Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2037: Không trách được ta! (1)



Yến Việt chính là Dong Binh Chi Vương, hắn trải qua các lần sinh tử chiến đếm không hết. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú ra sao thì có thể nghĩ. Hơn nữa hắn còn có bí thuật, nên muốn đối mặt hai cỗ Khôi Lỗi cấp Bán Thủy Thần này thì vẫn còn gượng gạo ứng phó được.

Tất nhiên Khôi Lỗi chính là Khôi Lỗi, nên không có khả nãng thật sự có được năng lực đích thực của Bán Thủy Thần.

Hai người vừa mới thu thập xong chiến trường, đang muốn đi lên lấy thần vật vào tay, chính là từ bên ngoài lại đột nhiên xông vào không ít người.

- Ha ha, còn may còn may, đồ vẫn còn!

Một đạo âm thanh đi theo nụ cười sảng khoái vang lên.

Chỉ thấy tổng cộng có bảy người rơi vào bên trong điện cổ, mà kẻ phát ra âm thanh cười rộ đó rõ ràng là người trung niên mặc thần giáp nặng trịch kia ở chính giữa.

Người trung niên này có tên gọi là Hùng Liêu, thân hình cao lớn cường tráng dị thường, so sánh với Yến Việt còn cường tráng hơn. Dẫu Lãng Tiếu đã từng gặp nhiều người như vậy thì trong đó cũng chỉ có Tiên Vu Dã là có thể so sánh cùng hắn. Hắn đã có được tu vi Thần Vương đỉnh cao, cầm trong tay một cây lang nha bổng tương tự với Yến Việt, một cỗ khí tức tà ác nồng đậm kinh hoàng liền tỏa ra.

Ở phía sau hắn còn có sáu người, nhưng mà xem cách bọn hắn ăn mặc thì tựa hồ thực sự không phải là đều đến từ cùng một thế lực.

Bọn họ sở dĩ đi chung một chỗ, đúng là bởi vì bọn họ có được lợi ích và mục tiêu chung.

Mà ở trong số bọn họ lại lấy Hùng Liêu là người có thực lực dũng mãnh nhất, cho nên tạm thời kết thành đồng minh do hắn cầm đầu.

- Hùng lão đại đừng có sơ ý, người phía trước kia hẳn là Dong Binh Vương Yến Việt, thực lực của hắn chính là không kém!

Một người nam nhân thấp lùn nhìn như gầy yếu ở bên người Hùng Liêu liền nói.

Người này đứng chung một chỗ cùng Hùng Liêu, một cao một thấp, sự tương phản càng tôn lên phi thường rơ ràng!

Hắn là Phí Đông, đều là Thần Vương đỉnh cao. Trong số mấy người kia hắn là người mà tướng mạo có vẻ già nhất, hắn vốn là Hộ Tông trưởng lão đến từ một thế lực cỡ trung.

Danh tiếng của Yến Việt người biết không ít, Phí Đông càng là liếc mắt liền nhận ra hắn, trong lòng không khỏi có hơi khiếp đảm.

Nhân vật như vậy chính là nổi danh hạng người quyết đoán, hắn không cho rằng chính mình có thể có tư cách so sánh cùng đối phương. Cũng may bên bọn họ có nhiều người, thật cũng không cần quá mức lo lắng.

- Nếu nhận ra Bổn vương, các ngươi hiện tại cút còn kịp!

Yến Việt cau mày quay sang những người đột nhiên xông tới mà quát.

Vừa rồi toàn lực đối phó Khôi Lỗi, nên không có cảm ứng được đột nhiên có người xông tới. Quả thật hắn không muốn miếng thịt đã đến mồm còn bị người khác cướp đoạt.

- Dong Binh Chi Vương cái gì, lão Hùng ta chưa nghe nói qua. Ta đếm đến ba, các ngươi cút khỏi từ nơi này thì ta có khả nãng tha cho các ngươi một mạng. Bằng không... Hắc hắc, ngay cả đồ trên người các ngươi ta cũng muốn thu tất cả!

Hùng Liêu khẽ rung lên một phen cây lang nha bổng trong tay mà cười lạnh nói.

Ngay lập tức, tất cả mọi người bên trong gian điện cổ đều căng thẳng hơn.

Chỉ là, có một người cũng không hề di chuyển, hắn phảng phất không hề thấy những người khác, mà bay thẳng đến phía trước thần vật.

- Thật can đảm, lại muốn đoạt thần vật của chúng ta!

Tại phía sau Hùng Liêu, có một người nhìn thấy đột nhiên có người lao về hướng tới thần vật, hắn lập tức quát lớn một tiếng, ngay lập tức giương kiếm đâm về hướng tới Lãng Tiếu.

