Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1896: Đoạt thể trọng tu giả (2)



- Ta đã nói rồi, thắng bại là chuyện thường của binh gia, không nên bởi vì thất bại nhất thời mà để chính mình lo nghĩ cả đời, chỉ có thực lực tăng lên, hết thảy đều có thể giải quyết dễ dàng!

Lăng Tiếu an ủi bọn họ một câu, tiếp theo lại nói:

- Các ngươi yên tâm đi, Niếp Đao ta nhất định có thể đem hắn bức ra, đến lúc đó sẽ để cho hắn biết sự lợi hại của ta, không chỉ như thế... Ta cũng sẽ để cho bọn họ rõ ràng, Thiên Long môn vẫn là họ Lăng ta làm chủ mới tốt!

Lăng Tiếu đã có lòng trung thành đối với Kim tộc, hơn nữa thái độ của tộc nhân đối với hắn cũng không tệ.

Huống hồ Thiên Long môn chính là do Kim tộc sáng lập, những người khác chỉ bất quá là Kim tộc mời bọn họ gia nhập gia tăng lực lượng ngoại vi mà thôi.

Giữa cả hai dù có chút chênh lệch về địa vị, nhưng mà trải qua vô số năm phát triển, Kim tộc đã rất trọng thị bọn họ, cung cấp vô số tư nguyên cho bọn họ, đem bọn họ bồi dưỡng lên.

Nhưng mà dã tâm của con người đều là khó có thể thỏa mãn, sau khi đạt tới thực lực nhất định liền sẽ muốn có nhiều hơn, bao gồm hết thảy của Thiên Long môn.

Mà thuận theo người của Kim tộc dần dần sa sút càng khiến cho những người đó thấy được hi vọng, muốn từ từ đem hết thảy của Kim tộc đều bài xuất ra ngoài, trở thành chủ nhân chân chính của Thiên Long môn.

Lăng Tiếu thân là một thành viên của Kim tộc, tự nhiên không hi vọng thấy cái kết quả này.

Cho nên hắn liền phải động thân mà ra, dù không nói có thể cải biến thái độ của những người này nhưng mà lại có thể chấn nhiếp một đời trẻ tuổi, để bọn họ hiểu rõ Kim tộc cũng không phải là đời sau không người.

Sau khi Lăng Tiếu đem Lăng Mộ Hâm, Lăng Mộ Nhân cùng với Lăng Nguyệt Lộ đuổi đi, liền mang theo Vân Mộng Kỳ đi đến chủ điện bái kiến Lăng Thần.

Bở vì hắn thân là trưởng lão của Thiên Long môn, có một ít thời gian còn là phải đem lễ số biểu hiện cho tốt.

Tâm tình của Lăng Thần một mực đều không thoải mái, chuyện tình của hắn ở bên trong môn phiền toái đến không chỗ phát tiết.

Tốt là ở hôm nay rốt cuộc nghe được một tin tức tốt, Lăng Tiếu trở về rồi, hơn nữa còn đem những đệ tử đó giáo huấn một trận, xác thật là đại chấn lòng người.

Khi thấy Lăng Tiếu đi đến, tâm tình của Lăng Thần đã tốt hơn không ít.

- Ra mắt môn chủ!

Lăng Tiếu hành lễ vấn an với Lăng Thần, tiếp theo kéo lấy Vân Mộng Kỳ giới thiệu nói:

- Nàng là thê tử Vân Mộng Kỳ của ta, là trưởng lão của Thiên Huyền địa vực Liên Hoa giáo.

- Ra mắt Thiên Long môn môn chủ!

Vân Mộng Kỳ thi lễ nói.

Lăng Thần nhìn thoáng qua Vân Mộng Kỳ, ánh mắt lập tức sáng ngời, hắn đang kinh ngạc niên kỷ của tu vi của Vân Mộng Kỳ cũng đều yêu nghiệt giống như Lăng Tiếu, trong lòng là vui như nở hoa rồi.

- Tốt tốt, sớm nghe chị dâu nói ngươi đi tìm bằng hữu rồi, không nghĩ đến lại là tìm một cái thê tử xuất sắc như vậy trở về, đây là việc đáng mừng a!

Lăng Thần liên tục hưng phấn mà nói.

Hắn không khỏi nghĩ đến Lăng Tiếu cùng Vân Mộng Kỳ đều là nhất tề trưởng thành lên chắc hẳn có thể áp được những người đó không dám dễ dàng khiêu khích!

Lăng Tiếu cùng Lăng Thần đều là hàn huyên một hồi, Lăng Thần liền đối với Lăng Tiếu sử một cái ánh mắt.

Lăng Tiếu hiểu ý, liền để cho Vân Mộng Kỳ trước đi tới chỗ đại tẩu Trân Thải hàn huyên, để hắn cùng môn chủ nói một ít chuyện trọng yếu.

