địch và bọn người Liệt Như Ngọc vào Không Gian Cơ Địa của Thiên Long Môn.

Lăng Tiếu vừa đến Không Gian Cơ Địa của Thiên Long Môn liền kinh ngạc.

Hắn không phải kinh ngạc vì sự rộng lớn ở đây, mà kinh ngạc nơi này có rất nhiều khí tức khủng bố, khiến hắn không sinh ra nỗi nửa phần xúc động gây chuyện, còn có ngẫu nhiên trông thấy Giao Long, Sư, Hổ, Báo... các loại linh thú ở chỗ này tùy ý chạy như bay, quả thật khiến người cảm thấy Thiên Long Môn có chỗ không bình thường.

- Đây thật sự là một nơi tốt a!

Lăng Tiếu ở trong lòng cảm khái nói.

Đến nơi tiếp đãi khách quý của Thiên Long Môn, Lăng Thần liền sai người thiết yến khoản đãi bọn người Liệt Vô Địch.

Tiêu Trân Thải càng nhân cơ hội yêu cầu Liệt Như Ngọc ở lại trong Thiên Long Môn một thời gian ngắn.

Giờ hai nhà xem như đã sơ bộ đạt thành hiệp nghị minh hữu rồi, Thiên Long Môn cũng sẽ không để Liệt Như Ngọc ở chỗ này chịu thiệt, nhất định sẽ đối xử tử tế với nàng.

Liệt Vô Địch sớm có ý định để Liệt Như Ngọc và Lăng Tiếu thúc đẩy chuyện tốt, vậy thì giữa bọn họ và Thiên Long Môn sẽ trợ nên cực kỳ gần gũi, bởi vậy nên không hề do dự liền đáp ứng ngay.

Sau khi yến hội xong, Lăng Phi không thể chờ đợi được lôi kéo Lăng Tiếu nói:

- Lăng Tiếu ngươi theo ta về tộc địa đi!

- Tộc địa?

Lăng Tiếu không hiểu có chút hoảng hốt.

Cũng không biết vào Kim tộc rồi, thân phận của hắn có được xác nhận hay không nữa.

- Mặc kệ nó, đã đến bước này rồi, trước đi xem một chút địa bàn của đệ nhất cổ tộc Thiên Long Địa Vực đi!

Lăng Tiếu ở trong lòng động viên nói.

Sau đó, Lăng Phi và Lăng Tiếu từ không gian trận của Thiên Long Môn chuyển dời đến một nơi khác.

Nơi này là nội địa Vọng Long sơn mạch, là nơi Kim tộc sinh tồn.

Bất quá, nơi này lại không xa hoa xa xỉ như trong tưởng tượng, ngược lại như về tới một thôn xóm nguyên thủy, có phòng đơn giản, ngẫu nhiên lại có hai ba người đi qua, càng có đám nhỏ đùa giỡn chơi đùa vui cười bên dòng sống, mà nhóm đàn bà con gái lại ở một bên giặt quần áo tán gẫu.

Một màn này khiến Lăng Tiếu có chút chuyển bất ngờ

Cái này cùng tình cảnh hắn tưởng tượng kém nhau thật sự quá lớn.

- Có phải cảm thấy rất kỳ quái không?

Lăng Phi hỏi Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu gật đầu nói:

- Thật có chút kỳ quái!

Lăng Phi giải thích nói:

- Kim tộc chúng ta tuy là Thiên Long Địa Vực đệ nhất Cổ Tộc, nhưng theo thời đại biến thiên, tộc nhân chúng ta cũng càng ngày càng ít, các vị tổ tiên sở dĩ sáng tạo ra Thiên Long Môn cũng là vì thu nạp nhiều thiên tài ngoại tộc bồi dưỡng thành viện thủ cho tộc ta, đồng thời cũng để bọn hắn kiếm các loại tài nguyên tu luyện chúng ta cần thiết, mà chúng ta sở dĩ bảo trì loại sinh hoạt nguyên thủy này chính là vì bồi dưỡng mỗi một thời đại tộc nhân có thể vươn lên hùng mạnh tu luyện, mà không phải hưởng thụ phương thức tu luyện xa hoa, càng khiến cho tộc nhân biết rõ trạng thái tộc ta, ngàn vạn không thể phớt lờ, chúng ta cũng có địch nhân cường đại cần đi ứng phó, bằng không tộc chúng ta cũng cách bị diệt không xa nữa!

