Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1832: Tiêu gia nguy cơ



Tiêu Duy phẫn nộ quát:

- Phụ thân, chúng ta không thể nhịn nữa, ta sẽ mang người đi liều với bọn chúng, xem bọn chúng thật có gan ăn Tiêu gia không.

Nói xong hắn cũng không chờ Tiêu Viễn Hà ra lệnh, lập tức đi ra khỏi đại sảnh.

- Lão Thất, lão Cửu các ngươi mang người đi theo giúp Duy nhi, nhất định phải cứu lão Bát trở về!

Tiêu Viễn Hà hạ lệnh.

Hai trung niên nghe vậy ứng tiếng, cũng vội vàng đi ra khỏi đại sảnh.

Nhìn qua Tiêu Viễn Hà đầy lo lắng, Tiêu Trân Thải an ủi:

- Phụ thân ngươi yên tâm, sẽ không có chuyện gì, tiểu Duy tính tình kích động mà thôi, nhưng hắn có thực lực đó.

- Ai, xem ra Hà Đồ Tông lần này muốn chơi lớn, ta phải đi báo với lão tổ tông chuyện này!

Tiêu Viễn Hà thở dài một tiếng, muốn đi vào hậu viện gia tộc mời đại nhân vật tọa trấn Tiêu gia đi ra chủ trì công đạo.

- Gia chủ bây giờ đi quấy nhiễu lão tổ tông chỉ sợ không ổn, hắn nói chỉ cần không phải đại sự sinh tử thì không được quấy nhiễu lão nhân gia!

Một gã trưởng lão Tiêu gia nhắc nhở.

Tiêu Viễn Hà do dự môt chút, nói:

- Đáng giận, chúng ta chờ một ngày, nhìn xem Hà Đồ Tông phải chăng thật sự muốn ăn tươi Tiêu gia chúng ta, đến lúc đó dù ta dốc toàn lực của Tiêu gia cũng muốn liều mạng với chúng.

- Phụ thân ngươi yên tâm, nếu không được, ta sẽ nhờ người của ta giúp các ngươi, bọn họ đều là người tộc ta, hơn nữa có chiến lực lấy một địch ba, cho dù là Hà Đồ Tông cũng không dám làm càn!

Tiêu Trân Thải ở bên cạnh ứng tiếng.

- Ân, xem ra chỉ có thể như thế!

Tiêu Viễn Hà không đường lựa chọn nói:

Lăng Tiếu không rõ phát sinh chuyện gì, nhưng mà biết Tiêu gia xảy ra đại sự.

Nhưng mà chuyện này không liên quan tới hắn, hắn cũng chẳng muốn ngó tới.

Tiêu Viễn Hà sai người chuẩn bị nơi ở lại cho Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu hống Tiêu Linh.

Lăng Tiếu hiểu Tiêu Linh không có ủy khuất gì, chỉ có mẫu thân nàng muốn thay nàng tìm nhà chồng mà thôi.

Đây là chuyện khiến Tiêu Linh cảm thấy phiền muộn.

Tính cách của nàng dù đơn thuần chất phác, nhưng không phải người không có đầu óc, nàng không muốn bị người ta tùy ý an bài hạnh phúc cả đời.

- Yên tâm đi Linh nhi, không ai có thể bức ngươi được, nếu như ngươi thực sự không mở tâm ra, Lăng Tiếu ca ca sẽ mang ngươi đi!

Lăng Tiếu an ủi nàng.

Tiêu Linh lại do dự nói:

- Thế nhưng mà... Thế nhưng mà ta không nỡ phụ thân cùng gia gia, bọn họ rất tốt với ta!

Nội tâm của nàng rất mâu thuẫn, vì cái gì nàng không thể sinh hoạt vui vẻ với người thân được chứ.

- Ân, ngươi phải cân nhắc cho tốt, ta nhìn ra được phụ thân của ngươi rất thương ngươi, hắn sẽ không mạnh mẽ ép ngươi làm chuyện gì, mà Lăng Tiếu ca ca cũng có thể thường tới thăm ngươi!

Lăng Tiếu nói.

Tiêu Linh không đường chọn lựa nên gật đầu, lại vùi đầu vào ngực Lăng Tiếu, an tĩnh hưởng thụ thời khắc thư thái này.

Nhưng mà thời gian hưởng thụ chưa lâu đã bị người ta đánh vỡ.

Tiêu Trân Thải vội vàng tìm được Lăng Tiếu nói:

- Tiếu đệ, để Lăng Cương tùy tùng của ngươi giúp ta được chứ?

Tiêu Trân Thải dù làm môn chủ phu nhân, nhưng nàng không có quyền lực ra lệnh cho người Kim tộc, bởi vì Lăng Thần tại Kim tộc chỉ là một trưởng lão mà thôi, còn không có địa vị cao.

- Đại tẩu ngươi khách khí thế? Đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói với ta không? Nói không chừng ta có thể giúp được chút ít đấy!

Lăng Tiếu nhìn Tiêu Trân Thải khẩn trương thì hỏi.

