Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2069: Cấp bổn cung chủ giải buồn cũng tốt (1)



Từ biệt nhiều năm Phạm Quan Trường vẫn như xưa, thực lực không thấy tiến bộ, vẫn dừng lại ở thánh hoàng đỉnh mà thôi.

- Lăng Tiếu…đại nhân!

Phạm Quan Trường kinh hô.

Hắn vốn định gọi thẳng tên Lăng Tiếu, nhưng sợ đường đột thất lễ, vì vậy gọi thêm chữ “đại nhân”.

Hiện tại Lăng Tiếu đã có thân phận bậc nào, người ta có thể đến thăm đã là vinh hạnh của hắn.

Nhưng hắn thật hoài nghi mình bị hoa mắt, vì sao Lăng Tiếu đột nhiên xuất hiện ở đây?

Lăng Tiếu cười nói:

- Phạm thành chủ không cần khách khí, nói thế nào chúng ta cũng là lão bằng hữu đó thôi!

- Không…không phải, hiện tại Lăng Tiếu đại nhân đã là thiên thần vương của Thiên Long địa vực, Phạm Quan Trường không dám đánh đồng với đại nhân, ngài có thể tới thăm ta là quang vinh của Phạm Quan Trường này!

Phạm Quan Trường kích động nhảy ra khỏi ghế ngồi, nhanh chóng quỳ xuống nói.

Phạm Quan Trường làm sao nghĩ đến Lăng Tiếu đặc biệt đến thăm hắn.

Nhưng sự thật ngay ở trước mắt, thật sự làm cho hắn hưng phấn không thôi.

Hắn từ chỗ Liệt Tán biết được một ít tình huống của Lăng Tiếu trong những năm nay, nguyên lai năm đó Lăng Tiếu ở lại trong Liệt Viêm thương minh chỉ thời gian ngắn, sau đó đã được đưa tới Thiên Long môn.

Nghe nói Lăng Tiếu còn có một thân phận thật kinh người, chính là hậu duệ của Kim tộc!

Sau khi biết được tân bí này, Phạm Quan Trường liền cảm nhận được Lăng Tiếu nhất phi trùng thiên!

Nhưng hắn thật không nghĩ tới Lăng Tiếu có thể ở trong mấy chục năm ngắn ngủi đã đạt tới bước hôm nay, đúng là một kỳ tích!

Lúc trước hắn còn tưởng rằng thiên thần vương Lăng Tiếu chỉ là trùng tên trùng họ với Lăng Tiếu mà hắn biết, nhưng sau khi trên thiên thần vương bảng lộ ra hình ảnh của Lăng Tiếu, hắn rốt cục có thể khẳng định đây chính là Lăng Tiếu mà hắn từng nhận thức không thể nghi ngờ!

Hiện tại gặp lại Lăng Tiếu, Phạm Quan Trường chỉ muốn đi theo làm người hầu cho hắn!

Đi theo một thiên thần vương yêu nghiệt như vậy, tiền cảnh tương lai phải quang minh đến bậc nào!

Lăng Tiếu dùng khí kình nhẹ nhàng nâng Phạm Quan Trường đứng dậy nói:

- Phạm thành chủ cần gì phải như thế, chúng ta xem như lão bằng hữu, hết thảy những lời khách khí không cần nói, hôm nay ta đến chỉ là ôn chuyện, còn phiền toái Phạm thành chủ mời cả quản sự Liệt Tán đến đi, chúng ta cùng nhau uống một trận rồi hãy nói!

Địa vị hiện tại của Lăng Tiếu không giống ngày xưa, những người không quen biết tự nhiên là thật kính sợ hắn.

Tuy nói hắn không để ý thân phận có thể cùng họ cùng uống cùng tâm sự, nhưng họ đã không khả năng tùy tâm sở dục với hắn như ngày trước.

Phạm Quan Trường lập tức sai người chuẩn bị tiệc rượu, lại phái thân tín nhanh chóng đi mời quản sự Liệt Tán của Liệt Viêm thương minh trong Thạch Thiên thành.

Liệt Tán đã có cảnh giới bán thần vương, là đệ nhất cao thủ trong thành, còn là nhân vật tôn quý nhất trong Thạch Thiên thành.

Người bình thường căn bản không mời được hắn, nhưng năm đó hắn lại quan hệ thân thiết với Phạm Quan Trường, Phạm Quan Trường cho người đến mời hắn lại không nói là chuyện gì, khiến trong lòng hắn có chút khó chịu.

Nhưng sau thoáng do dự hắn vẫn đi tới phủ thành chủ.

Sau khi đi vào trong phủ, hắn nhìn thấy người ngồi trên chủ vị không phải Phạm Quan Trường mà là một người khác.

Hắn còn đang kinh ngạc, nhưng vừa nhìn thấy rõ hình dáng người kia, thân hình lập tức run lên, bước nhanh tới phía trước:

- Là…là Lăng…Lăng Tiếu trưởng lão!

- Liệt Tán quản sự, đã lâu không gặp!

Lăng Tiếu đứng dậy cười nói.