- Còn có địch nhân cường đại?

Lăng Tiếu có chút khó hiểu nói.

Phải biết rằng Kim tộc và Thiên Long Môn đều là tồn tại cường đại nhất Thiên Long Địa Vực, ít nhất siêu cấp thế lực như Liệt Viêm Thương Minh cũng không dám khiêu khích bọn hắn, vậy còn đối thủ nào đáng để bọn hắn coi là địch nhân nữa?

- Những chuyện này để sau hẳn nói, hiện giờ ta mang ngươi đi gặp tộc trưởng, ngày sau ngươi sẽ hiểu rõ tất cả!

Lăng Phi vỗ vỗ bả vai Lăng Tiếu nói.

Lúc Lăng Phi và Lăng Tiếu đi vào thôn trang, người cũng ngày càng nhiều.

Bọn hắn nhìn thấy Lăng Phi có người hô "Ngũ thúc", có hô "Ngũ Gia", nhìn ra được bối phận của Lăng Phi ở chỗ này cũng không thấp, hơn nữa nhân duyên cũng rất không tệ.

Lăng Phi mang Lăng Tiếu đến trước một gian phong, có hai gã lão nhân đang ngồi dưới bóng cây đánh cờ, thoạt nhìn tương đối nhàn nhã thoải mái.

Một vị lão nhân hơi gầy, da thịt cũng đã nhăn nheo hết cả, nhưng lộ ra rất tinh thần, như gia gia nhà bên vậy, híp mắt, còn mang theo vài phần vui vẻ.

Một vị lão nhân khác hơi mập, lại cao lớn vài phần, đầu đầy tóc vàng, râu rất dài, thần sắc mang theo vẻ lo nghĩ, tựa như ván cờ này sắp thua đến nơi vậy.

Hai người này chính là hai vị đại lão quyền lực lớn nhất Kim tộc hiện nay, người trước là tộc trưởng Lăng Bác, người sau là Đại trưởng lão Lăng Khâu.

Ở trong tộc bất luận chuyện lớn nhỏ gì cũng đều do bọn họ lo liệu, mà môn chủ Lăng Thần của Thiên Long Môn cũng bị bọn họ ước thúc.

- Tộc trưởng, Đại trưởng lão, Lăng Tiếu đã mang về.

Lăng Phi đứng trước hai vị lão nhân gia cung kính nói.

Theo thanh âm của hắn rơi xuống, ánh mắt hai người kia toàn bộ đều rơi vào trên người Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu chỉ cảm thấy toàn tâm đều bị nhìn thấu, bất luận tâm tư gì cũng khó mà dấu được hai người..

Mà hắn cảm thấy hai vị lão nhân này mang đến cho hắn cảm giác còn mênh mông khó lường hơn cả Lăng Thần, Lăng Phi, Long khí ẩn chứa trong ánh mắt kia càng khiến Lăng Tiếu sinh ra cộng minh.

- Bái kiến hai vị tiền bối!

Lăng Tiếu khom người ân cần thăm hỏi hai người.

- Tiểu tử này không tệ.

Lăng Bác khen.

Lăng Khâu nói tiếp:

- Quả thật không tệ.

Dừng chút hắn lại bỏ thêm một câu:

- Bộ dáng cùng một vị lão tổ tông rất tương tự!

- Khoan hãy nói, quả thật bộ dạng rất giống lão tổ tông kia khi còn trẻ.

Lăng Bác lộ ra vẻ mừng rỡ, tiếp theo hắn còn nói:

- Bất quá thân phận còn phải nghiệm chứng.

Lăng Phi và Lăng Tiếu nghe như lọt vào mây mù, bất quá ngược lại có thể từ trong lời bọn hắn biết được, Lăng Tiếu hẳn là hậu duệ của Kim tộc bọn hắn không thể nghi ngờ.

- Vừa vặn, tranh thủ thời gian triệu hoán những người khác tới, trước nghiệm minh bản thân đã nói sau.