- Chuyện ngày hôm nay ta đã nghe rồi, ngươi trở về kịp thời a!

Lăng Thần than thở nói.

- Bọn họ quá lớn lối, chỉ là bên trong tộc còn không muốn đem thực lực của chúng ta bộc lộ ra mà thôi Lăng Tiếu đáp.

Hắn ở bên trong tộc nhưng là sống không ít ngày, hiểu rõ Kim tộc cũng không đơn giản như nhìn ở mặt ngoài, khẳng định còn sẽ giấu diếm yêu nghiệt giống như Niếp Đao để dùng vào lúc mấu chốt vãn hồi thế cục.

- Ừ, trước đó vài ngày ta đã đi gặp tộc trưởng, nhưng hắn là rất không cao hứng a!

Lăng Thần đáp, ngừng một chút hắn lại nói:

- Ngũ ca của ngươi hắn bị mất chức, tức giận đi bế quan ồi, ở bên trong môn ngươi càng phải thay ta gánh vác một chút áp lực đi, nếu như có thể mà nói, liên hung hăng giáo huấn những con thỏ kia một chút, đương nhiên, ngươi cũng phải lượng sức mà làm!

Lăng Thần cũng là tích lại không ích buồn bực, chức môn chủ này của hắn làm được thật sự là đủ biệt khuất rồi.

- Cái này ta biết phải làm như thế nào, tiếp theo có thể sẽ tạo ra không ít động tĩnh, cho bọn họ một lần giáo huấn cả đời khó quên, môn chủ ngươi phải chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó nhất thiết chớ để người khác gây sức ép rồi.

Lăng Tiếu lướt qua một phen cười lạnh nói.

Trong lòng hắn đã có không ít kế hoạch, tuyệt đối có thể đem mặt mũi của Kim tộc vãn hồi lại, hơn nữa còn có thể để cho bọn họ bình tĩnh một đoạn thời gian.

Lăng Thần biết sự bất phàm của Lăng Tiếu, nhưng mà hắn là bị tộc trưởng điểm danh thành đối tượng bảo vệ trọng điểm rồi, nhớ tới biểu hiện của Lăng Tiếu ở trên phong tứ đại điển, hắn cũng là rất mong đợi Lăng Tiếu như thế nào giúp hắn phá cục này.

Ngày thứ hai, Lăng Tiếu thực hiện lời hứa của hắn lại một lần nữa xuất hiện ở trên tỷ võ tràng.

Tất cả đê cấp Thần Vương đều có thể hướng hắn mà bắt đầu khiêu chiến, thắng hắn thì có thể thu được một khỏa Thần Vương đan, nếu như thua liền phải giao ra mười kiện thần vật là được.

Chuyện này ở bên trong Thiên Long truyền đến sôi sùng sục, cơ hồ bất luận kẻ nào đều nghe được tin tức này.

Những trưởng lão nhiều năm kẹt lại ở đê cấp Thần Vương kia từng người đều ngo ngoe muốn động.

Bọn họ có lẽ là vì vấn đề thiên phú, cũng là bởi vì trị giá cống hiện làm ra được quá ít, hoặc là nguyên nhân khác đều không có cách nào đạt tới trung cấp Thần Vương, cũng không thu được Thần Vương đan.

Mà Lăng Tiếu mở lôi đài, lấy Thần Vương đan làm vật cá cược, để cho bọn họ thấy được hi vọng tiến giai.

- Nghe nói gì chưa, Thần dược sư Lăng Tiếu cử hành khiêu chiến cá nhân, nếu như ai có thể đánh thắng hắn là có thể thu được một khỏa Thần Vương đan, đánh thua chỉ cần giao ra mười loại thần tài là được, không luận đẳng giai.

- Đương nhiên có nghe nói rồi, nghe nói ngày hôm qua hắn liên tục thắng bảy người, thật không hổ là người của tộc nhân kia, cho dù là Thần dược sư nhưng mà chiến lực tương đối bất phàm a!

- Cái này ta bất kể, hắn chỉ là Thần Vương mới tiến giai không bao nhiêu, năm, ta muốn đi khiêu chiến hắn, lão phu kẹt ở một cảnh giới này đã ba nghìn năm rồi, nếu như lại không tiến giai nữa thì cả đời này liền như vậy rồi.

- Đúng, ta cũng muốn đi thử một lần, dựa vào cảnh giới đê cấp viên mãn của chúng ta tin tưởng có thể đánh thắng được hắn.

- Mau đi đi, bằng không bị người khác đánh thắng trước, vậy nhưng không có phần của chúng ta nữa rồi!

Bởi vì tin tức truyền rất nhanh cho nên lúc Lăng Tiếu đến tỷ võ tràng thì bốn phía đã tấp nập người rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.