Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2075: Mẫu lão hổ thật đáng sợ!



Ô ô!

Tiểu lão hổ bị rơi bất mãn kêu lên.

Lăng Trạch lôi kéo Lăng Vũ muốn chạy trốn, bằng không bị mẫu lão hổ đuổi tới họ liền thảm!

Mặc dù họ chưa từng tự mình đối mặt với linh thú, nhưng đã sớm hiểu biết linh thú cao giai đáng sợ, bằng thực lực của họ sao có thể là đối thủ.

Chỉ tiếc họ muốn chạy trốn đã không còn kịp nữa.

Chỉ thấy một đầu lão hổ khổng lồ như ngọn núi từ trong rừng rậm đi ra.

Đầu kim sắc lão hổ thập phần uy mãnh, da lông chớp động quang hoa, trên trán hiện rõ chữ “Vương”, đầy khí phách bá đạo của chúa tể sơn lâm!

Đây là một đầu hổ vương thất giai đỉnh, khó trách ở chung quanh đây không còn linh thú nào khác dám đến gần.

- Tỷ…đây…đây là linh thú bao nhiêu giai?

Lăng Trạch nắm chặt kim đao, hai tay không ngừng run lên.

- Tỷ…tỷ làm sao biết, chúng ta…chạy mau!

Lăng Vũ sợ hãi nói.

- Thái gia gia nói…nói qua, nhìn thấy linh thú cường đại hơn mình nhất định phải bình tĩnh, tìm được nhược điểm của bọn họ một kích giết chết, tỷ…tỷ lui về phía sau, để đệ đấu với nó một trận!

Tuy Lăng Trạch sợ hãi tới cực điểm, nhưng vẫn ép buộc chính mình bình tĩnh, bảo hộ tỷ tỷ sau người, xem như có vài phần khí khái nam tử hán!

- Trạch, đệ…đệ đi nhanh lên, để cho tỷ tới chiến đấu với nó!

Lăng Vũ cũng không muốn để đệ đệ gặp nguy hiểm, một tay kéo hắn ra sau cả kinh kêu lên.

- Không, tỷ, tỷ đi nhanh lên, đệ nhất định có thể đánh thắng nó!

Lăng Trạch cắn răng sợ hãi rống to, kim đao hướng lão hổ chém tới.

Oanh long!

Mấy đạo đao mang oanh lên trên lão hổ phát ra động tĩnh không nhỏ.

Khi hết thảy linh lực công kích biến mất, lão hổ không chút tổn hại, đôi mắt tản ra lệ khí nồng đậm.

Hống!

Lão hổ rốt cục mất đi tính nhẫn nại, rống một tiếng, hướng Lăng Trạch cùng Lăng Vũ táp tới.

Nó muốn nuốt sống hai nhân loại nhỏ bé này!

Lăng Trạch bị tiếng hổ gầm làm hoảng sợ ngã ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt cực điểm, thầm hô:

- Xong rồi!

Ai ngờ Lăng Vũ chợt kiều quát một tiếng:

- Đi chết đi!

Chỉ thấy từ trong tay nàng bay ra một bóng đen, thật nhiều hắc quang hướng lão hổ bắn tới.

Những hắc quang kia chính là độc trùng nổi danh, do Độc Hạt Tử bồi dưỡng thành, nhưng còn chưa trưởng thành hoàn toàn đã bị tiểu cô nương này lấy tới.

Độc trùng có thể độc chết một đầu ngũ giai linh thú, nếu cắn trúng lão hổ cũng đủ cho nó thiệt thòi.

Chỉ tiếc Lăng Vũ vội vàng ném ra, không có chút hiệu quả, đã bị lão hổ phun kim mang tiêu diệt sạch sẽ.

- Xong rồi, xong rồi, mẫu lão hổ thật là đáng sợ!

Lăng Vũ tái nhợt, trong tay không ngừng ném ra đồ vật, ngay cả thiên lôi tử dùng phòng thân cũng ném ra ngoài.

Lăng Trạch cũng kịp phản ứng, liên tục đem bảo bối đều ném ra.

Lão hổ không có ý định tiếp tục dây dưa, thân hình khổng lồ cao cao nhảy lên há to miệng muốn nuốt chửng hai người.

Hai người hoảng sợ hét lên, đều cảm thấy mình thật sự sẽ chết dưới miệng hổ.

Nhưng khi cả hai co rụt lại chờ đợi tử vong, phát hiện lão hổ không chút động tĩnh.

Hai người nhìn qua mẫu lão hổ, phát hiện nó đang phủ phục trên mặt đất, thân hình không ngừng run lên, tựa hồ gặp được điều gì đó thật đáng sợ.

Lăng Vũ cùng Lăng Trạch đều khó hiểu, vừa rồi linh thú cao giai kia còn đang hung tàn như vậy sao hiện tại lại biến thành như thế.

- Nhi đồng nhà ai, chỉ có chút thực lực như vậy đã dám chạy vào trong núi sâu, không sợ bị linh thú ăn thịt sao!

Một thanh âm từ trên không trung vang lên.

