Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1830: Ta và Lăng Tiếu ca ca ở cùng một chỗ (1)



- Bái kiến Tiêu gia chủ, bái kiến Tiêu đại nhân!

Lăng Tiếu nhìn qua hai người chào hỏi một câu, tiếp theo hắn lại nói:

- Ta và Linh nhi là huynh muội, nàng nhắc tới ta là bình thường, ta cũng có chút nhớ nàng, cho nên cố ý đến thăm nàng.

- Ân, tiểu tử ngươi cố tình!

Tiêu Duy cười nói, sau đó ánh mắt của hắn kinh ngạc, nói:

- Ngươi... Ngươi là Thần Vương?

Lăng Tiếu còn không nói chuyện, Tiêu Viễn Hà buồn bãn nói:

- Xác thật là Thần Vương, hơn nữa còn không đến trăm tuổi, đúng là tiểu gia hỏa khó lường.

Tiêu Trân Thải cũng nhìn ra thực lực của Lăng Tiếu, hắn lại nói:

- Không nghĩ tới không gặp hai năm, Tiếu đệ ngươi tu vi tiến nhanh như vậy, khó trách trưởng lão trong tộc nhìn trúng ngươi, thật sự là may mắn của tộc ta!

- Ha ha, mọi người cứ khen mãi, ta xấu hổ đấy.

Lăng Tiếu xấu hổ nói.

Lúc này Lăng Cương nói với Tiêu Trân Thải.

- Thẩm thẩm, ngươi có chỗ không biết, Tiếu thúc hắn còn là thần dược sư, đã được môn chủ phong làm trưởng lão cao cấp, hơn nữa còn thu được huy chương xác nhận của Dược Minh công hội, đây là đệ nhất nhân của Thiên Long Môn từ trước tới nay đấy.

- Cái gì... Tiếu đệ ngươi... Ngươi còn là thần dược sư?"

iêu Trân Thải kinh hô, ánh mắt nàng đầy khó tin.

Bên cạnh Tiêu Viễn Hà cùng với Tiêu Duy bộ dáng đánh chết cũng không tin.

Lăng Tiếu sờ mũi nói:

- Này... Nó không có gì đáng nói cả.

Tiêu Trân Thải, Tiêu Viễn Hà cùng với Tiêu Duy đều kinh ngạc!

Không tới trăm tuổi thành Thần Vương tại Thiên Vực thỉnh thoảng vẫn có, nhưng mà không tới trăm tuổi là thần dược sư, tuyệt đối có thể xưng là đệ nhất nhân trong lịch sử.

Cái này gọi là không có gì đáng nói, vậy có còn cho người khác sống không?

Lăng Tiếu đến không thể nghi ngờ là trợ giúp lớn.

Có thể kết giao với một thần dược sư, đối với cho Tiêu gia mà nói là chuyện may mắn.

Cần biết rõ trong Tiêu gia không có thần dược sư, hàng năm đều phải tốn nhiều thần tinh mua sắm thần đan.

Đương nhiên, bọn họ vẫn thông qua quan hệ với Thiên Long Môn cầm được.

Bằng không chỉ mua sắm thần đan cũng đủ khiến bọn họ không chịu nổi.

Tiêu Viễn Hà lúc này hoanh nghênh bọn người Lăng Tiếu tới Tiêu gia, còn đặc biệt triệu tập các trưởng lão trọng yếu thiết yến khoản đãi Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu cùng Tiêu Linh tự nhiên lại gặp mặt nhau.

Tiêu Linh còn đã biến hóa, nàng mặc quần áo hoa lệ, cả người càng trở nên cao quý trang nhã, khí chất không linh khiến người ta mê luyến.

- Lăng Tiếu ca ca!

Tiêu Linh kinh hô một tiếng, giống như con chim non nhảy tới, ở trước mặt nhiều người nhào vào lòng Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu nghe thấy hương thơm đã lâu, trên gương mặt mừng rỡ, vỗ vai nàng nói:

- Linh nhi về đến nhà có tốt không?

Tiêu Linh gật đầu, lại lắc đầu, đôi mắt dễ thường đầy tưởng niệm.

- Nha đầu ngốc, làm gì mà tốt với không tốt?

Lăng Tiếu nhéo mũi của nàng hỏi thăm.

- Phụ mẫu rất tốt với ta, tất cả mọi người rất tốt với ta, nhưng mà không có Lăng Tiếu ca ca cùng gia gia ở bên cạnh ta, ta cảm thấy không tốt!

Tiêu Linh vẫn tính cách thẳng thắn như trước, không có chút biến hóa.

- Ha ha, Lăng Tiếu ca ca không phải qua thăm ngươi sao? Về phần gia gia thì hắn làm xong việc, hắn sẽ qua thăm ngươi.

Lăng Tiếu an ủi.

Trong lòng của hắn đang nghĩ, Kiều Phong này là Thiên Thần Vương đỉnh phong không biết đi làm việc gì, dùng thực lực của hắn, không phải Thủy Thần thì khó làm hắn bị thương!

- Ân, ta cũng tin tưởng gia gia sẽ tới thăm Linh nhi!