Lăng Khâu đứng người lên nói.

Ai ngờ Lăng Bác lại nói:

- Không gấp, ván cờ này ngươi thua.

Lăng Khâu nhìn vào bàn cơ:

- Ngươi đã chơi xấu đúng không, rõ ràng vừa rồi còn thuận lợi, ngươi có phải đã vụng trộm di động quân cờ phải không, ván này không tính!

- Tốt cho lão Khâu ngươi!

Lăng Bác bất đắc dĩ cười cười.

Lăng Phi ở bên cười nói:

- Đại trưởng lão vừa rồi ta không thấy tộc trưởng đổi quân cờ ah, rõ ràng là ngươi thua, còn không thừa nhận.

- Muốn ăn đòn phải không, mau thông tri những người khác tới cho ta!

Lăng Khâu mặt lạnh lùng quát Lăng Phi.

Lăng Phi cười cười, bộ dáng không hề sợ hãi.

Lăng Tiếu ở một bên cảm thấy hai lão đầu này rất tốt, ít nhất ở chung như vậy khiến hắn cảm thấy thư thái và tự nhiên, xem ra Kim tộc cũng không hẳn đáng sợ như bên ngoài đồn đãi!

- Tiểu gia hỏa, ngươi là đến từ Huyền Linh đại lục sao?

Lăng Bác nhìn Lăng Tiếu hỏi.

Lăng Tiếu gật đầu nói:

- Đúng vậy tiền bối!

- Vậy ngươi nói cho ta tình huống trong nhà ngươi và tính huống tổ tiên nghe thử!

Lăng Bác tùy ý hỏi.

Lăng Tiếu nghĩ nghĩ, liền nói đại khái một ít tình huống của gia tộc và tổ tiên mình.

Hắn rõ ràng nhớ rõ, Lăng gia bọn hắn ở Vẫn Thạch Thành chỉ mới phát triển chừng 2000 năm, lẽ ra không nên có quan hệ gì với Kim tộc mới phải ah!

Nhưng trong đó có bí mật gì không thì Lăng Tiếu lại không rõ.

Hai người nghe Lăng Tiếu nói xong cũng lâm vào trầm tư, rõ ràng bọn hắn cũng không rõ ràng lắm đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

- Lão Bác ngươi thấy thế nào?

Lăng Khâu hướng Lăng Bác hỏi.

Lăng Bác nói:

- Có thể thấy thế nào, Kim tộc chúng ta vốn chính là từ Huyền Linh đại lục tới, lúc trước cũng có lưu lại một ít tộc nhân ở, chắc hẳn hắn chính là hậu đại của vị lão tổ tông không chịu rời khỏi tộc địa a, bằng không hắn sao có thể tu luyện được thần công tộc ta.

Tiếp theo lại nhìn về phía Lăng Tiếu nói:

- Chẳng lẽ ngươi lúc trước ở Huyền Linh đại lục không nghe qua tin tức gì về tộc nhân khác sao?

Lăng Tiếu do dự một chút, hay nói ra tin tức hắn biết, trong đó kể cả bí mật hoàng triều do Kim tộc thống trị vào mười mấy vạn năm trước cũng đều nhất nhất nói ra.

Hiển nhiên với thủ đoạn của người ta, muốn từ trong trí nhớ của hắn rút ra chuyện về Huyền Linh đại lục thật quá dễ dàng.

Lăng Tiếu cũng không dám mạo hiểm giấu diếm chuyện gì, về phần người ta tin hay không lại là chuyện khác.

- Tốt, tiểu tư ngươi cũng thành thật, hẳn việc này cũng rõ ràng rồi.

Lăng Bác mang theo vài phần ý tứ hàm xúc nhìn Lăng Tiếu liếc nói.

Như vậy khiến Lăng Tiếu cảm thấy có chút mất tự nhiên, hắn đang hoài nghi có phải chuyện lúc trước mình uống huyết tài chuẩn bị cho Kim tộc huyết mạch mà Chiến Vương gia lưu lại đã bại lộ không, nếu như bị người ta vạch trần thì hắn chỉ còn đường chết.

Trong chốc lát sau, chỗ này đã tụ tập hơn người người Kim tộc.