Lăng Vũ cùng Lăng Trạch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một đoàn người đang lăng không đứng trên đỉnh đầu bọn họ.

Không biết vì sao khi cả hai nhìn thấy thanh niên mang theo dáng tươi cười tà mị đứng giữa đoàn người lại có cảm giác rất thân thiết.

Lúc này đoàn người chậm rãi từ trên không trung hạ xuống.

Thanh niên hướng lão hổ đi qua.

- Đại ca ca, đừng…đừng đi qua, nó sẽ ăn thịt người!

Lăng Vũ lớn mật nhắc nhở thanh niên kia.

Chẳng biết tại sao nàng cảm thấy thanh niên này nhìn thật quen mắt, tựa hồ từng gặp qua ở đâu.

Lúc này Lăng Trạch chợt thì thào lẩm bẩm:

- Tỷ, hắn…hắn thật giống pho tượng của người kia trong cung!

Lăng Vũ chợt ngây người, đôi mắt nhìn thanh niên trở nên mê mang:

- Phải…hình như là vậy!

Thanh niên tựa hồ không nghe được lời của họ, đi tới trước mặt lão hổ, vuốt nhẹ đầu nó nói:

- Ngươi là Kim Hoa sao?

Lão hổ lập tức phun tiếng người:

- Dạ, thái tử, đã lâu không gặp ngài, cảm tạ ngài còn nhớ rõ Kim Hoa!

- Ha ha, nguyên lai ngươi sinh tiểu hổ, khó trách tính tình nóng nảy như vậy, từ xa đã cảm ứng được tiếng rống của ngươi.

Thanh niên cười nhẹ một tiếng, đi tới chỗ mấy tiểu lão hổ đem chúng bế lên.

- Di, mấy tiểu tử này lại không tệ!

Thanh niên kinh ngạc nói.

Đoàn người đều đi qua quan sát mấy tiểu lão hổ.

Trong đó một trung niên nói:

- Thật sự là hoàng kim hổ không sai, huyết mạch còn cường đại hơn mẹ nó không ít, tương lai có cơ hội thành thánh thú ah!

- Ngũ ca nói đúng, phải bảo vệ tốt mấy tiểu tử này.

Thanh niên lên tiếng, đặt mấy tiểu lão hổ xuống, sau đó nhìn mẫu lão hổ nói:

- Kim Hoa cẩn thận che chở mấy tiểu tử của ngươi, hai người họ xông tới chỉ là mạo muội không lòng dạ nào, buông tha cho họ đi!

- Dạ, thái tử!

Mẫu lão hổ lên tiếng, lập tức xoay người tha mấy tiểu lão hổ rời đi.

Lăng Vũ cùng Lăng Trạch đều trợn mắt há hốc mồm!

Họ không nghĩ tới thanh niên kia lợi hại như vậy, có thể làm cho mẫu lão hổ ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Nhất thời trong lòng họ tràn ngập sùng bái.

- Hai người từ đâu tới đây? Vì sao chạy vào tận sâu trong núi, không sợ bị linh thú nuốt sống sao?

Thanh niên nhìn hai đứa trẻ, trong lòng lại có cảm giác thật thân thiết.

Lúc này cách đó không xa truyền tới thanh âm kêu to:

- Tiểu Vũ, tiểu Trạch, hai ngươi ở nơi nào?

Lão hổ được người nọ gọi là Kim Hoa, như vậy nhất định đôi bên có quen biết.

Người này chính là Lăng Tiếu mới từ Thiên Vực trở về, cũng chính là Tiếu Đế truyền kỳ của Trung Vực.

Vũ Trạch sơn mạch là địa bàn của Lăng Tiếu, trước kia hắn thường đi vào tận sâu trong tu hành.

Lão hổ Kim Hoa là một trong những linh thú đối luyện cùng hắn.

Vừa rồi khi đoàn người Lăng Tiếu chạy tới Vũ Trạch sơn mạch, ngay lúc sắp đến Tiếu Ngạo cung chợt nghe được tiếng hổ gầm, cho nên mọi người mới chú ý tới Lăng Vũ cùng Lăng Trạch, đây cũng là duyên phận giữa ông cháu đôi bên.

Lăng Tiếu vốn suy nghĩ không biết hai đứa trẻ kia có phải là con của con trai hắn hay không, nhưng nghĩ tới tính cách chuyên gây chuyện của Phượng Lăng Thiên lại cảm thấy không khả năng, tiểu tử kia chỉ thích tu luyện, có hứng thú đối với độc vật, nhưng tựa hồ hứng thú không lớn với nữ nhân đi!

Về phần tiểu tử Lăng Duyệt, lúc hắn rời khỏi còn là một nhi đồng, hiện tại sao lại có hài tử? Đây thật sự là không dám chắc đâu.

Nhưng khi Lăng Vũ cùng Lăng Trạch còn chưa trả lời, đã nghe được có người gọi tới tên mình.

Lăng Trạch vui vẻ nói với Lăng Vũ:

- Tỷ, là Phong gia gia đến đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.