Nói thật nếu không phải năm xưa Liệt Tán thành tâm mời hắn đến Liệt Viêm thương minh, hắn sẽ không quay về bộ tộc, lại nhanh chóng đạt tới thành tựu như ngày hôm nay.

Liệt Tán xác định người trước mặt chính là Lăng Tiếu, nội tâm chợt mừng như điên.

- Bái kiến Lăng Tiếu trưởng lão!

Liệt Tán khom người hành lễ nói.

Tuy Lăng Tiếu là người của Thiên Long môn, nhưng hắn lại là khách khanh trưởng lão của Liệt Viêm thương minh, Liệt Tán xưng hô như vậy là đương nhiên.

Lăng Tiếu nhận Liệt Tán thi lễ cũng không cảm thấy điều gì, dù sao thân phận của hắn vẫn rành rành, rõ ràng cao hơn Liệt Tán, nhưng Lăng Tiếu vẫn nâng đỡ Liệt Tán, kéo hắn nói:

- Liệt Tán quản sự không cần đa lễ, ngày đó nếu không có người tiến cử ta đến thương minh, làm gì có Lăng Tiếu hôm nay.

Ngừng một chút, trong tay hắn xuất hiện hai viên thần đan cùng hai thanh thần khí, đưa cho Liệt Tán cùng Phạm Quan Trường, nói:

- Thần Vương đan cùng thần khí này xem như Lăng Tiếu đưa chút lễ vật cho hai vị đi!

Liệt Tán còn ở lại trong cảnh giới bán thần vương thật nhiều năm, Phạm Quan Trường cũng ở thánh hoàng đỉnh thật lâu, có hai viên Thần Vương đan có thể giúp họ đạt được ước mơ tha thiết cả đời.

Hiện tại Lăng Tiếu tùy ý tặng cho bọn họ, còn phụ tặng thêm một thần khí, càng làm họ mừng rỡ như điên.

Hai người kích động nhận thần đan cùng thần khí, vừa định quỳ tạ đã bị Lăng Tiếu ngăn cản.

Theo sau ba người ở trong phòng uống rượu trò chuyện, nhưng Liệt Tán cùng Phạm Quan Trường chỉ nói những lời lấy lòng, làm cho Lăng Tiếu không còn cảm giác thân mật như ngày xưa.

Từ trong phủ thành chủ đi ra, Lăng Tiếu không còn chút hứng trí.

Hắn suy nghĩ, chẳng lẽ theo thực lực tăng lên thật sự có thể kéo xa khoảng cách giữa người và người sao?

Nắm đấm của ai cứng rắn thì ai là chúa tể, kẻ yếu dưới thấp, cường giả lên cao!

Nhưng mọi người đều từng là kẻ yếu, đợi sau khi trổ hết tài năng, chẳng lẽ không còn là bằng hữu, không còn là huynh đệ sao?

Có phải chỉ có kẻ yếu nịnh bợ cường giả, nhìn sắc mặt cường giả mà sinh tồn mới là bản chất của thế giới?

Trong lòng Lăng Tiếu mê mang, hắn chỉ sợ sau khi mình quay về Huyền Linh đại lục thân nhân của hắn cũng đối đãi hắn như vậy, vậy những gì hắn theo đuổi còn có ý nghĩa gì nữa đây?

Trong bất tri bất giác Lăng Tiếu đã đến ngoài thành, không nhìn thấy được có một đoàn người mới từ không gian trận Thạch Thiên thành lao ra.

Mà đoàn người này đang hướng tới Thạch Lâm ngoài thành như hắn.

Lăng Tiếu vốn đang nghĩ có nên đi thăm Điền lão đầu hay không, nhưng hiện tại tâm tình hắn có chút rối loạn, tạm thời không muốn đi qua.

Hắn chậm rãi đi tới nên tốc độ không nhanh, nhưng chỉ chốc lát sau đã đến ngoài thành.

Vào lúc này đám người Ảnh Báo đang lăng không mà đến.

Bọn hắn đều ẩn tàng khí tức, tốc độ như u ảnh khiến người sợ hãi.

- Di, hình như đó là Lăng Tiếu!

Ảnh Kiện từ trên bầu trời liếc mắt nhìn xuống dưới chợt quát khẽ, tiếp theo lẩm bẩm:

- Vì sao hắn xuất hiện ở nơi này?

Người của U Ảnh tộc nhanh chóng đem ánh mắt dừng ở Lăng Tiếu bên dưới.

- Thật sự là Long Phượng Ma Cô, lại được đến không uổng công phu!

Ảnh Báo kích động nói.

Dứt lời hắn từ trên không lao xuống, bổ nhào về hướng Lăng Tiếu, một thanh bán cổ thần khí xuất hiện trong tay đâm thẳng vào đỉnh đầu Lăng Tiếu.

Động tác của hắn nhanh như tia chớp, muốn một chiêu giải quyết tính mạng Lăng Tiếu không cho hắn chút cơ hội đánh trả.

Bởi vì hắn biết Long Phượng Thần Cô lợi hại, vật này có thể miểu sát bất luận kẻ nào.

Lăng Tiếu đang lâm vào trạng thái thất thần, nhưng ngay lúc nguy cơ buông xuống hắn vẫn cảm giác được đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.