Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2057: Liên thủ vây công (2)



Nhưng thứ long của hắn cũng đã giành trước thay hắn đón đỡ công kích của Lăng Tiếu.

Phòng ngự của thứ long thật dày đặc, tầng tầng thổ nhưỡng màu vàng hình thành núi cao đón đỡ công kích của Lăng Tiếu, hơn nữa còn thật nhiều tảng đá không ngừng hướng hắn đập tới.

Lăng Tiếu phải đem toàn bộ tảng đá đánh vỡ, mà lúc này Trang Bất Phàm bắt đầu xuất thủ.

Thần kiếm của hắn dần lớn lên, hai thước, ba thước, bốn thước…

Cuối cùng biến thành trăm thước, chiều rộng hơn mười thước, giống như một thanh thiên kiếm giáng xuống, mang theo uy thế vô cùng sắc bén làm cho người ta khó thể đón đỡ.

Chỉ thấy Trang Bất Phàm cũng không khống chế thanh cự kiếm kia, chỉ dùng ngón tay chỉ thẳng Lăng Tiếu hô một tiếng:

- Chém!

Cự kiếm giống như hóa thành một khối với hắn, theo ngón tay của hắn hướng Lăng Tiếu vung qua, thẳng hướng Lăng Tiếu chém tới.

Một kiếm mang theo xu thế dời non lấp bể, chém vỡ khe không gian thật dài, nháy mắt đã đi tới trên đỉnh đầu Lăng Tiếu.

Nếu Lăng Tiếu thật sự bị chém trúng một kiếm, chỉ sợ thần thể phải biến thành máu loãng.

Lăng Tiếu kinh hãi, lập tức nhanh chóng né tránh.

- Ngươi tránh được không?

Trang Bất Phàm cười lạnh một tiếng, tay không ngừng huy vũ thật nhanh.

Hưu hưu!

Thanh cự kiếm theo động tác của hắn không ngừng chém xuống, tốc độ nhanh tới cực điểm, mỗi kiếm đều mang theo khí thế vô cùng sắc bén, khiến Lăng Tiếu phải không ngừng tránh né, thiếu chút nữa còn bị chém dưới kiếm.

Nếu không phải Lăng Tiếu lĩnh ngộ thân pháp đến cảnh giới hoàn mỹ, dù dựa vào tốc độ phong hệ cũng không thể tránh khỏi chiêu thức của Trang Bất Phàm.

- Cao thủ chân chính của Tẩy Kiếm trang quả nhiên danh bất hư truyền!

Lăng Tiếu thầm khen một tiếng, thân hình tránh thoát cự kiếm, một trận cước ảnh đá vào thân kiếm, trực tiếp đá bay ra thật xa.

Ngay sau đó Kim Long thương đâm thẳng về hướng Trang Bất Phàm.

Thần khí do người khống chế, chỉ cần xử lý chủ nhân, cự kiếm cũng biến thành sắt vụn!

Trang Bất Phàm không chút hoảng hốt, bởi vì đã có người thay hắn ngăn cản.

Lang Nha vung hàn thiết liên quấn tới Lăng Tiếu, tựa hồ như có thể kéo dài vô hạn, phá tan không gian trói buộc đi tới trước người Lăng Tiếu, ngay lập tức như muốn đem hắn trói chặt lại.

May mắn Lăng Tiếu phản ứng thật nhanh, Kim Long thương xoay ngược chém văng hai hàn thiết liên.

Nhưng lần này hắn đã tính sai, Kim Long thương vừa chạm tới hàn thiết liên lập tức bị quấn chặt lấy.

Lăng Tiếu nhướng mày, muốn đẩy lui hai hàn thiết liên, đáng tiếc không thành công, ngược lại bị Lang Nha lôi kéo về phía hắn.

Lăng Tiếu vốn không muốn rút tay, với lực lượng của hắn muốn trực tiếp kéo Kim Long thương thật sự không phải là việc khó.

Nhưng cự kiếm của Trang Bất Phàm lại lần nữa chém tới, một kiếm này càng nhanh hơn lần trước.

Lăng Tiếu không thể không rút tay, tùy ý cho đối phương kéo đi Kim Long thương.

Nhưng hắn cũng không lo lắng, thần niệm khống chế Kim Long thương thừa cơ đâm thẳng về hướng Lang Nha.

Lăng Tiếu không còn binh khí trong tay, ở trong mắt người khác chẳng khác gì lão hổ bị nhổ răng nanh.

Ba Đặc Nhĩ chợt rống một tiếng:

- Ngày này sang năm là ngày giỗ của ngươi!

Hắn vũ động hai thần phủ hướng thần thể Lăng Tiếu chém tới.

Phủ ảnh cùng kiếm ảnh hoàn toàn bao phủ lấy hắn, mặc kệ là lực lượng nào công kích cũng tuyệt đối làm cho hắn bị thương.

Trong tay Lăng Tiếu đột nhiên hiện ra một mặt thuẫn bài có hình dáng yêu ma, thuẫn bài mang theo năng lượng yêu dị tản ra lục sắc quang mang rạng rỡ, đem Lăng Tiếu bao vây bên trong, chống đỡ thật nhiều công kích.