Những người này đại đa số đều là lão nhân, có mấy trung niên nhân, mỗi người đều là hưng thú nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu.

- Tốt rồi, người đã đến rồi, mời tộc đàn mời đến!

Lăng Bác nhìn mọi người nói.

Ngay sau đó, liền có hai gã trung niên nhân tiến lên, mang một đàn tử hình rồng rộng hơn hai mét đến.

Đàn tử này phong cách cổ xưa bất phàm, một mảnh Kim Long hư ảnh dài hẹp thật nhỏ quấn quanh phía trên, trên mặt đàn có đường vân rậm rạp chằng chịt, trên đó có các tiết điểm kết nối với nhau, chỉnh thể thoạt nhìn như Long đang khoanh mình nằm vậy, chỗ Long thủ có một khỏa hạt châu thuần sắc, như Kim Long nhả châu, tản ra khí tức mờ mịt nhàn nhạt.

Cổ đàn thoạt nhìn không chút hoa lệ, nhưng nó lại là một Thượng Cổ thần khí, là trấn tộc chi vật của Kim tộc, không phải đại sự diệt tộc, bình thường sẽ không vận dụng đến cổ đàn này.

Đương nhiên cổ đàn này cũng có tác dụng khác, đó chính là có thể kiểm nghiệm thân phận hậu duệ thật giả ra sao và tình huống huyết mạch của hậu duệ.

- Lăng Tiếu, đây là tộc đàn tộc ta, nhỏ máu tươi của ngươi lên trên đàn châu liền có thể xác nhận thân phận của ngươi rồi.

Lăng Bác mở miệng nói.

Lăng Tiếu nhẹ hít một hơi, trong lòng thầm hô

- Người Kim tộc họ Lăng, ta cũng họ Lăng, huống hồ bọn hắn cũng đã nói ta giống một vị lão tổ, nói không chừng Bổn cung thật sự là người Kim tộc, liều mạng!

Lăng Tiếu trong tay nhiều ra môt con dao găm, nhẹ cắt trên tay mình một cái..

Những giọt huyết dịch vàng óc lập tức từ cánh tay hắn nhỏ xuống đàn châu kia.

Tất cả mọi người thấy kim huyết của Lăng Tiếu trên mặt đều lộ vẻ vui mừng, phảng phất chỉ bằng vào màu sắc huyết dịch này thôi đã có thể kết luận thân phận Lăng Tiếu rồi vậy.

XÍU... UU!!

Kim tộc tộc đàn tên là Kim Long Đàn, là Thượng Cổ thần khí do mấy vị tổ tiên Kim tộc cùng hợp lực chế tạo ra, trong đó còn ẩn chứa máu tươi của bọn hắn.

Bọn hắn xem như tổ tiên chân chính của Kim tộc, tất cả hậu bối Kim tộc sau này đều là đời đời con cháu của bọn hắn, huyết mạch bọn hắn đều sẽ sinh ra cộng minh.

Theo huyết mạch Lăng Tiếu nhỏ xuống trên đàn châu liền có một vòng kim quang hiện ra ra, một đầu tuyệt thế Thương Long từ trên đàn châu gầm thét lao ra.

Đầu Thương Long này có mười một long trảo, Long thân dài đến ngàn mét, Long thân lộ ra uy vũ bất phàm, tiếng long ngâm rít gào cả vạn dặm, khiến cho mọi người cao thấp của Kim tộc đều lộ ra ý sùng kính với đầu Thần Long này, ở sâu trong Vọng Long sơn mạch càng có vài tiếng tiếng long ngâm rõ ràng cộng minh gầm thét.

Ngay sau đó, huyết dịch của Lăng Tiếu sau khi bị đàn châu loại bỏ liền chậm rãi chảy vào trong trận vận rậm rạp chằng chít, cuối cùng ngưng kết tại một tiết điểm, cũng lập loè một hồi, ngay sau đó giọt huyết dịch kia liền như bị hấp phệ, rõ ràng biến mất không thấy đâu nữa.

Tất cả mọi người đều nhìn một màn này, mà ngay cả Lăng Tiếu cũng một mực nhìn chăm chú, hắn xem mà không hiểu gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.