Kiếm pháp của người này cực kỳ sắc bén, tốc độ ra tay giống như tia chớp. Một đạo kiếm quang trong nháy mắt đã đâm thẳng tới.

- Hưu!

Một đạo bạch quang lóe ra, trong không khí phát ra âm thanh cực kỳ chói tai.

- Càn rỡ!

Yến Việt đang đứng ở trước mặt những người này, hắn làm sao có thể nhìn những người khác đánh lén Lãng Tiếu. Hắn quát to một tiếng, lang nha bổng vung lên cứ như thế trước tiên chặn kiếm mang kia lại.

- Xem ra các ngươi là muốn rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Mọi người cùng nhau lên giết chết bọn họ, để cho ngôi vị Thiên Thần Vương giảm bớt mấy đối thủ đi!

Hùng Liêu nhe rãng cười một tiếng, mang theo lang nha bổng liền nện xuống về hướng tới đầu của Yến Việt.

Hùng Liêu tựa hồ có lực lượng lớn vô cùng vô tận, lang nha bổng của hắn nện tới có lực lượng phi thường hùng hậu. Nó nện cho ngôi điện cổ này đều bắt đầu rung rinh. Nếu không có cấm chế nơi này để bảo vệ điện cổ này, chỉ sợ chỉ dựa vào lực lượng của hắn liền đã đập nát chỗ này!

Yến Việt vừa rồi tuy là tiêu hao không ít thần lực, nhưng mà trước khi nhận thấy có người vào thì hắn đã uống thần đan, lực lượng cũng được khôi phục. Cãn bản hắn không sợ bất luận kẻ nào.

- Keng keng!

Đoản binh của hai người va vào nhau, hai cây lang nha bổng trong nháy mắt đan xen xuất ra những tia lửa kịch liệt!

Đánh ra một chiêu, hai người chẳng phân biệt được cao thấp, thần lực tương đương.

Yến Việt cùng lúc đối phương xuất ra lực lượng thì hắn đồng thời hét lớn một tiếng, bắt đầu nhằm vào Hùng Liêu mà phản kích.

Hùng Liêu đã nổi lên sát ý đối với Yến Việt, tự nhiên cũng là không muốn buông tha Yến Việt, hắn quay sang những người khác mà quát to một tiếng

- Các ngươi đi giết chết tiểu tử kia!.

Nếu như lúc trước thì Yến Việt có lẽ còn lo lắng cho Lãng Tiếu, chính là hiện tại hắn cũng không hề lo lắng một chút nào.

Lãng Tiếu có thể trong một trong khoảng thời gian ngắn hủy diệt sáu cỗ Bán Thủy Thần Khôi Lỗi, thực lực của hắn còn yếu ở chỗ nào đây?

Yến Việt cùng Hùng Liêu hai người xông lên xoắn vào nhau mà chém giết, cả hai muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

Lăng Tiếu liền nhằm về hướng một đối thủ lao tới.

Bên kia, Thần Vương đỉnh cao vừa rồi đã ra tay đối với Lãng Tiếu lại lần nữa xông về hướng tới Lãng Tiếu.

Hắn có kiếm thuật phi phàm, vừa ra tay liền mang theo những trận hàn quang chia làm mấy phương hướng bao bọc lấy Lãng Tiếu. Mỗi một đạo kiếm quang giống như rắn ra khỏi hang, vừa nhanh vừa độc, lại có thần lực hào hùng!

- Tiểu tử thúi, cũng không chịu rửa mắt nhìn kĩ, mấy thứ kia mà ngươi đụng được rồi sao?

Người kia mắt thấy Thần Kiếm của mình liền đâm vào trên người Lãng Tiếu, hắn phát ra nụ cười đắc ư mà lạnh lùng nói.

Hắn cho là Lãng Tiếu cãn bản phản ứng không kịp, khẳng định là phải trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn!

- Đinh đương!

Chỉ là khi trường kiếm của hắn đâm vào phía sau lưng Lãng Tiếu, thì cũng là vô phương đâm xuyên qua thần giáp của Lãng Tiếu.

- Lại là thần giáp cấp cao nhất!

Người kia ánh mắt lóe lên vẻ tham lam mà giật mình la lên một tiếng, trường kiếm vừa chuyển thế lại hướng tới gáy Lãng Tiếu định đâm.

Hắn thật sự là coi Lãng Tiếu như bù nhìn rơm, cho là Lãng Tiếu không có bất cứ khả năng phản kháng gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.