Tiêu Trân Thải do dự một chút, vẫn nói ân oán giữa Tiêu gia cùng Hà Đồ Tông ra một lần.

Đồng thời cũng mang chuyện Tiêu Duy đi trợ giúp người trong nhà bị vây khốn.

- Tiếu đệ, trong hộ pháp trưởng lão của ngươi ở đây, Lăng Cương thực lực mạnh nhât, mà bên cạnh ta chỉ có Lăng Trúc cùng Lăng Mộc hai người, bọn họ còn mang theo ba người khác, lại có trưởng lão trong tộc ta hỗ trợ mới có thể cứu người ra.

Tiêu Trân Thải mang theo vài phần ngữ khí cầu khẩn.

Lăng Tiếu cũng không có do dự, việc này là đại sự phu nhân của tông chủ, lại là gia tộc của Linh nhi, việc này hắn không có khả năng không giúp.

- Nếu là như vậy, vậy ta dứt khoát mang người đi giúp.

Lăng Tiếu nói.

- Này... Chỉ sợ không tốt, ngươi là hy vọng của cả tộc, nếu ngươi có sai lầm gì, ta... Ta không có mặt mũi gặp mặt đại ca của ngươi đâu.

Tiêu Trân Thải có chút khó xử nói.

- Ha ha, chuyện này ngươi có thể yên tâm, ta chỉ đi xem, nếu có thể giúp thì tốt, còn không thì ta tự vệ không có vấn đề gì!

Lăng Tiếu cười nhạt nói.

Tiêu Trân Thải vẫn khó xử.

Lăng Tiếu cũng không phải là người bình thường, thật sự để hắn đi, nếu xảy ra chuyện thì không xong rồi.

Lăng Tiếu lại bảo chứng.

- Đại tẩu ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không ôm việc, ta không phải người Tiêu gia các ngươi, bọn chúng không khó xử ta đâu.

Tiêu Trân Thải do dự nói:

- Được rồi, ngươi phải đáp ứng ta không được có chuyện gì, nhất định phải bảo vệ ngươi trước, bằng không ta tuyệt đối không có mặt mũi quay về gặp đại ca của ngươi.

Lăng Tiếu gật đầu, trong ánh mắt mang theo vài phần tự tin

Hắn đã là Thần Vương thấp giai, chiến lực không thua gì Thần Vương trung giai, dựa vào thần hồn công kích, hắn không cần thiết sợ kẻ nào.

Lăng Tiếu lưu Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên lại đây, mang theo mười ba người khác, lại thêm Tiêu Trân Thải có hai mươi sáu người hộ tống, tổng cộng bốn mươi Thần Vương gia nhập vào trận doanh của Tiêu gia đi tới bên ngoài sông Lạc Nguyệt.

Nhiều ra bốn mươi Thần Vương, khiến tin tưởng của Tiêu Viễn Hà tăng nhiều, trong lòng của hắn nói thầm:

- Lần này phải khiến Hà Đồ Tông biết khó trở ra a!

Người Lăng Tiếu và người Tiêu gia tổng cộng chỉ có tám mươi ngươi, trong Tiêu gia cũng chỉ có bốn mươi mấy Thần Vương, trước đó Tiêu Duy cũng mang theo trăm người quay về.

Nhưng mà số lượng này vẫn lưu lại, xem ra số Thần Vương của Hà Đồ Tông cũng không ít.

Mà bọn người Lăng Tiếu đang suy tính tâm tư, lại cảm ứng được trên bầu trời có tiếng nổ mạnh vang lên, rất nhiều thần lực bắn ra tung toe,s xa xa nhìn qua có nhiều màu sắc.

Người Tiêu gia từ xa nhìn qua đỏ mắt, trong đó một tên trưởng lão quát lên.

- Hà Đồ Tông tạp chủng khinh người quá đáng.

Hắn nói xong lại gọi linh thú của mình ra, không thể chờ đợi được lao qua phía trước.

Người của Tiêu gia cũng như thế, cả đám lao lên muốn trợ đám người kia.

Người bên cạnh Lăng Tiếu không động, mà đầu lĩnh là Lăng Trúc cùng Lăng Mộc, bọn họ hai người cùng lứa với Lăng Tiếu, là Thần Vương cao giai, thực lực mạnh nhất là Lăng Cương thì lúc này đang bảo vệ bên cạnh Lăng Tiếu.

- Hai vị đại ca có ý định giúp việc này thế nào?

Lăng Tiếu nhìn Lăng Trúc cùng Lăng Mộc hỏi.

Hai người bọn họ là lão đầu, tuổi lớn hơn Lăng Tiếu nhiều lắm.

Lăng Trúc cùng Lăng Mộc đều là lão nhân trải qua chiến dịch, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng hành động như người khác.

Lăng Trúc nhíu mày, nói:

- Chúng ta tốt nhất nên đứng đây, thấy rõ tình huống thì xuất kích.

Lăng Mộc nói:

- Không sai, như vậy sẽ đạt hiệu quả kỳ binh, giết bọn chúng không kịp trở tay, như thế mới có thể giải quyết vấn đề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.