Thanh Yêu Thần Thuẫn, đây là một cổ thần khí đê giai mà Lăng Tiếu lấy được trong Loạn Táng không gian.

Bên trong không gian giới ở Loạn Táng không gian không chỉ có một kiện cổ thần khí, nhưng Lăng Tiếu không có ý sử dụng chúng nó, nhưng hiện tại không dùng không được, những thần vương đỉnh kia đều có được bán cổ thần khí, thân thể hắn không cách nào ngăn cản.

Oanh long!

Trang Bất Phàm cùng Ba Nhĩ Đặc đều cho rằng Lăng Tiếu bị bọn họ hợp lực oanh kích nhất định là phải chết.

Ngay cả Cơ Thiên Phương cùng Trương Hiểu Ngữ đều cho rằng như vậy.

- Xem ra làm người không thể quá kiêu ngạo!

Cơ Thiên Phương lộ vài phần cười lạnh lẩm bẩm.

Vừa rồi hắn quan sát sức chiến đấu của Lăng Tiếu, quả thật có uy hiếp thật lớn với hắn, hiện tại Lăng Tiếu chết, vậy uy hiếp sẽ không còn tồn tại, thần vị kia khẳng định vẫn thuộc về hắn!

Nhưng khi hết thảy hào quang đều biến mất, Lăng Tiếu vẫn còn nguyên vẹn đứng yên ở chỗ cũ, chỉ là trong tay hắn hiện ra thêm một mặt thuẫn bài yêu dị mà thôi.

- Đây…đây là có chuyện gì, chẳng lẽ thuẫn bài kia là cổ thần khí hay sao?

Trang Bất Phàm kinh hô.

- Sẽ không sai, bằng không làm sao ngăn chặn được công kích của chúng ta, hoàn hảo chỉ là cổ thần khí phòng ngự, chúng ta hợp lực đánh chết hắn, cổ thần khí sẽ thuộc về chúng ta!

Ba Đặc Nhĩ nói.

Hai người khác đều lóe tinh quang, trong mắt tràn ngập vẻ tham lam.

Cự kiếm lăng không chém xuống, phủ ảnh cũng tầng tầng ập tới, lại có hai hàn thiết liên xuyên qua hết thảy lực lượng không gian hướng Lăng Tiếu quấn tới.

Đông!

Lúc này một thanh âm tiếng chuông cũng chợt vang lên!

Thật nhiều lực lượng đem cả phiến thiên không nơi này hoàn toàn bao phủ.

Lực lượng liên miên không dứt, cho dù Lăng Tiếu có cổ thần khí cũng không thừa nhận được.

Bất kỳ thần khí nào nếu muốn sử dụng đều cần có thần lực đi thúc giục chúng nó.

Một khi Lăng Tiếu không có thần lực trợ giúp, kiện thần khí kia cũng không thể bảo hộ hắn chu toàn.

Chỉ phải phản kích mới có thể giúp hắn đạt được ưu thế mới, lực lượng thần hồn của hắn cũng buộc phải sử dụng ngay trong thời khắc này.

Nhưng lúc hắn muốn sử dụng, tiếng chuông của Lộ Mặc chợt vang lên, đem thần hồn của hắn thiếu chút chấn đến thất thủ.

Thanh Yêu Thần Thuẫn tuy chắn đỡ được kiếm quang cùng phủ ảnh, nhưng không thể ngăn cản hai hàn thiết liên phong tỏa, mà tiếng chuông cũng biến lớn hướng thân thể Lăng Tiếu chụp xuống.

Lăng Tiếu vốn đang thất thần, bị hàn thiết liên trói buộc, dù có bổn sự lớn thế nào cũng không ngăn cản được chiếc chuông cổ bao trùm.

Đông đông!

Chuông cổ vừa bao phủ hắn, từng thanh âm tiếng chuông như thời viễn cổ không ngừng vang lên bên tai hắn không ngớt.

Màng nhĩ của hắn bị tiếng chuông chấn vỡ toác, đầu choáng váng không chịu nổi, nếu không có Long Phượng Thần Cô che chở chỉ bằng tiếng chuông cũng đủ làm hắn nổ tung mà chết.

- Thật quá khinh thường rồi!

Thất khiếu không ngừng toát ra kim huyết, có vẻ dị thường dữ tợn, hắn thầm nhủ một tiếng, bắt đầu bế kín màng nhĩ, thu lại Thanh Yêu Thần Thuẫn.

Hắn luôn muốn gia tăng chiến lực trong chiến đấu, cho nên không dùng hồn lực miểu sát đối phương.

Hắn không có ý tứ xem thường người khác, chỉ muốn biết sức chiến đấu hiện tại của mình đạt tới trình độ nào mà thôi.

Lực lượng thần hồn phân thân của hắn đã vượt qua cảnh giới thần vương, bị áp chế trước tấm bia cổ, vì vậy hắn muốn lật bàn chỉ phải dựa vào hồn lực công kích.

Hồn lực tuôn ra khỏi thức hải, trải qua Long Phượng Thần Cô gia trì hướng chủ nhân chuông cổ oanh thẳng tới.

Chỉ phải xử lý người này hắn mới có thể thoát khốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.