Tiêu Linh mang theo thần sắc ước mơ.

- Tốt, bây giờ có nhiều người đang nhìn, ngươi nên đi nói chuyện với chị dâu đi.

Lăng Tiếu rời khỏi Tiêu Linh, để nàng nói chuyện với Ngọc Nhu Phỉ.

Ngọc Nhu Phỉ không thiện nói chuyện, nhưng mà đối mặt Tiêu Linh thì rất thích, nàng cũng cảm thấy dễ gần.

Lúc này Tiêu Trân Thải dẫn theo một mỹ phụ giới thiệu cho Lăng Tiếu.

- Đệ muội, đây là Lăng Tiếu, là tiểu đệ đồng bối với tỷ phu của ngươi.

Mỹ phụ xinh đẹp này là mẫu thân của Tiêu Linh, tên là Hứa Vi, nàng cùng Tiêu Linh có vài phần tượng tự, khó trách lúc đó Tiêu Trân Thải vừa thấy Tiêu Linh thì nhận ra thân phận của nàng.

Hứa Vi đánh giá Lăng Tiếu mang theo vài phần phức tạp, nói:

- Đa tạ ngươi Lăng Tiếu, nếu không nhờ ngươi, chỉ sợ ta đời này khó gặp lại con gái của mình.

Lăng Tiếu nói:

- Việc này ta phải làm, ngươi không cần khách khí!

Trung thực mà nói, hắn cùng Lăng Thần là đồng lứa, mà Tiêu Trân Thải là đại tẩu của hắn, mà đệ đệ của và đệ muội tự nhiên cũng đồng lứa với hắn, thế nhưng mà Tiêu Linh gọi hắn là ca ca, hắn thật không biết nên gọi phu phụ Tiêu Duy cùng Hứa Vi thế nào.

- Con gái ta luôn quan tâm ngươi là nhân tài, nhưng mà Linh nhi nàng ngây thơ thuần phác, còn chưa rõ bối phận, ngươi và đại tỷ là cùng lứa, cũng cùng lứa với ta, cho nên Linh nhi gọi ngươi là thúc thúc, được chứ?

Hứa Vi đặc biệt cường điều.

Vốn lời này không có gì không ổn, thế nhưng mà Lăng Tiếu nhìn Hứa Vi thì nhíu mày, bởi vì gương mặt của nàng đầy cảnh giác, giống như nhìn thấy hắn là không thoải mái.

- Ân, có lẽ Linh nhi gọi thúc thúc thì càng thích hợp a, nhưng mà phải xem nàng vui vẻ hay không!

Lăng Tiếu nói.

- Mặc kệ nàng vui hay không vui, ngươi vẫn là thúc thúc tốt, bối phận không thể loạn, miễn cho sai lầm!

Hứa Vi mang theo kiên quyết nhắc nhở.

Nếu như nói câu trước kia của Hứa Vi chỉ là cường điều với Lăng Tiếu về thân phận, như vậy câu sau mang theo uy hiếp lờ mờ, dường như nàng không muốn con gái phát sinh cái gì với Lăng Tiếu.

Trong mắt Lăng Tiếu mang theo bất mãn, hắn đang muốn nói cái gì, Tiêu Trân Thải đã nói:

- Hứa Vi ngươi đang nói Lăng Tiếu có phẩm tính bất lương sao?

Nàng ngừng một chút và nói:

- Lăng Tiếu và Linh nhi có tình huynh muội, ngươi chớ nghĩ nhiều, cũng không ảnh hưởng cái gì, ngươi nói vậy là không phong nhã!

Tiêu Trân Thải là người hiểu biết, làm sao không hiểu ý của Hứa Vi cơ chứ.

Hứa Vi dù là đệ muội của nàng, nhưng mà thái độ đối đãi với người khiến nàng không thoải mái, huống chi Lăng Tiếu còn là tộc đệ của nàng.

Hứa Vi nói:

- Đại tỷ ta không có ý này, hắn có ân với chúng ta, chúng ta nên báo đáp, trở lại ta nói với Duy ca cho hắn một tỷ thân tinh, điều kiện của ta là sau này hắn ít tới gặp Linh nhi!

Lăng Tiếu nghe lời này đã từng giận rồi!

Nữ nhân này cho rằng Lăng Tiếu hắn là người thế nào?

Hắn vội vàng tới đây thăm Linh nhi, còn cho rằng hắn đánh chủ ý lên Linh nhi sao?

Nếu không phải người này là mẫu thân của Tiêu Linh, Lăng Tiếu một tát đánh bay nàng rồi.

- Ta không, mẫu thân ngươi vì cáo gì nói với Lăng Tiếu ca ca như vậy!

Tiêu Linh cách đó không xa đi tới bất mãn nói với mẫu thân.

- Linh nhi ngươi nói cái gì!

Hứa Vi trừng nữ nhi của mình.

- Ta chỉ thấy Lăng Tiếu ca ca tới đây thăm ta mà thôi, ta ghét ngươi, ta muốn ở cùng một chỗ với Lăng Tiếu ca ca!

Tiêu Linh tiến lên ôm lấy cánh tay Lăng Tiếu và kiên định nói ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.